Chung cực thần đạo

Chương 60 : đầu hàng không giết

Một phương thì thừa thắng xông lên, một phương bởi vì đội ngũ cao thủ bị giết chết mà sinh ra bóng ma trong lòng, sỹ khí tiêu tan, lúc đội ngũ của Duy Khắc Lai Ân chạm trán với đối phương lần nữa thì không hề gặp phải bất kỳ một sự chống cự nào! Dĩ nhiên, dưới sự khống chế trận pháp một cách tinh diệu của Duy Khắc Lai Ân, cho dù bọn họ chống cự cũng không đem lại hiệu quả gì cả. Đột kích đội giống như là một lưỡi dao sắc bén, thoáng cái đã đâm sâu vào tầng tầng phòng ngự của trận địa quân địch, lam sắc lôi quang cuốn qua chỗ nào đều trực tiếp tạo thành một con đường máu. Bất luận Cổ Qua suy tính như thế nào cũng không nghĩ tới, đội ngũ cao thủ của mình chỉ ngăn chặn được địch nhân hai phút đã bị tiêu diệt, nội tâm của hắn thật sự rất hy vọng đội ngũ cao thủ này có thể tàn sát quân địch! Thực tế cùng ước vọng mạnh mẽ trong lòng trái ngược nhau khiến cho tinh thần Cổ Qua có chút hoảng hốt, hắn hoài nghi rằng có phải là mình đang nằm mơ hay không, loại chuyện như thế này tuyệt đối không thể nào xảy ra mới đúng chứ? Nhưng mà thời gian dành cho hắn không còn nhiều nữa rồi, xuất phát từ niềm tin vào đội ngũ cao thủ, vị trí của hắn bây giờ gần như là ở tuyến đầu, đội ngũ của Duy Khắc Lai Ân thì đang giết thẳng tới đây, lập tức sẽ tiến tới trước mặt hắn. “Đứng vững, vô luận thế nào cũng phải đứng vững cho ta! Bọn chúng chỉ còn hơn một ngàn, cho dù là tiêu hao chiến cũng phải làm cho bọn chúng mệt chết cho ta!” Đột nhiên Cổ Qua điên cuồng gào thét một tiếng, sau đó chợt thúc ngựa, xoay người bỏ chạy về phía sau. “Ác ma, chúng là một đám ác ma đến từ thâm uyên, chỉ có cách xa bọn chúng một chút mới có thể đảm bảo an toàn của ta!” Giờ phút này trong lòng Cổ Qua tràn đầy sự sợ hãi, hắn chỉ muốn tránh xa đám ác ma không thể chiến thắng này một chút, càng xa càng tốt! Nếu là lúc trước, Cổ Qua ra lệnh thì còn có tác dụng. Nhưng mà vừa mới thấy nhiều cao thủ như vậy bị chém giết ngay dưới mắt mình, ngay cả bọn tướng lĩnh cũng bị dọa đến nỗi quay đầu bỏ chạy, thử hỏi những binh lính bình thường làm sao có dũng khí liều mạng xông lên chứ? Mắt thấy Cổ Qua xoay người bỏ chạy, chờ mình mang binh đột phá tầng tầng phòng ngự thì hắn đã sớm chạy trốn mất rồi! Mũi chân Duy Khắc Lai Ân bất chợt nhảy lên, một cung một tiễn liền bay tới. Hắn thuận tay cắm Hóa Tinh Kỳ Phiên trên mặt đất, sau đó một tay đón cung một tay nắm tiễn, kéo mạnh dây cung rồi thả lỏng tay, mũi tên giống như sao băng xẹt ngang qua bầu trời bắn thẳng về phía trước. Hắn cũng không thèm nhìn tới mũi tên bay đi mà vứt cung trong tay, rút Hóa Tinh Kỳ Phiên lên, tiếp tục chỉ huy Phù Vân chi trận của mình. Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, giống như là đã diễn luyện qua vố số lần, trận pháp cũng không có vì vậy mà bị ảnh hưởng. Một tiễn kia sưu một tiếng bay xuyên qua loạn quân, cắm thẳng vào sau ót Cổ Qua, xuyên qua mi tâm đồng thời cũng làm đầu hắn vỡ nát. Vị thống soái ba mươi vạn đại quân chuẩn bị tấn công thành Khoa Mỗ Lạc cứ như vậy mà ngã xuống một cách không minh bạch, trước khi chết hắn cũng không biết là ai đã hạ thủ nữa. “Tướng quân, tướng quân đã chết, tướng quân tử trận rồi!” Lập tức có binh sĩ đứng ở gần đó thấy mi tâm tướng quân của mình trúng tên, biết chắc là hắn không thể sống bèn lập tức hét lên. Trong chốc lát, một tiếng la này giống như ôn dịch lan tràn trong quân đội của Cổ Tư Mông công quốc, vốn đã vì cao thủ đội bị tiêu diệt trong nháy mắt mà sinh ra bóng ma trong lòng, lúc này vừa nghe chủ tướng đã chết, một vài kẻ nhát gan lập tức kinh hoảng hét lên rồi vất cả binh khí mà chạy. Thật ra không phải tất cả binh lính cũng đều nhát gan, chẳng qua trận thế quân đội tác chiến bị những kẻ kia xông loạn, khiến cho đội ngũ không ra đội ngũ, trận thế không ra trận thế. Đội ngũ mà Duy Khắc Lai Ân suất lĩnh lại là hổ lang chi sư, giờ phút này giống như một mũi khoan bén nhọn, hung hăng cắm thẳng vào quân trận đối phương. Lần trước là quấy nhiễu kẻ địch, mục đích là ép đối phương buông tha việc công thành, nhưng mà lần này mục tiêu của Duy Khắc Lai Ân là hoàn toàn đẩy lùi kẻ địch, vì thế dưới sự chỉ huy của Duy Khắc Lai Ân, một ngàn hai trăm người vẫn thẳng tiến một đường, xâm nhập vào lòng quân địch. Cổ Qua mang theo cao thủ đội đi về phía hậu phương đối phó việc tập kích của Duy Khắc Lai Ân, phía trước còn còn phó tướng của hắn chỉ huy công thành, lúc này thấy trận cước phía sau rối loạn mới vội vàng ra lệnh cho đốc chiến đội đi trước ổn định thế cục. Không may chính là đốc chiến đội vừa mới chạy tới, Duy Khắc Lai Ân đã tiêu diệt hoàn toàn đội ngũ chặn hậu, không nói hai lời mà tiếp tục đối chiến với đối phương. Đốc chiến đội thường thường là một trong những chi đội ngũ tinh nhuệ, có điều gặp phải sự tập kích bằng binh trận của Duy Khắc Lai Ân, đốc chiến đội cũng chỉ co cụm phòng ngự, giống như là một bữa ăn sáng nhẹ dành cho dạ dày của hắn vậy. Sau khi xông qua đốc chiến đội, Duy Khắc Lai Ân chĩa Hóa Tinh Kỳ Phiên về phía trước rồi hô lớn: “Phó tướng quân địch, giết!” Tên phó tướng kia cũng không nghĩ tới đột kích đội của đối phương lại cường đại như vậy, ngay cả đội ngũ cao thủ mà Cổ Tư Mông công quốc liên hiệp lại phái ra cũng bị chém giết sạch sẽ, hơn nữa còn có thể đánh thủng phòng ngự phía sau của quân mình, chờ hắn vội vàng triệu tập đội ngũ phụ cận tới phòng ngự thì đã muộn. Duy Khắc Lai Ân dẫn theo một ngàn hai trăm người một đường thẳng tiến, tên phó tướng ở trong loạn quân kia không kịp chạy trốn đã bị chém đầu. Tên phó tướng vừa chết, đại quân Cổ Tư Mông công quốc hoàn toàn mất đi chỉ huy, nhất thời liền bị binh sĩ thủ thành Khoa Mỗ Lạc đánh lui. Nhìn thấy đại cục đã định, Duy Khắc Lai Ân lấy ra một cái ma pháp quyển trục từ trong lòng ngực, chỉ chốc lát sau một viên ma pháp đạn màu đỏ đã phóng lên trời. Tác Luân ở trên tường thành chỉ huy phòng thủ, từ trên cao nhìn xuống chứng kiến đầy đủ tình cảnh chiến đấu của Duy Khắc Lai Ân, thời điểm Cổ Qua tử trận khiến quân địch đại loạn, hắn nhịn không được muốn mang binh xông ra, nhưng mà không có nhận được tín hiệu của Duy Khắc Lai Ân, hắn cũng không dám manh động. Lúc này rút cục cũng nhận được tín hiệu của Duy Khắc Lai Ân, hắn lập tức hưng phấn cười to ba tiếng, đem quyền chỉ huy phòng ngự trên thành giao cho thuộc hạ còn mình thì suất lĩnh một vạn binh trong hai vạn lính thủ thành còn lại, mở cửa thành xông ra ngoài. Vốn là ba vạn quân thủ thành, sau hai lần công thành chiến đã tổn thất gần một vạn người. Tác Luân vừa mới chỉnh đốn quân đội lao ra khỏi cửa thành, Duy Khắc Lai Ân đã chỉ huy một ngàn hai trăm người tạo thành trận pháp đánh tới gần cửa thành, ngoài một vạn người xông ra còn có hai ngàn chiến mã không có người cưỡi. “Toàn bộ lên ngựa!” Duy Khắc Lai Ân quát lớn một tiếng, dẫn theo hơn một ngàn thủ hạ vọt tới bên đàn ngựa, toàn bộ phi thân lên, sau đó như hồi mã thương giết trở ra. Chiến trận xung phong tiến công thì cưỡi ngựa bao giờ cũng có uy lực lớn hơn, nhưng lúc đánh lén vì không để bại lộ tung tích nên chỉ có thể để ngựa lưu lại trong thành. Hóa Tinh Kỳ Phiên liên tục lay động, tinh khí chung quanh không ngừng bị hấp thu, sau đó lại tràn ra từng sợi, bổ sung vào cơ thể một ngàn hai trăm người. Thể lực vừa mới tiêu hao đã hồi phục đến trạng thái tốt nhất. “Vứt bỏ vũ khí, đầu hàng không giết!” Chỉ nghe Tác Luân rống to một tiếng, lấy thực lực bát cấp Đại Kiếm Sư của hắn, tất cả mọi người trên chiến trường đều nghe được rõ ràng. “Vứt bỏ vũ khí, đầu hàng không giết!” Đội quân một vạn người mới vừa ra khỏi thành cũng hô lên cùng lúc, khí thế được đề cao hơn nhiều. Bên phe Tạp Lai quốc chỉ có hơn vạn người nhưng ý chí chiến đấu của ai ai cũng sục sôi như gà chọi. Cổ Tư Mông công quốc vốn có ba mươi vạn người, nhưng hai lần công thành không thành công cộng với Duy Khắc Lai Ân hai lần dẫn quân tập tích, hiện tại chỉ còn hơn mười vạn người. Mà giờ khắc này chủ tướng đã chết, phó tướng cũng mất, đội ngũ cao thủ bị tiêu diệt toàn bộ đã tạo thành đả kích không thể cứu vãn đối với sĩ khí binh lính. Lúc này nghe thấy uy phong lẫm lẫm của vạn người cùng rống lên, lại nhận rõ đại thế đã mất, không ít binh lính liền ném vũ khí rồi ôm đầu nằm sấp trên mặt đất.