Chung cực thần đạo
Chương 72 : Thượng đẳng linh căn
“Nga, Tân Khắc a, ngươi nhìn này, thật ra thì ta cũng là một ma pháp sư, hơn nữa ta đối với vong linh ma pháp cũng có chút hứng thú, không bằng chúng ta trao đổi một vài ma pháp tâm đắc, ngươi cảm thấy thế nào?” Duy Khắc Lai Ân giơ ma pháp bào trên người mình lên, cười hì hì nói.
Tựa hồ là nghe được chuyện tình cực kỳ quái dị, Tân Khắc liền dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá Duy Khắc Lai Ân một chút, sau đó cười khổ: “Các hạ nói đùa rồi, ta chỉ là một ngũ lục cấp Ma Pháp Sư, thực lực của các hạ hẳn là cao hơn ta không ít, ta biết dùng cái gì để trao đổi cùng ngài đây.”
“Ta thật sự là rất có hứng thú đối với vong linh ma pháp, không bằng ngươi dạy ta tu luyện vong linh ma pháp đi, được không?” Duy Khắc Lai Ân vẫn cười hỏi.
“Vong linh ma pháp? Ha ha ha ha, nếu như có thể, ta cũng không muốn tu luyện loại ma pháp hại người hại mình này, nhưng mà ta không cách nào lựa chọn được a! Các hạ có thể cảm thấy hứng thú đối với vong linh ma pháp, nhưng ngàn vạn lần không nên tu luyện loại ma pháp tà ác này, nếu không thì chỉ có hại người hại mình a!” Tân Khắc người xuống mặt đất,dùng sức nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vây à, nói như vậy thì ngươi bị bắt buộc tu luyện vong linh ma pháp, không biết là đã xảy ra chuyện gì a?” Duy Khắc Lai Ân cũng vén ma pháp bào của mình, cùng Tân Khắc sóng vai ngồi trên mặt đất.
Lúc này trong lòng Tân Khắc vô cùng cảm động, kể từ khi hắn trở thành vong linh ma pháp sư tới nay, không có lúc nào là hắn không muốn trở về với cuộc sống của người bình thường, nhưng mà hắn biết đây cũng chỉ là hy vọng xa vời, coi như là muốn cùng người khác ở chung một chỗ, nói chuyện với nhau cũng là điều không tưởng. Hắn không nghĩ tới hôm nay lại có người chủ động nói chuyện với mình, không quản mục đích của người ta là gì, chỉ cần có thể cảm giác được sự tiếp xúc giữa người và người cũng đã làm cho hắn vô cùng cảm động.
“Ai, các hạ nên biết, kể từ khi Vong Linh Quốc Độ bị hủy diệt, bất luận là vong linh ma pháp sư đi tới nơi nào cũng bị người ta cừu thị, cho nên không tu luyện vong linh ma pháp là tốt nhất! Về phần ta, nói ra thì thật xui xẻo, ta vốn là một người bình thường, bị một tên vong linh ma pháp sư pháp hiện ta có tư chất tu luyện ma pháp không tệ, bắt ta tới học vong linh ma pháp. Ta không muốn học, hắn liền mạnh mẽ quán chú ma lực vào cơ thể ta, khiến ta nhìn qua thì cực kỳ giống vong linh ma pháp sư, để cho ta không còn cách nào sống cuộc sống của người bình thường. Bởi vì ta hận hắn tận xương tủy, cho nên theo hắn học tập vong linh ma pháp, sau đó thừa dịp một lần hắn sơ hở không chuẩn bị mà giết chết hắn, sau đó ta liền trốn đến trong Mễ Ni Á sơn mạch này.” Tân Khắc vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt nhìn qua hết sức tiêu điều.
Duy Khắc Lai Ân cũng biết vài thứ về Vong Linh Quốc Độ, trước kia nó đã từng là một quốc gia thờ phụng Tử Thần, vong linh pháp sư chính là chức nghiệp đặc biệt của quốc gia này. Có điều là sau này không biết tại sao lại có mấy vong linh ma pháp sư phát điên, biến tất cả mọi người dân trong quốc gia thành vong linh đại quân rồi tùy ý tấn công các quốc gia xung quanh, về sau bị các quốc gia khác tập hợp liên quân tiêu diệt, nhưng mà vẫn có một vài vong linh ma pháp sư trốn thoát. Kể từ sau sự kiện đó, toàn đại lục đều căm thù vong linh ma pháp sư đến tận xương tủy, bọn họ thật sự là đi tới nơi nào cũng không có nơi sống yên ổn.
“Nói như vậy, ban đầu ngươi học tập vong linh ma pháp cũng là bị bắt buộc, không biết lão sư của ngươi có thực lực như thế nào, ngươi học tập vong linh ma pháp bao lâu rồi? Duy Khắc Lai Ân đối với vong linh ma pháp thật sự có chút hứng thú, muốn tìm hiểu rõ loại ma pháp này có đặc điểm gì.
“Đại khái là khoảng bảy tám năm, chẳng qua trong những năm này ta không hề hại bất cứ ai, nhiều lắm là len lén đào một vài thi thể vừa mới chết để bảo vệ mình, dù sao bên trong Mễ Ni Á sơn mạch cũng không an toàn như vậy.” Sợ Duy Khắc Lai Ân hiểu nhầm mình là vong linh ma pháp sư tà ác, Tân Khắc vội vàng biện minh cho mình.
Nhưng phàm là người tu luyện công pháp tà ác, tâm tính thường thường sẽ bị công pháp xâm thực, vì vậy từ từ cũng trở nên tà ác. Giống như vong linh ma pháp này, chính vì thường xuyên tiếp xúc với người chết, không riêng gì việc thi khí xâm thực mất đi sức sống, ngay cả tính tình cũng trở nên quái đản tàn bạo, coi thường tính mạng, chỉ có những người tâm tính thuần lương mới có thể giữ vững bản tâm như vậy.
Mặc dù thân thể Tân Khắc đã bị thi khí xâm thực không còn hình người, nhưng lúc nãy phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy bọn họ là chạy trốn, cộng với biểu hiện sau đó của hắn, Duy Khắc Lai Ân đã nhìn ra hắn thuộc loại người tâm tính thuần lương cực kỳ hiếm thấy. Người có tâm tính này cho dù là bị kinh hãi, hoảng sợ đến tột độ vẫn có thể giữ vững bản tâm, đây cũng là nguyên nhân Duy Khắc Lai Ân không để cho Á Lịch Khắc Tư giết hắn.
Một người tốt như vậy, Duy Khắc Lai Ân dĩ nhiên sẽ trợ giúp hắn một chút, bèn cười nói với Tân Khắc: “Ngươi không cần khẩn trương, ta biết ngươi không phải là vong linh ma pháp sư tà ác, chỉ là bị người ta ép buộc mới phải đi con đường này. Hơn nữa nếu ngươi nguyện ý, ta còn có thể giúp ngươi trở về làm một người bình thường.”
“Cái gì, điều này có thật không?” Cặp mắt Tân Khắc đột nhiên mở ra thật to, bởi vì trên mặt hắn vốn là không có bao nhiêu thịt nên nhìn động tác này đúng là có mấy phần kinh khủng.
“Ca ca, nhưng hắn là vong linh ma pháp sư mà!” Á Lịch Khắc vừa nghe thấy lời này vội vã lên tiếng nhắc nhở.
“Huynh biết, bất quá điều này không phải là chuyện gì lớn cả.” Duy Khắc Lai Ân trấn an Á Lịch Khắc Tư một câu rồi quay đầu nói với Tân Khắc: “Vị bên cạnh ta chính là quốc vương hiện tại của Tạp Lai vương quốc, nói tới đây thì ngươi cũng biết là ta có đủ khả năng để giúp ngươi rồi chứ?
“Người, người thật sự là quốc vương sao?” Trong lúc nhất thời Tân Khắc không thể chịu được tin tức kia oanh kích, hắn làm sao cũng không nhìn ra một thiếu niên chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi lại là một quốc vương, chẳng những vậy vị quốc vương này không hề đem theo thị vệ, ban đêm lại chui vào trong núi chơi đùa, điều này đã vượt quá thường thức của hắn rồi.
Á Lịch Khắc Tư phát phất Thiên Long Kiếm trong tay về phía Tân Khắc, trong mắt hắn, tên vong linh ma pháp sư nào cũng đáng phải thiên đao vạn quả.(băm thành trăm mảnh)
“Là một ma pháp sư, ta cảm thấy rất hứng thú với vong linh ma lực của ngươi, nếu ngươi không ngại thì có thể cho ta kiến thức một phen không? Duy Khắc Lai Ân mỉm cười hỏi lại lần nữa.
Nghe được chính mình còn có thể trở về làm một người bình thường, sự kích động trong lòng Tân Khắc là không cần phải nói, hắn vội vàng trả lời: “Có thể, có thể, tất nhiên là có thể rồi, chẳng qua không biết thân vương điện hạ muốn tiểu nhân làm thế nào đây?”
Tuy rằng vẫn cảm thấy bất khả tư nghị nhưng nội tâm Tân Khắc hết sức hy vọng lời Duy Khắc Lai Ân nói là sự thật, vì vậy cách xưng hô của hắn cũng thay đổi.
“Ngươi chỉ cần điều động vong linh ma lực trong cơ thể là được rồi, không cần làm cái gì khác cả.” Vừa nói Duy Khắc Lai Ân liền đặt ngón tay lên cổ tay Tân Khắc, từ từ truyền một cỗ chân nguyên vào quan khán cơ thể hắn.
“Di, không lẽ lại trùng hợp như vậy?” Chân nguyên của Duy Khắc Lai Ân vừa mới đi vào cơ thể Tân Khắc liền hát giác thể chất của hắn khác xa thường nhân cho nên nhanh chóng vận khởi Quan Linh Quyết.
Trước mặt Duy Khắc Lai Ân bất ngờ hóa thành một mảng trắng xóa, chỉ thấy sâu trong bạch vụ có một cỗ tử sắc quang mang cực kỳ tiên diễm.
“Không ngờ lại là thượng đẳng linh căn!” Trong lòng Duy Khắc Lai Ân cực kỳ vui mừng, hắn không nghĩ tới mình chỉ tình cờ ra ngoài đi dạo, lại tìm được Thiên Niên Ưu Đàm Hoa vừa nở rộ, không những thế mà còn gặp được một người có thượng đẳng linh căn, trời cao đối với mình quả là không tệ mà!
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
100 chương
159 chương
26 chương
144 chương
53 chương
30 chương
296 chương