Chung Cực Lam Ấn

Chương 72 : Tiệc nướng dã ngoại

Tiết Tiểu Lộ cùng Tần Lạc vây xem Phương Tu nhổ củ cải. Nói đến cũng kì quái, không biết cái đỉnh núi có thể khiến cho bất cứ sinh vật gì cũng nổi chứng táo bón này ở trong địa hạt tỉnh nào mà cư nhiên có khí hậu bốn mùa như xuân. Một bên là ông bác nông dân tươi cười hàm hậu cùng chú vệ binh da màu đồng cổ, một bên là Chung Thạch Lương chuyên đời giả vờ hồ đồ; bên nọ là núi non bốn mùa xuân sắc cùng ruộng đất phì nhiêu, bên kia lại là những gian phòng bày đầy các loại sản phẩm công nghệ cao quỷ dị. Ban huấn luyện ST chứng minh một cách đầy đủ cho các nhân viên huấn luyện biết thế nào gọi là có một loại tiền phải kiếm trên lưỡi đao. Sau đêm qua tinh thần của Phương Tu có vẻ tốt hơn nhiều, tuy rằng vẫn hay bắt nạt Thường Đậu nhưng chung quy không hề có ác ý. Có lẽ thời gian thực sự có thể đem sinh mệnh kéo dài ra, những dấu vết từng khắc rất sâu bị kéo đi rất xa rất xa, dần dần cũng sẽ phai nhạt. Trải qua một vòng tuần hoàn chết suốt mười hai năm ròng, cậu ta không điên chính là rất giỏi____ Phương Tu như vậy, mà Thường Đậu, nhìn từ phương diện nào đó cũng chính là như vậy. Bác nông dân chuyên trách chăm sóc đồng ruộng của ban huấn luyện đầy mặt yêu nước thương nòi nhìn bọn họ tàn phá đất đai rau màu. Phương Tu lay lắc một hồi cảm thấy áp lực nặng nề, mãi sau cuối cùng cũng sờ được một củ cải tàn tật, cậu ta mau chóng nhường sân cho Tiết Tiểu Lộ đã lải nhải nửa ngày rồi chạy đến suối nước bên cạnh rửa củ cải. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống lấp lánh trên những vòng sóng gợn, suối nước trong veo thấy đáy, từng đàn cá nhỏ thản nhiên tung tăng lại qua. Phương Tu xắn ống quần và tay áo, dứt khoát đứng hẳn vào lòng nước, chân dẫm lên những hòn đá cuội, đôi mắt nheo nheo hé lộ biểu tình thích ý như một ông già vừa đáng khinh lại đượm tang thương. Thường Đậu đang ở bờ suối rửa rau, nhìn bóng dáng Phương Tu, chẳng biết nghĩ ngợi thế nào mà như bị hùm beo gấu báo nhập thân, cư nhiên dám vốc một vốc nước hắt về phía cậu ta. Đến khi Phương Tu quay đầu nghiêng mắt nhìn sang Thường Đậu mới nhận ra mình vừa làm cái gì. Đứa nhỏ đáng thương mặt mũi trắng bệch như con chuột nhỏ vừa nhổ râu mèo, nói không nên lời, sau một lúc lâu mới run môi thắt lưỡi đoản mạch bật ra một câu: “Em… Em… cố ý đó.” Phương Tu: “…” Thường Đậu phát hiện mình lỡ mồm thì lại càng run tợn: “Em… Em thực sự cố ý mà!” Lục Thanh Bách cười đến không nhặt nổi mấy cọng củi khô, Phương Tu tùy tay quăng ngay cái củ cải bị hủy dung lên lưng anh ta, kéo theo một chuỗi hạt nước trong suốt, sau đó cúi cười vục một vốc nước lớn hướng về Thường Đậu đổ ập xuống. Thường Đậu kêu “Ai nha” một tiếng đặt mông ngồi phịch xuống đất, vừa ôm đầu vừa khua hai cái đùi lùi về phía sau. Một tiếng roẹt phát ra vang vọng làm cho Tiết Tiểu Lộ cùng Tần Lạc đang nhổ rau gì ở cách đó không xa cũng phải quay đầu lại nhìn. Thường Đậu bắn khỏi mặt đất nảy lên như quả bóng bàn, mặt đỏ như mông khỉ, che quần cong lưng chui ra phía sau Lục Thanh Bách, dùng thân hình không cao lớn cho lắm của bác sĩ Lục ngăn trở tầm mắt của mấy nàng đồng nghiệp. Lục Thanh Bách nhìn vết rách trên quần thằng bé cười sặc nước miếng, ngã trái ngã phải ho khù khụ. Thường Đậu dùng tay túm chặt vết rách vô cùng không chọn chỗ, ngập ngừng nói: “Đừng, đừng nhìn.” Phương Tu mặt mũi vặn vẹo cúi gục đầu xuống, bả vai giần giật run run____ Vừa rồi cậu ta tận mắt nhìn thấy phần quần bé lộ ra của Thường Đậu in một con vịt con vàng óng. Vịt… con… đấy… Lúc này Tô Khinh đang ở trong rừng gánh vác nhiệm vụ kiếm thịt ăn tối vinh quang mà gian khổ. Y nhắm vào một con thỏ múp bụng che kín chân, thỏ múp hồn nhiên vô tư ngồi xổm gặm cỏ, Tô Khinh núp sau một thân cây lớn. Đột nhiên, tai con thỏ động một chút, dùng tốc độ hoàn toàn không phù hợp với thân mình nó nhảy lên chạy vụt đi. Tô Khinh nhanh chóng phóng ra khỏi thân cây, trong tay nắm mấy viên đá nhỏ, đáng tiếc chúng nó không giống lưỡi dao, hình dạng bất quy tắc, góc độ xuất lực y cũng không nắm chắc. Thế là trông động tác của y thì đẹp trai ngầu lòi như chụp ngoại cảnh phim võ hiệp mà thành quả thì chẳng có gì, viên nào viên nấy phi vào khoảng không rơi xuống phương nào xa lắm ~ Có một viên phi vào thân cây văng ngược trở về, vì lực cánh tay không được tính toán chuẩn xác mà đá đại ca bay vèo vèo như đạn bắn, có xu hướng xé gió đục thẳng vào vai y mới cam lòng dừng lại. Tô Khinh co vai nhảy bật lên bấu vào cành cây rủ xuống. Hồ Bất Quy chạy đến tìm đúng lúc nhìn thấy y đu cây lắc lư như vượn người Thái Sơn, vừa rơi xuống đất lập tức phóng về phía trước hơn mười mét chặn đứng trước mặt chàng thỏ béo, thỏ béo phanh không kịp đâm đầu vào chân y, ngất. Tô Khinh xách tai con thỏ, lắc lắc cẳng chân___ Con thỏ mông to này đâm vào chân rõ đau, chắc là tím rồi. Hồ Bất Quy đứng cách đó không xa nhìn y, nở một nụ cười, cả khuôn mặt nhu hòa đi hẳn: “Thân thủ không tồi.” Không hiểu vì sao Tô Khinh vừa nhìn thấy y thì lại có chút ngượng ngùng. Y cười gượng một tiếng, gãi gãi tai, sau đó lắc tai con thỏ nặng trịch, hơi cúi đầu, nói: “Bình thường bình thường.” Nụ cười trên mặt Hồ Bất Quy càng thêm nở rộ, anh vẫy tay với y: “Nhiều đồ lắm rồi, bên kia hình như họ còn bắt được mấy con cá, về thôi.” Tô Khinh đáp lời, vừa cất bước đã kêu đau một tiếng rồi hơi nhíu mày. Hồ Bất Quy lập tức hỏi: “Làm sao vậy?” “Không sao đâu, bị con thỏ nó đụng cho một cái…” Tô Khinh còn chưa nói xong, Hồ Bất Quy đã tiến lại, ngồi xổm xuống nhẹ tay nhẹ chân xắn ống quần y lên, Tô Khinh biến thành một tảng đá, mấy câu muốn nói cứng đờ trong miệng, sững sờ nhìn Hồ Bất Quy vươn ngón tay thô ráp xoa xoa vị trí trên mắt cá chân mình một chút. Anh ngẩng đầu hỏi: “Hơi tím một chút, thử động một tí tôi xem, mong là đừng có trật khớp không nào.” Không biết có phải vì y đang ngẩng đầu hay không, ánh mắt của Hồ Bất Quy mà Tô Khinh nhìn thấy đặc biệt dịu dàng. Trong lòng y run lên một chút như bị ai ném vào một quả cầu nhung, mềm mại nhẹ nhàng, không đau không ngứa, mà nhộn nhạo như từng vòng sóng gợn lăn tăn. Tô Khinh đầu óc hỗn loạn vội vàng lắc đầu, lùi lại theo bản năng một bước, nhỏ giọng nói: “Không đau.” Hồ Bất Quy tưởng y không thích người khác chạm vào nên chậm rãi rũ mắt đứng lên, hai người im lặng hồi lâu, không khí có chút xấu hổ, mãi sau Hồ Bất Quy mới nói:“Những lời tôi nói bên vách núi hôm qua, nếu cậu không thích nghe thì cứ coi như không nghe thấy. Đừng áp đặt áp lực tâm lý lên mình.” Tô Khinh càng thêm băn khoăn, sau đó xúc động buột miệng thốt lên: “Tôi nghe thấy.” Hồ Bất Quy nâng mắt nhìn y, đôi mắt đen thăm thẳm. Bàn tay buông thõng bên người hơi hơi siết lại như đang vô cùng khẩn trương mà bất giác nắm chặt. Tô Khinh hé miệng, biết mình phải nói gì đó mới được, cơ mà không hiểu sao vào giờ phút quan trọng thế này vị quan ngoại giao ngự dụng như y lại bị mèo nuốt mất lưỡi, á khẩu không biết phải hót cái gì. Đúng lúc ấy thì tay y nặng xuống, Tô Khinh ngẩn ra, phát hiện thỏ béo đã tỉnh lại, đang liều mạng giãy dụa bốn chân lơ lửng. Y phản xạ có điều kiện giơ tay thành đao bổ xuống một phát, thỏ béo bất động, chẳng hiểu là hôn mê hay chết ngắc luôn rồi. “Tôi nghe thấy… Ừm… Cảm ơn anh.” Thế là Hồ Bất Quy cũng im lặng, bởi vì anh hoàn toàn không hiểu ý của đối phương là gì nên không biết phải đáp lại ra sao. Tô Khinh len lén liếc một cái, phát hiện Hồ Bất Quy biểu cảm trống rỗng, rối rắm nửa ngày mới ngập ngừng sầu muộn nói: “Không cần khách khí.” Một cơn gió lạnh thổi vèo qua, phỏng chừng thỏ béo đại ca ở dưới suối vàng có biết cũng phải rùng mình một cái. Lửa trại tiệc đêm vào buổi tối không ngờ lại cực kì có hương có vị. Ban huấn luyện ST tuy không nuôi cơm nhưng không đến nỗi vắt cổ chày ra nước, ít nhất vẫn cho họ gia vị để dùng, đương nhiên để trao đổi công bằng thì Chung Thạch Lương được phái đến ăn chực cơm. Nướng đồ ăn là một công việc thử thách lòng kiên nhẫn, đặc biệt là lúc đồ ăn chín được năm phần, hương vị bắt đầu tỏa ra bốn phía. Hồ Bất Quy một lòng một dạ ngồi xổm trước đống lửa, cực kì chuyên tâm nướng con thỏ bắt đầu ứa dầu, những người còn lại mặc kệ là nam hay nữ đều chầu xung quanh anh như quỷ chết đói đầu thai, mắt hau háu chầu chực canh me thời cơ xông vào cướp. Sau một tiếng “xong” của đội trưởng Hồ, cả đám người ba chân bốn cẳng liều chết xông lên tranh cướp tán loạn.  Hồ Bất Quy mau lẹ rút khỏi vòng vây xách theo hai cái chân thỏ, rất tự nhiên đem cái chân ngon nhất đưa cho Tô Khinh bên trái mình: “Nếm thử đi.” Tiết Tiểu Lộ xông pha nhọ cả mũi mà vẫn không quên mở to đôi mắt luôn thấy những thứ người khác không bao giờ thấy, cô nàng lớn tiếng ồn ào: “Đội trưởng Hồ, sao em không có?!” Lục Thanh Bách nói: “Hừ hừ hừ, đồng chí Tiết Tiểu Lộ, chờ đến bao giờ đồ ăn em đào ra có dinh dưỡng hơn một tí rồi lại nói đi___ Đội trưởng Hồ, sao tôi không có?!” Hồ Bất Quy nhìn anh một cái, thẳng thắn chính trực trả lời: “Không muốn cho cậu.” Lục Thanh Bách ôm ngực ngã lăn ra đất. Lúc này bỗng nhiên từ bên cạnh thò ra một bàn tay cầm bàn chải nhỏ, nó nhanh chóng quết quết mấy cái lên phần thịt thỏ trong tay Hồ Bất Quy, miếng thịt ánh vàng rực rỡ được phết lên một tầng mật ong lấp lánh. Hồ Bất Quy nghiêng đầu nhìn Tô Khinh, chỉ thấy Tô Khinh vụng trộm cầm một cái bình nhỏ láu cá bảo: “Mật ong, lừa được ở chỗ ông bác căn tin đấy.” Tên này đúng là đi đâu lừa đấy, mông hổ cũng muốn trộm dầu. Hồ Bất Quy mang theo tâm tình phức tạp cắn thịt thỏ, im lặng không lên tiếng giúp y thủ tiêu tang chứng bằng cách ăn hết miếng thịt vừa ngọt vừa thơm vừa nóng hổi. Sau một bữa cơm ầm ĩ vừa đùa vừa nghịch vừa cướp, Chung Thạch Lương vui vẻ nhìn đám người lúc mới đến còn hầm hè khó ở, rốt cuộc giờ cũng phá băng rồi. Vì thế, nhân lúc mọi người quây quần bên đống lửa tiêu thực, Chung Thạch Lương lôi từ trong túi xách to ra một đống dụng cụ hợp kim. Dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng như nhìn mối tình đầu của Thường Đậu, ông ta bày chúng nó xuống mặt đất, sau đó nối tiếp với một chiếc notebook đặt trên đầu gối, quay màn hình hướng về đội Quy Linh và nói như một con sói đuôi to: “Ăn đồ nướng hơi nhiều mỡ, chúng ta làm chút hoạt động giúp mọi người tiêu hóa dễ dàng thôi.”