Chung cực thần đạo

Chương 19 : Chủ mưu tạo phản

“Vậy ----- nếu song phương đều đồng ý, thì cứ dựa theo lời các khanh nói mà làm đi, bất quá chiến sự đã đến gần, hai bên chỉ điểm tới là ngừng, tránh gây tổn thương hòa khí.” Quốc vương bệ hạ vạn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đáp ứng. “Bệ hạ, tranh đoạt nguyên soái lệnh có thể điểm đến là dừng, nhưng Mục Thác bá tước mới vừa lên tiếng vũ nhục gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng thần, khẩn xin bệ hạ ân chuẩn cho thần cùng hắn quyết đấu sinh tử vào ba ngày sau!” Duy Khắc Lai Ân tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục nói. “Mục Thác bá tước, khanh thấy thế nào?” Quốc vương bệ hạ cực kỳ khó chịu, hắn nhận ra tình thế bây giờ đã hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay của mình, cảm giác này hết sức không tốt. “Thần ban nãy nhất thời lỡ lời, tuy nhiên danh dự quý tộc là chuyện lớn, nếu Duy Khắc Lai Ân kiên trì như vậy, thần nghĩ để cho Tát Duy thay thần xuất chiến, tránh cho người khác nói thần lấy lớn hiếp nhỏ.” Mục Thác bá tước lên tiếng đồng ý. “Ân, Tác Duy thay mặt phụ thân xuất chiến, không biết ý của khanh ra sao, Duy Khắc Lai Ân?” Quốc vương bệ hạ quay đầu lại hỏi. Duy Khắc Lai Ân biết, Tác Duy là nhi tử Mục Thác bá tước, có thực lực tam cấp đại kiếm sư, cho nên hồi đáp: “Được ạ, ba ngày sau, không chết không thôi!” Vốn là một bữa yến tiệc sinh nhật vui vẻ, không ngờ lại xuất hiện loại chuyện này, tất cả các thực khách tham dự hội nghị không chỉ không cảm thấy cao hứng, mà còn nơm nớp lo sợ, không đầy một lái liền rời đi sạch sẽ. Tiễn khách khứa ra về hết, mặt Mã Đặc Sâm trắng như tờ giấy, kéo Duy Khắc Lai Ân vào trong thư phòng, Tác Luân cùng Á Lịch Khắc Tư tự nhiên cũng đi theo vào. “Duy Khắc Lai Ân, đến giờ gia gia mới phát hiện, thì ra cháu còn biết giả bộ tức giận a! Không chỉ có vậy, còn dám đập bàn trước mặt bệ hạ, biểu hiện của cháu thật sự khiến gia gia không cách nào tưởng tượng nổi a!” Thần sắc Mã Đặc Sâm phức tạp nhìn Duy Khắc Lai Ân, thở dài một hơi: “Giải thích một chút đi, cháu tại sao phải làm như vậy, gia gia thấy việc này đối với chúng ta không có lợi ích gì cả.” Lúc này Duy Khắc Lai Ân đã khôi phục bộ dáng ưu nhã bình thản hằng ngày, thoải mái ngồi trên ghế, khuôn mặt nở nụ cười. “Ha ha, hôm nay sau khi tên Mục Thác kia vào cửa, cháu đã nhận ra tình huống không ổn, rất rõ ràng là hắn mang địch ý mà đến. Ở trong bữa tiệc cháu diễn trò như thế, thật sự chỉ có một mục đích, đó là dò xét xem ai là địch nhân, ai là bằng hữu của chúng ta.” Duy Khắc Lai Ân vừa nói, vừa tự rót cho mình một chén trà. “Nga, chuyện này rút cuộc là như thế nào?” May là Mã Đặc Sâm ở chính đàn lăn lộn nhiều năm, nhưng vẫn không hiểu lắm những lời nói đó. “Cháu phát hiện nội bộ Tạp Lai quốc không bị phân chia thành bao nhiêu đoàn thể chính trị, tuy nhiên cách thức trưa nay dùng hình như hơi quá rồi, dùng hết sức lực đánh một côn đả thảo kinh xà cũng chỉ đánh vào không khí mà thôi, lãng phí không ít khí lực a. Cháu nhận thấy đa số quý tộc cùng đại thần không có bao nhiêu người một dạ hai lòng, cho nên chuyện tình liên quan đến gia tộc ta hẳn chỉ có bệ hạ, gia tộc Tái Nhân, Mục Thác bá tước ba bên tham gia, những người khác đều không biết gì cả.” Ở trong bữa tiệc Duy Khắc Lai Ân quan sát rõ ràng, khi hắn nổi giận vỗ bàn, đại bộ phận vẻ mặt mọi người là khiếp sợ, sau đó định bụng làm người hòa giải, cố gắng giúp song phương bớt giận. Chẳng qua là ở đây có bệ hạ cùng hai vị thế tập công tước, những người này không dám tùy tiện lỗ mãng, với lại Duy Khắc Lai Ân không đợi bọn họ lấy đủ dũng khí để khuyên nhủ, đã đem chuyện này làm căng lên. Hắn từ đầu vốn không có ý định giải quyết hòa bình, tự nhiên không để cho bọn sứ giả hòa bình này có cơ hội. “Tạp Lai quốc chúng ta là một nước nhỏ nghèo khó, bởi vậy không có bao nhiêu lợi ích khiến quý tộc cùng các đại thần thèm muốn, đó là lý do tạo nên lập trường chính trị không hề phức tạp ở Tạp Lai quốc.” Mã Đặc Sâm khẳng định phán đoán của Duy Khắc Lai Ân, bất quá hắn có chút kỳ quái Duy Khắc Lai Ân làm sao đoán ra điều này, trước kia dường như Duy Khắc Lai Ân đối với chính trị cũng không hiểu rõ bao nhiêu a? Trên mặt Duy Khắc Lai Ân lộ ra nụ cười tươi rói: “Như vậy là tốt nhất, chúng ta có thể duy trì ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nhất, sau khi sự tình trôi qua cũng sẽ giảm được rất nhiều tổn thất.” “Cuối cùng cháu có tính toán gì không, mau nói đi a, thúc sắp sốt ruột đến chết rồi!” Tác Luân nhìn kiểu nói chuyện không nhanh không chậm của Duy Khắc Lai Ân, không nhịn được mà rống lên. Ở trên yến tiệc thấy Duy Khắc Lai Ân vỗ bàn, lòng hắn như bị lửa đốt, có khả năng nhẫn nãi đến bây giờ đã không hề dễ dàng chút nào. “Rất đơn giản, cháu chuẩn bị để Á Lịch Khắc Tư lên làm quốc vương!” Duy Khắc Lai Ân nghiêm mặt, nghiêm túc nói. Bên trong thư phòng bỗng chốc trở nên trầm mặc, cả ba người đều cho là lỗ tai mình có vấn đề. “Ùng ục.” Yết hầu Mã Đặc Sâm giật giật, khi mở miệng giọng nói bởi vì nội tâm chấn động nên hơi khan khan: “Duy Khắc Lai Ân, cháu vừa rồi mới nói gì, gia gia nghe không rõ?” “Cháu nói, Tạp Lai quốc cần phải thay đổi quốc vương rồi, cháu cảm thấy Á Lịch Khắc Tư tương đối thích hợp!” Mặt Duy Khắc Lai Ân vẫn mỉm cười, giống như hắn đang nói về một việc nhỏ bé không đáng kể. “Hảo tiểu tử, có khí phách!” Tác Luân nghiến răng nghiến lợi đấm nhẹ một quyền lên ngực Duy Khắc Lai Ân: “Nếu như hai mươi lăm năm trước, gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta có ý nghĩ này, đánh đổ hoàng cung, thì hiện tại gia tộc đã không rơi vào tình cảnh này!” “Duy Khắc Lai Ân, loại chuyện này không thể đùa giỡn được đâu! Tổ tiên chúng ta hiệp trợ quốc vương khai quốc chiếm cứ lãnh thổ, chưa bao giờ có ý nghĩ phản nghịch! Mặc dù hiện giờ chúng ta nắm giữ binh quyền, nhưng mà trong tay bệ hạ cũng có một chi hoàng cung hộ vệ đội tinh nhuệ, chúng ta mang binh đánh vào hoàng cung khẳng định gặp phải thương vong không nhỏ, sau này chúng ta tuyệt đối không ngăn cản được cuộc tấn công của Cổ Tư Mông công quốc! Huống hồ chúng ta danh bất chính ngôn bất thuận, người trong nước cam tâm tình nguyện nghe chúng ta hiệu lệnh chắc rằng không nhiều lắm, cai trị đất nước ra sao cũng là một vấn đề!” Mã Đặc Sâm nhíu chặt mày lại, nói ra sự khó khăn của con đường này. “Cha, người xem hôm nay Mục Thác và Tác Lạp Địch rõ ràng thông đồng với nhau, quốc vương bệ hạ cũng nghiêng về phía bọn họ, thay vì để bọn họ làm nhục, chi bằng dẫn quân đánh thẳng vào hoàng cung, cùng lắm đến lúc đó đầu hàng Cổ Tư Mông công quốc, nói không chừng có cơ hội trở thành thành viên thứ sáu của Cổ Tư Mông công quốc!” Tác Luân bất mãn, không để ý nói. “Câm miệng! Gia tộc chúng ta nhiều năm thủ hộ Tạp Lai quốc như thế, ngươi nói những lời này không sợ làm cho biết bao trưởng bối đã hy sinh vì tổ quốc cảm thấy thất vọng sao? Những thành viên khác của Cổ Tư Mông công quốc có lẽ không để ý chúng ta trở thành nước thành viên thứ sáu, nhưng là ngươi cảm thấy Tháp Nặc Địch quốc có đồng ý không?” Mã Đặc Sâm hướng về phía Tác Luân giận dữ quát một tiếng. Hệ thống chính trị của Cổ Tư Mông công quốc có chút kỳ lạ, nó là do năm nước nhỏ độc lập thống nhất mà thành, tuy rằng gọi chung là ‘Cổ Tư Mông công quốc’, thật ra thì mỗi nước đều độc lập về quân đội và pháp luật. Tuy nhiên do năm nước này hợp thành công quốc, hiển nhiên quan hệ giữa các nước vô cùng thân mật, là dạng đồng minh tương đối bền chắc. Mà sát bên lãnh thổ Tạp Lai quốc là lãnh địa của Tháp Nặc Địch quốc, bởi vì chúng luôn muốn mở rộng lãnh thổ của mình, mới không ngừng gây chiến với Tạp Lai quốc trong nhiều năm.