Chung cực thần đạo

Chương 27 : Chiến thắng trong nháy mắt.

Quảng trường trước cửa vương cung thành Áo Khắc Lan từ trước đến giờ đều là chỗ để quốc vương bệ hạ kiểm duyệt quân đội, luôn luôn nghiêm cấm bình dân lui tới xung quanh. Nhưng mà sáng sớm hôm nay lại không hề ngăn cản dân thường chạy tới xem náo nhiệt, bọn họ đều tự mình tụ tập thành đám đông, hưng phấn trò chuyện. Theo thời gian trôi qua, người tới càng ngày càng nhiều, ngay cả quảng trường rộng rãi như thế cũng không còn đủ chỗ đứng! “A, mau nhìn kìa, Mã Đặc Sâm công tước cùng Duy Khắc Lai Ân thiếu gia tới rồi!” Không biết là ai nhanh mắt nhìn thấy đầu tiên, tiếng nói vừa dứt lập tức khơi dậy một trận sóng to gió lớn, tất cả mọi người đều nhao nhao, hưng phấn hô lên. Nhìn đám người cuồng nhiệt trước mặt, Duy Khắc Lai Ân mỉm cười phất tay, hướng về phía bọn họ mà chào hỏi. Trong mớ âm thanh hỗn độn, Duy Khắc Lai Ân có thể phân biệt được những tiếng hô cổ vũ hắn cố lên. Tạp Lai quốc dù sao chỉ là một nước nhỏ, bên trong thành Áo Khắc Lan không hề có kiến trúc to lớn như quyết đấu tràng, vì vậy quảng trường trước cửa vương cung chính là nơi quyết đấu tốt nhất rồi. Bên này Duy Khắc Lai Ân mới vừa bước vào, bên kia Mục Thác bá tước cùng mấy nhi tử của hắn cũng đang đi tới, nhất thời từ khu vực những người quan chiến liền truyền ra âm thanh chửi rủa. Bất quá Mục Thác bá tước hiển nhiên là không thèm để ý, tiếp tục thong thả đi vào sân đấu. Sau đó ánh mắt Mục Thác bá tước dừng lại trên người Tác Lạp Địch công tước, bí mật gật đầu một cái rồi nhìn về nơi khác. Thấy song phương đã tiến vào trong sân, tức thì có một vị quan truyền lệnh bước ra nói: “Hôm nay bệ hạ bị quốc sự quấn thân, không thể tự mình đến đây quan sát, nếu như Mã Đặc Sâm công tước cùng Mục Thác bá tước đã chuẩn bị xong, trận quyết đấu sẽ được bắt đầu ngay bây giờ!” Thanh âm của quan truyền lệnh vừa truyền ra, quảng trường vốn đang ồn ào bỗng nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, ánh mắt mọi người cũng hướng về phía hai người Duy Khắc Lai Ân và Tát Duy. Duy Khắc Lai Ân mỉm cười đi lên phía trước, nhẹ nhàng nói: “Ta đã chuẩn bị xong.” Ngược lại vẻ mặt Tát Duy có chút trịnh trọng, trầm giọng đáp: “Ta cũng vậy.” “Lần quyết đấu này là do Mục Thác bá tước vũ nhục gia tộc Bố Lai Ni Khắc gây nên, vì thế phải tiến hành quyết đấu sinh tử để giải quyết ân oán!” Âm thanh của quan truyền lệnh cao vút vang vọng khắp toàn trường: “Hai bên đều đã sẵn sàng, hiện tại ----- trận chiến được bắt đầu!” Hành động trên của Tát Duy chỉ là giả bộ hành lễ với Duy Khắc Lai Ân mà thôi, thậm chí hắn còn mở miệng giải thích: “Lần trước gia phụ nhất thời lỡ lời, làm cho gia tộc Bố Lai Ni Khắc phải chịu cảm giác không vui khi bị xúc phạm, nếu như gia tộc Bố Lai Ni Khắc có thể tiếp nhận lời xin lỗi của phụ thân ta, vậy cuộc quyết đấu này ta lập tức nhận thua.” Hắn nói những lời này với vẻ mặt đường hoàng, thật ra là muốn giải vây cho mình về sau, bởi vì mục đích của hắn hôm nay là giết chết Duy Khắc Lai Ân! Nếu như bọn họ thật tâm muốn xin lỗi, thì nên tìm một người trung gian đủ uy tín để nói giúp cho bản thân, hơn nữa Mục Thác bá tước phải tự mình bồi tội với Mã Đặc Sâm công tước. Trước lúc quyết đấu nói như vậy chính là để cho mọi người biết, cuộc chiến này là do gia tộc Bố Lai Ni Khắc cố ý muốn tiến hành, cuối cùng nếu có xảy ra chuyện không may, cũng không ai trách được bọn họ. Dĩ nhiên Duy Khắc Lai Ân cũng nhận ra điểm tâm tư nho nhỏ của bọn chúng, hắn cười lạnh một tiếng: “Chỉ có máu mới rửa sạch được sự vũ nhục mà các ngươi mang đến cho gia tộc ta!” “Đã như vậy thì ta đành đắc tội!” Tát Duy đạt được mục đích của mình thì cũng không nhiều lời nữa, chậm rãi rút binh khí rồi bày ra tư thế phòng thủ. Tát Duy tu luyện ‘Liệt Phong đấu khí’ tương đối am hiểu tốc độ, với lại hắn có thực lực tam cấp đại kiếm sư, bởi vậy trong lòng có chút khinh thường Duy Khắc Lai Ân. Ở Tạp Lai quốc, cơ hồ tất cả mọi người đều biết Duy Khắc Lai Ân tu luyện ma pháp, nhưng mà lại không có bất kỳ ai nhìn thấy hắn thi triển ma pháp nào, nên thực lực của hắn không được mọi người đánh giá cao. Cho dù dựa theo thường thức mà suy đoán, ma pháp sư mười bảy tuổi có thiên tư khá một chút thì cao lắm cũng chỉ đạt tứ ngũ cấp ma pháp sư, một đối một với đại kiếm sư vẫn là tương đối nguy hiểm! Thấy đối phương chờ mình tấn công trước, Duy Khắc Lai Ân cũng không khách khí, tay giơ ma pháp trượng lên, bắt đầu niệm chú ngữ. Ma pháp trượng này là hắn mượn từ chỗ của Lô Bản Đạt. “Bạo viêm đạn!” Sau khi niệm xong một đoạn chú ngữ dài dòng, Duy Khắc Lai Ân vung mạnh tay lên, bắn ra một cái bạo viêm đạn. Lúc này đây hắn cũng không có hiển lộ ra thực lực ma pháp chân chính của mình trước mặt mọi người, thời gian dùng để hoàn thành một cái bạo viêm đạn cũng không khác biệt so với tứ ngũ cấp ma pháp sư. Trong lòng Tát Duy vui mừng, âm thầm suy nghĩ: “Quả nhiên không ngoài dự liệu, từ tốc độ thi pháp của hắn mà đoán, thực lực tuyệt đối không vượt qua trình độ tứ ngũ cấp ma pháp sư! Mười bảy tuổi đã trở thành ma pháp sư chân chính, ma pháp thiên phú của ngươi coi như hiếm thấy, đang tiếc là ngươi sinh ra nhầm thời điểm rồi! Hắc hắc, diệt sát một thiên tài ma pháp, nội tâm đúng là có chút kích động!” Mặc dù tâm tư luân chuyển, nhưng binh khí trên tay Tát Duy không hề chậm tí nào. Đối mặt với bạo viêm đạn đang bay đến, hắn không lùi lại mà tiến tới, rồi chợt quát một tiếng, chân phải dùng sức đạp mạnh trên mặt đất, lấy tốc độ thân thể không thua gì bạo viêm đạn để nghênh đón. “Trảm phong!” Trong thời gian hai cái nháy mắt, Tát Duy đã xông tới được năm thước, vung kiếm chém về phía bạo viêm đạn. Đấu khí trên người Tát Duy bộc phát, toàn thân bị một tầng thanh sắc quang mang nhàn nhạt bao phủ, đây là đấu khí hộ thể của cấp bậc đại kiếm sư! Mà một kiếm hắn xuất ra cũng bắn ra tia sáng đấu khí dài ba tấc, làm cho người khác cảm nhận được lực phá hoại ẩn chứa trong đó. “Bàng”, một kiếm này của Tát Duy dễ dàng đánh vỡ bạo viêm đạn khiến cho ma pháp nguyên tố trong bạo viêm đạn tản ra tứ phía, sau đó thân hình cao lớn được bao bọc bởi thanh sắc đấu khí của Tát Duy từ giữa những ma pháp nguyên tố này lao ra, con mắt chăm chú nhìn thẳng vào cổ Duy Khắc Lai Ân. Gần như toàn bộ bình dân cho dù không học kiếm thuật cũng biết, vào thời điểm đối chiến với ma pháp sư, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ thoải mái thi triển ma pháp, chiến thuật tốt nhất khi gặp ma pháp sư là phải tốc chiến tốc thắng! Điểm này Tát Duy lại càng hiểu rõ, hắn tin tưởng với tốc độ của mình, không đợi Duy Khắc Lai Ân thi triển ra ma pháp thứ hai, thì kiếm của hắn sẽ cắt ngang cổ Duy Khắc Lai Ân! Nhưng đúng lúc này, cánh tay Duy Khắc Lai Ân run lên, một kiện đồ vật liền xuất hiện trong lòng bàn tay. Không chờ Tát Duy kịp phản ứng, hai tay Duy Khắc Lai Ân lôi kéo, trong nháy mắt mở ra ma pháp quyển trục, từ đó bắn ra một đạo thiểm điện đầy hào quang, phóng thẳng về phía Tát Duy cách đó ba thước. “Không ổn, là ma pháp quyển trục!” Tát Duy kinh hãi, hắn không ngờ rằng trong tay Duy Khắc Lai Ân lại có món đồ chơi này! Phải biết rằng chỉ có ma pháp sư có thực lực cao thâm mới có thể chế tạo ma pháp quyển trục, ở Tạp Lai quốc chỉ có Lạp Tát Khắc đại sư mới có khả năng luyện chế, chẳng những vậy uy lực quyển trục cũng không vượt quá trình độ ngũ lục cấp ma pháp. “Liều mạng, ta không tin lấy thực lực đại kiếm sư của ta còn không ngăn được một cái ma pháp quyển trục nho nhỏ!” Trong lòng Tát Duy này sinh suy nghĩ ác độc, tốc độ của hắn không giảm mà lại tăng, đấu khí bảo hộ bên ngoài cơ thể nhanh chóng được tăng lên cực hạn. Nếu như là ma pháp khác, Tát Duy còn có thể lựa chọn phương pháp tránh né, nhưng là ma pháp lôi điện lại có đặc tính đuổi theo sinh vật cùng những vật kim loại, tại khoảng cách ngắn như vậy, bằng vào thực lực tam cấp đại kiếm sư của hắn muốn tránh né cũng không kịp. “Oanh!” Một tiếng nổ như tiếng sấm vang lên, tóc của Tát Duy dựng đứng, cả người bốc lên một cỗ hơi nước mù mịt, thân thể đang vọt về phía trước lập tức trở nên cương cứng, dưới tác dụng của lực quán tính tiếp tục bay về phía Duy Khắc Lai Ân. Ma pháp trượng trong tay nhẹ nhàng vung lên, Duy Khắc Lai Ân thốt lên hai tiếng: “Hỏa nhận!” Một đạo lưỡi đao lửa hình nguyệt nha bất chợt hình thành từ trong hư không xẹt qua cổ Tát Duy. Sau đó Duy Khắc Lai Ân dùng ma pháp trượng chuyển hướng ma pháp bắn thẳng lên trời, ở trên cao liền hóa thành một đóa pháo hoa. Thân thể Tát Duy vẫn bay thẳng về phía Duy Khắc Lai Ân, chỉ thấy Duy Khắc Lai Ân thoải mái tránh qua một bên, thân thể Tát Duy đang nhào tới liền nện trên mặt đất, trượt về phía trước khoảng mười thước rồi ngừng lại, nhưng mà đầu của hắn thì tiếp tục lăn lông lốc như một viên cầu đến bên cạnh chân những người đứng xem.