Chuông điện thoại vang ba tiếng, số lạ. Tô Thừa Đức không nghe máy. Sau ba tiếng chuông reo, đầu dây bên kia ngắt cuộc gọi. Vậy là hôm ấy Tô Thừa Đức có thể yên tâm. Đây chính là ám hiệu mà ông đã giao hẹn với Tô Khinh, bất luận Tô Khinh ở đâu, đổi cách liên lạc nào, bảy giờ sáng mỗi ngày đều phải gọi vào số này của ông, chuông reo ba tiếng thì ngắt, Tô Thừa Đức sẽ biết là y gọi xem như báo bình an. Tô Thừa Đức cuối cùng cũng không thể hoàn toàn tra rõ thằng con phá sản nhà mình đang làm cái gì. Tô Khinh chỉ một thề hai hứa ba đảm bảo hai điều, thứ nhất, y không làm chuyện gì xấu, thứ hai, y sẽ sống sót trở về. Phía sau truyền đến âm thanh loạt soạt. Tô Thừa Đức quay đầu lại thì thấy Đồ Đồ Đồ ôm gối ôm mèo múp Garfield tổ chảng cao hơn người, mặc áo ngủ chạy tới: “Ông nội ông nội, là điện thoại của hoàng thúc phải không?” Nó gọi một tiếng “Ông nội” khiến cho cõi lòng Tô Thừa Đức mềm mại như bông. Ông giang hai tay ôm Đồ Đồ Đồ qua, để nhóc béo ngồi lên đùi. Đồ Đồ Đồ dụi dụi đầu lên vai Tô Thừa Đức: “Bao giờ hoàng thúc mới về ạ?” Tô Thừa Đức vỗ lên mông nó một cái: “Sao? Nhớ nó rồi? Ở với ông nội không tốt à?” Đồ Đồ Đồ khôn khéo hơn Tô Khinh khi bằng tuổi nó rất rất rất nhiều. Thằng nhỏ cực kì am hiểu đạo nịnh nọt, từng tung hoành tổng bộ đội Quy Linh, gặp ai hạ người đó với tốc độ chớp giật. Lúc này nghe hỏi, nó lập tức chớp đôi mắt to đen láy: “Ông nội tốt lắm… Thiệt đó, ở với ông nội tốt hơn ở với hoàng thúc nhiều. Ông nội tốt bụng chưa bao giờ nổi giận, không đánh mông con, còn mua đồ ăn ngon cho con nữa, ông nội là tốt nhất ~” Tô Thừa Đức vui như nở hoa trong bụng, so với Đồ Đồ Đồ, thằng con không thèm về nhà kia của ông chỉ bằng cái rắm. Đồ Đồ Đồ nhìn mặt đoán ý, lại nói tiếp: “Nhưng mà í, dù hoàng thúc nóng nảy hơn bá đạo hơn nữa, mấy ngày không gặp con vẫn nhớ lắm.” Tô Thừa Đức cảm động nghĩ, đứa trẻ nhỏ thế này mà đã có lòng dạ tốt đến thế, đúng là đốt đèn cũng không tìm được đâu, liền nói: “Đồ đồ này, con làm cháu ruột ông có được không nào?” Đồ Đồ Đồ tức khắc hớn ha hớn hở: “Được nha, thế là con có chú và ông nội rồi!” Tô Thừa Đức lớn tuổi rồi, dễ đa sầu đa cảm. Vừa thấy thằng bé xinh xắn đáng yêu thì lại xót xa. Lần đầu Đồ Đồ Đồ gặp Tô Thừa Đức, nghe thấy ông hỏi “Cha mẹ con đâu?”, nó đã vụng trộm nhéo đùi mình một cái rõ đau rồi nặn ra hai hàng nước mắt ròng ròng gào ầm lên “Ba mẹ con bị người xấu hại chết rồi!”___ Cho nên Tô Thừa Đức coi nó là cây cải thìa nhỏ không ai yêu, thương đứt ruột. Đồ Đồ Đồ không ngừng cố gắng, bò từ trên đùi Tô Thừa Đức xuống, giả vờ giả vịt tỏ vẻ nghiêm trang: “Ông nội, con đi đọc sách đây. Hoàng thúc quy định mỗi ngày con phải đọc sách hai tiếng, làm đề toán hai tiếng, học vẽ một tiếng, học thuộc từ đơn một tiếng, học…” Tô Thừa Đức vừa nghe xong thì dựng ngược hai hàng lông mày… Cái gì cơ? Đứa bé mới mười tuổi vẫn còn đang độ ham chơi, thế mà không cho nó nghỉ tí nào, bắt học hết cái này đến cái khác là cớ làm sao? Muốn bức chết thằng bé à? Thằng chết tiệt kia, trước đây bố mày có dồn ép mày thế không hả? Thế là ông kéo Đồ Đồ Đồ lại: “Ông cháu mình không nghe nó, hôm nay là chủ nhật, sáng sớm ngày ra sách vở gì? Ông không cần con dùi mài vất vả thế, đi, chúng ta ra ngoài chơi.” Đồ Đồ Đồ tội nghiệp ngẩng đầu nhìn ông: “Hoàng thúc sẽ đánh con mất…” “Nó dám? Nó mà dám đánh con, ông đánh chết nó.” Tô Khinh đang ở bên ngoài vào sinh ra tử cứ thế mà nằm cũng trúng đạn. Đồ Đồ Đồ nước mắt ròng ròng nói: “Ông nội tốt quá đi.” Trong lòng nó thì nghĩ, oahahaha ~ Chờ biết bao năm cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa vững chắc đáng tin rồi ~ Cuối cùng trẫm cũng đợi được tới hôm nay, thiệt muốn ca bài ca cách mạng nông nô trỗi dậy quớ ~ Ở nơi xa xôi ngàn dặm, Tô Khinh đang ăn sáng với Hồ Bất Quy, giữa bàn đặt bộ phát máy nghe trộm nho nhỏ. Hai người coi đoạn đối thoại của Đồ Đồ Đồ và Tô Thừa Đức là tin tức buổi sáng mà nghe không sót chữ nào, Tô Khinh sắc mặt muôn hồng nghìn tía dùng đũa mài răng phát ra âm thanh răng rắc. Trên khuôn mặt của Hồ Bất Quy thoáng qua ý cười, anh sợ mình tỏ ra vui vẻ quá rõ ràng kích thích đến Tô Khinh nên hơi cúi đầu xuống, tách vỏ bánh rán ra, cẩn thận nhặt hết mấy cọng hành lẫn vào rồi đẩy sang trước mặt: “Ăn tử tế đi, đừng cắn đũa nữa.” Tô Khinh ngoàm một miếng tọng nguyên phần tư cái bánh rán vào mồm, phẫn hận nói: “Đồ bạch nhãn lang, chờ đấy, trở về không đánh cho mông nó hoa đào nở tưng bừng thì ông đây cùng họ với nó luôn.” Trở về___ Một từ tốt đẹp biết bao nhiêu. Sau khi “Trở về” còn bao nhiêu việc phải làm, phải ăn bánh kẹp mẹ Hồ Bất Quy làm, phải đánh Đồ Đồ Đồ một trận, phải nghĩ cách ứng phó với hai vị cha mẹ thuần phác nhà Hồ Bất Quy và ông bố cổ hủ nhà Tô Khinh nữa. Ánh mắt Hồ Bất Quy dừng lại trên tờ báo sớm, ánh mắt chợt lóe lên. Ngay trên trang nhất đăng ảnh của một người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi mà không hề có chút già nua, ánh mắt sáng ngời, khi hướng về màn ảnh tự nhiên toát ra vẻ thong dong trấn định. Trọn vẹn ba trang sau đó đều là tin tức và những lời ca ngợi vị giáo sư Trịnh này. “Chúng ta hiện tại có mấy việc phải làm trước.” Hồ Bất Quy nói, “Đầu tiên là nhất định phải tìm ra ‘Bệnh ngủ say’ rốt cuộc là cái gì, sau đó là tìm ra biện pháp cách ly nổ lớn, lấy được tài liệu của Utopia. Nếu không biết con bài chưa lật của bọn chúng là gì mà đã tùy tiện hành động, tôi sợ người không buông tha cho chúng ta trước nhất không phải là  Trịnh Thanh Hoa, mà là…” Anh dừng lời không nói nữa, Tô Khinh khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Đây là mục tiêu cấp một, hướng tới mục tiêu cấp hai là chúng ta cần một đội nhân viên kĩ thuật và nhân viên y tế có thể tin tưởng được.” “Mục tiêu cấp ba chính là làm rõ lần trước ai đưa cho Trình Ca xem bức ảnh nọ, mượn tay tôi hạ Hứa Như Sùng.” Tô Khinh nhồm nhoàm xử lý hết bữa sáng, lau miệng. Hồ Bất Quy xoa xoa mũi, lắc đầu: “Tôi vẫn không thể nghĩ ra, sẽ là ai…” “Nghĩ, chỉ sợ là không ăn thua.” Tô Khinh dừng một chút, “Tôi cũng không nghĩ ra khả năng là ai, cứ nghĩ đến ai là lại tự động bỏ qua người đó, cứ như chỉ cần đặt nghi ngờ trên người họ một giây chính là có lỗi với họ vậy. Tốt nhất… là có thể ép người đó tự mình lộ mặt.” “Chúng ta cần một con mồi đủ lớn.” Hồ Bất Quy tiếp lời, “Em cảm thấy chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Tô Khinh lắc đầu: “Trịnh Thanh Hoa và đám người đứng sau lão ta đều không phải là kẻ ngốc. Bọn họ hiện tại có thể đứng vững dựa vào lợi thế duy nhất chính là dùng ‘bệnh ngủ say’ để bắt cóc toàn nhân loại, điểm tựa này rất yếu ớt, người có đầu óc đều biết điều đó. Tuy chúng ta chậm một bước nhưng không phải không có nhân viên kĩ thuật và chuyên gia y học, cho nên bọn chúng nhất định sẽ tìm một phương pháp càng thêm…” Tô Khinh dừng lại, hơi hơi nhíu mày giống như sầu lòng với tiền đồ xa vời của mình, sau đó nói: “…ngọc đá cùng tan để củng cố địa vị hợp pháp của mình___ Hoặc là biến chính mình thành ‘Pháp’.” Cách một cái bàn bé tí, nhìn ở cự ly gần như áp sát, khuôn mặt của Tô Khinh vẫn không có chỗ nào khó coi. Hồ Bất Quy bỗng nhiên cảm thấy động tác nhíu mày của y cực kì chướng mắt, vì thế không nhịn được đưa ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm của y: “Đừng nhíu mày.” Tô Khinh bắt lấy ngón tay anh đưa lên miệng liếm nhẹ một cái, tay đứt ruột xót, Hồ Bất Quy tức khắc cảm thấy trái tim tê rần, cả người giật bắn. Tô Khinh khiêu khích hỏi: “Nổi da gà không?” Hồ Bất Quy yên lặng gật đầu. “Vậy đó, phiền lão già nhà anh đừng có ngôn tình như thế được không? Tôi cũng nổi hết cả da gà rồi đây này.” Cái kẻ dùng sắc tình đáp trả ngôn tình tên Tô Khinh buông tay Hồ Bất Quy ra, đứng lên nhặt áo ngoài khoác lên người, “Tôi đi lấy xe.” Hồ Bất Quy nhìn theo bóng y, yên lặng nghĩ, da gà của tôi đâu phải vì buồn nôn mà nổi lên, rõ ràng là khác nhau mà. Hai tiếng sau Tô Khinh lấy xe về. Hồ Bất Quy đã thanh toán thu dọn xong xuôi, hai người hành động chớp nhoáng lập tức rời đi. Tô Khinh cắt vụn hai tờ chứng minh thư giả đã dùng, phi tang, lại không biết lôi ở đâu ra hai cái mới. Hồ Bất Quy liếc nhìn phía sau một cái thì phát hiện dưới ghế ngồi để một cái thùng đầy vũ khí nóng, liền nhịn không được hỏi: “Em lấy đâu ra thế này?” “Buôn lậu.” Tô Khinh mặt không đỏ thở không gấp trả lời. Thấy biểu cảm cổ quái trên mặt Hồ Bất Quy, y bổ sung thêm một câu, “Thời gian gấp quá nên không kiếm được hàng cao cấp, dùng tạm mấy cái này chống đỡ trước đã. Đợi mọi người tụ họp đông đủ, tôi sẽ đi kiếm cho cả nhà hàng chính quy hơn.” Hồ Bất Quy yên lặng xoay người đi, cảm giác năm đó mình nương theo ngọn gió đông của Hùng tướng miễn cưỡng giữ Tô Khinh ở đội Quy Linh thật đúng là khiến cho nhân tài như y không được trọng dụng. Mười tiếng sau, hai người đi tới trạm dừng thứ nhất trên con đường đào vong – địa chỉ được Hùng tướng quân đánh dấu trên bản đồ, căn cứ cũ của Utopia ngày trước. Ở nơi cách căn cứ Utopia cũ một đoạn đường, Tô Khinh cầm ống nhòm nhìn một hồi rồi đưa cho Hồ Bất Quy: “Động tác của Trịnh Thanh Hoa rất nhanh, ở đó đã có người rồi.” “Quả nhiên.” Hồ Bất Quy nhìn một lát, “Làm theo kế hoạch, em cẩn thận đấy.” Tô Khinh cười xòa: “Người nên cẩn thận là anh mới đúng.” Căn cứ Utopia trước đây hiện tại vẫn có trạm gác. Bảo vệ cửa phía ngoài cùng thấy một chiếc xe tải chở đồ đang tiến lại gần thì không mấy đề phòng. Nơi này tuy rằng rất hoang vu nhưng ngày nào cũng có xe chở hàng tới. Nhưng chiếc xe kia càng đi càng gần, bảo vệ có chút căng thẳng, hơi dựng súng lên làm động tác chuẩn bị ngắm bắn. Đúng lúc này, một chiếc xe khác không biết ở đâu lao ra đâm đầu vào xe tải. Cả hai xe đều đi tốc độ cao, hiện trường tai nạn giao thông lúc đó vô cùng bi thảm. Bảo vệ nhịn không được há to miệng ngây ngốc nhìn cửa thủy tinh chắn gió của xe tải vỡ đầy đất, không biết người ở bên trong tròn dẹt thế nào rồi. Tay sờ thiết bị liên lạc, gã nói: “Số 0152 cổng số 1, báo cáo…” Ánh mắt gã còn đang dính chặt vào hiện trường tai nạn, thế mà không hiểu sao trước mắt đột nhiên tối sầm, cả người gục xuống. Bàn tay ai đó nhanh chóng đỡ được gã, thần không biết quỷ không hay lôi sang một bên. Đầu dây bên kia của thiết bị liên lạc có người nói: “0152 báo cáo đi, có chuyện gì?” Một người đàn ông kéo sụp vành mũ vừa thay áo bảo vệ vừa cầm thiết bị liên lạc trong tay. Y mở miệng với giọng nói giống như đúc tên bảo vệ vừa rồi, dùng ngữ khí cấp bách trả lời: “Vị trí cách cổng số 1 khoảng năm mươi đến một trăm mét phát sinh tai nạn giao thông, xin được trợ giúp.”