Chung Cực Ngoan Liệt Miêu Dữ Miêu Ba Ba
Chương 10 : Cuộc chiến tranh giành ba ba (5)
Edit: Kogi
Mặt trời lên cao, một đôi mèo Xiêm đen trắng ngồi trên bờ tường, dùng vẻ mặt u buồn nhìn bầu trời.
Cửa mở, một bà nội trợ xách giỏ thức ăn đi ra, dùng cánh tay mập mạp của mình vẫy hai con mèo trên tường.
“Ái chà! Hai đứa bây thật rảnh rỗi ghê nhỉ!”.
(Rảnh rỗi cái đầu bà! Mau đi mua thức ăn cho ta!).
Na Na Quả giục một tiếng “Nhanh!” trong lòng, nhìn sang Mễ Quả cũng là vẻ mặt buồn chán.
“Na Na Quả, em lo quá”.
“Ừ phải, nhóc con lần này thua con mụ chết tiệt kia, thật bực mình”.
Hôm qua mèo con đến chào tạm biệt Na Na Quả và Mễ Quả, nói mấy ngày nữa lại về, kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn một lượt, Na Na Quả tức đến nỗi muốn trút giận thay mèo con, mèo con bảo không cần, ba bá của cậu sẽ không chọn người phụ nữ xấu xa đó mà không cần cậu, Na Na Quả nghĩ cũng đúng, nhưng trong lòng vẫn hơi không yên tâm, nghĩ nếu nhóc con có khó khăn gì, ba con mèo bọn chúng nhất định sẽ giúp đỡ.
“Na Na Quả, ngoại trừ nhóc con, em cũng lo cho Đại Bảo nữa”.
Mễ Quả duyên dáng nghiêng mặt buồn bã than thở, Na Na Quả thầm nghĩ nó quan trọng hóa vấn đề.
“Yên tâm! Không sao đâu! Đại Bảo sẽ không mập chết, chị từng thấy con mèo mập hơn nó rồi!”.
“Đại Bảo vì ăn uống quá độ nên hại dạ dày phải nhập viện, không phải vì béo”.
“Có khác gì không?”.
“Đương nhiên là có!!”.
Chẳng mấy khi Mễ Quả biết dùng dấu chấm than, Na Na Quả dừng lại động tác liếm mặt, trực giác phái nữ bùng lên, không phải chứ! Mễ Quả và Đại Bảo?
“Mễ Quả, không phải em…?!”.
“Ô!…Em không để ý đến chị đâu Na Na Quả!”. Mễ Quả vội vàng nhảy xuống, Na Na Quả ở đằng sau nở nụ cười gian.
(Mễ Quả thích Đại Bảo? Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi!).
“Đại Bảo đâu xứng với em, nó mập như thế!”.
“Thực ra Đại Bảo rất đáng yêu mà!!!”.
“Ồ ~~~~~ Quả nhiên là vậy!”.
Mễ Quả vừa lỡ lời đã hối hận, Na Na Quả cố ý dụ nó mắc lừa, muốn nhìn nó lúng túng.
“…Không phải thế!…”.
Mễ Quả đỏ mặt chạy đi, bóng lưng cô đơn trông rất đáng thương.
“Mễ Quả! Nhìn này!”.
“Gì vậy?”.
“Là ba bá của nhóc con!”.
La Vĩ Huyền đến công ty sớm hơn bình thường, anh hiếm khi lái xe đi làm, hôm nay còn lái hơi nhanh, ước gì lập tức được gặp mèo con.
“Chị muốn làm gì?”.
Thật ra Mễ Quả cũng đoán được, bắt đầu lo lắng hành động tiếp theo của Na Na Quả sẽ rất điên rồ.
“Còn làm gì nữa! Tất nhiên là đi tìm nhóc con!”.
Mèo con từng nói với chúng, ngày nào nó cũng đến công ty tìm La Vĩ Huyền.
Na Na Quả men theo bờ tường chạy băng băng, Mễ Quả hoàn hồn cũng chạy theo.
“Na Na Quả, chủ nhân sẽ lo lắng”.
“Yên tâm! Buổi tối chúng ta đi theo xe về là được”.
Xe La Vĩ Huyền đúng lúc gặp đèn đỏ, Na Na Quả vừa nói vừa nhảy lên cốp sau xe.
“Như vậy sẽ ngã đó, thật nguy hiểm”.
“Không đâu! Em nhảy xuống đi!!”.
Mễ Quả không lay chuyển được Na Na Quả, đành phải nhảy lên xe theo.
La Vĩ Huyền phát hiện ra sau xe có hai con mèo, một đen một trắng, chính là những người bạn mà mèo con thường nhắc đến, còn cho anh xem tranh cậu tự vẽ, hình như tên là Na Na Quả và Mễ Quả, hai con mèo nhảy lên xe anh không chịu đi, La Vĩ Huyền nghi hoặc, từ tử mở máy tấp xe vào lề.
Xuống xe nhìn mèo, hai con mèo cũng nhìn anh.
(Hai con mèo kiên quyết không đi rồi).
La Vĩ Huyền gãi đầu, không biết có nên nói chuyện với mèo giữa đường hay không.
“Ba bá của nhóc con đẹp trai quá đi! Thảo nào nhóc con thích như vậy!”.
“Na Na Quả, chúng ta đừng làm phiền như vậy, chị xem người ta đang khó xử kìa”.
La Vĩ Huyền gãi gãi đầu, không hiểu Na Na Quả với Mễ Quả meo meo cái gì, nghĩ nghĩ, liền mở cửa sau xe.
“Chúng mày muốn vào không?”.
Na Na Quả và Mễ Quả mở to mắt nhìn nhau.
“Mễ Quả! Chị thích người này!”.
Mèo con ôm điện thoại của mình đứng cạnh xe chờ Hứa Duy Hân, người qua đường trông thấy một đứa bé đáng yêu với khuôn mặt háo hức, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Mèo con rất vui, lát nữa thôi là có thể gặp La Vĩ Huyền, cậu muốn ôm La Vĩ Huyền, và nói với La Vĩ Huyền mèo con rất nhớ anh, lại hỏi La Vĩ Huyền có nhớ mèo con hay không.
Trong đầu đã nghĩ hết cả, cứ một mình cười khúc khích, Hứa Duy Hân từ trong nhà đi ra nhìn thấy dáng vẻ này của mèo con, thầm cười sự ngốc nghếch đáng yêu của ba con nhà này.
(Ông chủ! Anh cũng khá lắm, khiến mèo con của anh cũng thành đứa ngốc rồi).
Người qua đường không chỉ thích thú mà còn kinh ngạc, đầu tiên là một đứa bé đáng yêu, rồi lại đến một anh đẹp trai, đằng sau cánh cửa đó còn ai nữa đây, chốc lát đã có hai người đẹp như vậy, thật khiến người ta rung động.
“Nhóc quái thú, nghĩ gì mà cười tươi thế?”.
Mèo con mãi mới đợi được Hứa Duy Hân đi ra, trong lòng vốn đã thích anh trai xinh đẹp này, liền ôm điện thoại chui vào lòng Hứa Duy Hân, mặt đỏ như trái táo.
“Mèo con đang nhớ ba bá…”.
“Ha ha!…Em ôm anh thế này, chẳng phải khiến ba bá em chết ghen sao”, đẩy mèo con ra đằng trước, “Thắt dây an toàn, chúng ta đi tìm ba bá của em nào”.
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
39 chương
28 chương
13 chương
18 chương