Chung Cực Lam Ấn

Chương 14 : Sức sống

Đi được hơn năm bước chân, sức cùng lực kiệt, Tô Khinh không thở nổi, luồng khí hít vào quanh quẩn mãi ở cổ họng và yết hầu, không tiến vào thêm được, dội ngược ra ngoài. Đại não bắt đầu thiếu dưỡng khí, tay chân cậu lạnh run mất dần khống chế, đôi chân mềm nhũn, cả người ngã nhào xuống đất cuộn thành một cục, chính thức thành một viên tròn hình người. Ánh mặt trời hắt qua mái hiên đổ xuống bên sườn mặt, ấm áp, ngưa ngứa. Tô Khinh cố sức ngẩng đầu lên, liều mạng duỗi thẳng người, ngón tay gắt gao cào trên mặt đất, bò ra bên ngoài như đang leo núi. Cái cằm cọ xuống đất không biết có rách da không, bỏng rát mà lại không đau đớn____Trước mắt, so với kích thích cực đại từ xích cổ từ lực thì Tô Khinh đã không còn cảm giác được những đau đớn nhỏ bé ấy nữa. Ngón tay chống xuống mặt đất, bàn tay miễn cưỡng có thể coi là da non thịt mềm nhanh chóng rách toác, móng tay bật đầy tơ máu, mu bàn tay nổi cộm gân xanh. Tô Khinh tựa như một con sâu lớn nhúc nhích nhúc nhích, hơi thở vừa ngắn vừa gấp, cứ bò được hai bước lại phải quỳ rạp xuống nghỉ ngơi một hồi, đợi thích ứng được với cơn sóng đau đớn ập tới mới tiếp tục bò về phía trước. Tô Khinh thấy mình đúng là điển hình của hạng “Dắt không đi, đánh bỏ chạy”, trước đây sống an nhàn sung sướng, bị nhân dân tệ ngâm thành thói quen, người không ra người ngợm không ra ngợm, ngay cái ‘nỗi khổ’ bé tí như lên lớp vào buổi sớm mà còn không chịu thấu. Thế mà bị bức đến nông nỗi này, cậu lại có thể nhịn xuống nỗi đau như lăng trì, từng chút từng chút bò đi. Đầu óc cậu ban đầu còn có chút tác dụng, nhưng dần dần toàn bộ tinh lực đều đổ dồn hết vào việc ngăn chặn cơn đau, thứ duy nhất còn vang vọng chỉ có câu nói của Trình Vị Chỉ cứ lặp đi lặp lại: “Vẽ cho mình một con đường, lúc nào cũng phải nhìn vào nó, nói với bản thân không được thối lui trên con đường kia. Như vậy, cháu sẽ biết mình là loại người nào, cả đời này, sẽ không mất khống chế.” Tô Khinh cảm giác được con đường trong lời ông ấy đang thời thời khắc khắc bám riết đằng sau cậu. Cậu bò về phía trước một bước, nó theo sát thúc lên một bước, khiến cho cậu không thể quay đầu. Ngay khoảnh khắc lao ra khỏi cánh cửa kia Tô Khinh đã nghĩ thông rồi, đừng nói mình tốt xấu gì cũng là một con người, cho dù là một con chó, cũng sẽ không để cho mình bị một sợi xích nhìn không thấy sờ không được trói buộc. Cảm giác hít thở không thông bao trùm toàn thân Tô Khinh, cổ họng cậu bất giác phát ra tiếng răng rắc nhè nhẹ, sắc mặt cậu tái mét, như thể bị một sợi xích sắt trong không khí siết chặt yết hầu. Cậu cảm thấy mình sắp chết. Không hiểu vì lý do gì mà cậu cũng không hề kinh hoảng, có lẽ là trong khoảng thời gian gần đây đã có quá nhiều lúc muốn chết đi cho rồi, chết mãi thành quen, cũng có lẽ là sự phẫn nộ với tình trạng mặc người chăn dắt và lòng tự tôn yếu ớt còn sót lại vẽ một đường giới hạn kia, đang không ngừng thôi thúc cậu tiến về phía trước. Cho dù bước tiếp theo chính là cái chết…cậu nghĩ…cũng phải chạy đi… Từ từ, nơi mà Tô Khinh bò qua để lại một vệt đất bùn thấm máu. Tầm mắt cậu càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng ngay đến tay mình cũng không thấy rõ. Cậu cảm thấy chính mình đã đi được xa lắm xa lắm rồi, một đời này cậu chưa từng bôn ba như vậy, thế là dùng hết chút sức lực cuối cùng mà quay đầu lại, xem mình đã đi được xa tới đâu, phát hiện ra khoảng cách ‘rất xa’ ấy lờ mờ không thấy điểm cùng, cậu thỏa mãn, thấy mình thực sự vô cùng giỏi. Sau đó trước mắt cậu tối đen, cả người run lên, ý thức chìm xuống. Trong mông lung cậu hình như nghe thấy tiếng xe phanh lại, hình như có người xuống xe, một đôi tay ấm áp nâng vai cậu lên, nhấc bổng cậu khỏi mặt đất. Tô Khinh không rõ người ấy là ai, chỉ từ bản năng dấy lên kinh hoảng, theo bản năng mà giãy dụa không ngừng. Tay chân cậu bị người ta ôm chặt lấy, sau đó đau đớn mãnh liệt trào lên, vị tanh nồng tràn ngập yết hầu, cậu không còn biết bất cứ điều gì nữa. Hồ Bất Quy đi qua khu nhà này thì đã cảm thấy có chỗ bất thường___Đây có thể xem là một khu dân cư phổ thông, thoáng nhìn còn hơi hơi tàn tạ, một mặt tường dùng phấn viết mấy chữ “Cấm dừng xe đầu đường”, cạnh đó dán một tờ “8 điều vinh nhục” [7] bị xé góc nham nhở, bình thường đến không thể bình thường hơn. Thế nhưng nơi này thực sự quá an tĩnh, như thể bị một màng chắn từ lực ngăn cách với bên ngoài vậy, đừng nói là bóng người, bóng ma cũng không thấy, mà chó hoang mèo lạc tùy ý có thể thấy ở bất cứ chỗ nào trong thành phố, ở đây cũng không có lấy một con. [7. 8 điều vinh nhục khái quát quan điểm của Chủ nghĩa xã hội do Đảng Cộng sản Trung Quốc đề ra, gồm có: Yêu Tổ quốc là vinh, hại Tổ quốc là nhục; (trung) Phục vụ nhân dân là vinh, rời bỏ nhân dân là nhục; (nghĩa) Tôn trọng khoa học là vinh, ngu dốt là nhục; (trí) Cần cù lao động là vinh, tham ăn lười làm là nhục; (cần) Đoàn kết hỗ trợ là vinh, hại người ích mình là nhục; (huệ) Trung thực thủ tín là vinh, thấy lợi quên nghĩa là nhục; (tín) Tuân thủ pháp luật là vinh, vi phạm pháp luật là nhục; (thủ) Gian khổ phấn đấu là vinh, xa hoa dâm dật là nhục (đức)] Hồ Bất Quy dừng xe ở đầu đường, lấy máy xác định năng lượng ra, chỉ nghe thấy mấy tiếng bùm bụp giòn giã vang lên, sản phẩm hàng nhái kém chất lượng nhãn hiệu kỹ sư Hứa oanh liệt báo hỏng. Hồ Bất Quy chửi thầm Hứa Như Sùng là đồ không đáng tin cậy, thế nhưng trong máy bộ đàm truyền tới âm thanh lộn xộn hỗn loạn, hẳn là bên nhóm Phương Tu đã đụng độ mấy Lam ấn kia rồi. Anh không còn cách nào khác đưa mắt nhìn về bên kia đường, sau đó đạp ga vọt vào. Lúc đầu đi vào còn chưa thấy gì, nhưng sau khi rẽ vào một con đường khác thì trong xe bỗng nhiên réo lên tiếng cảnh báo bén nhọn. Bánh xe ma sát với mặt đất tóe ra những tia lửa nhỏ, đồng hồ chỉ thị kết cấu phức tạp nứt rạn, máy xác định năng lượng nhạy cảm nhất vốn nằm yên trên ghế phó lái, không ai để ý nó, nó liền tự mình bật tung chốt lò xo run rẩy kịch liệt. Hồ Bất Quy lái cái xe đèn hoa rực rỡ ấy, thi thoảng phải né tránh linh kiện trong xe bắn ra. Anh lôi súng máy dưới gầm ghế phụ vác lên vai rồi đập cái nút xanh lục, ngay khi tiếng cảnh báo vút lên trên quãng tám, chiếc xe lại thay đổi kết cấu một lần nữa. Chiếc xe quân dụng uy phong lẫm liệt trong phút chốc biến thành một con xe ngắm cảnh mini. Hồ Bất Quy đằng đằng sát khí mở cửa chiếc xe ngắm cảnh con con của mình, nhặt được Tô Khinh nửa chết nửa sống. Người này hơn một tháng trước còn nhàn đến tức trứng mà trồng nấm trong quán bar, trông bộ dạng cực muốn ăn đòn, thế mà mới chỉ một thời gian ngắn đã gầy đi một vòng, hai má hơi lõm không còn trông ra nguyên dạng. Quần áo trên người cậu rách nát, mười ngón tay như bị cắm tăm tre, mặt xám mày tro lại thêm máu tươi ba thước…tổng thể mang lại hiệu quả thị giác cực kì đáng sợ. Hồ Bất Quy nhanh chóng cúi người ôm cậu lên, cởi áo khoác phủ lên mình cậu. Lúc này Tô Khinh lại mở to đôi mắt, ánh mắt tan ra không biết có nhìn thấy gì không, chỉ có hai đồng tử như hắc diệu thạch [8], nếu nhìn kĩ còn thấy sắc thái tàn nhẫn chưa tan hết. Không hiểu cậu nhìn Hồ Bất Quy thành người nào mà lại bắt đầu vùng vẫy. [8. Hắc diệu thạch:   <img alt=Matdaychuyendahuyen1671401IMG_5793 src="https://akarijunketsu.files.wordpress.com/2015/04/matdaychuyendahuyen1671401img_5793.jpg?w=660" data-pagespeed-url-hash=3449624076 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>]  Hồ Bất Quy không biết Tô Khinh bị thương ở đâu, liền luống cuống tay chân ngăn lại tay chân cậu. Tô Khinh không còn cách nào khác, thế là mơ mơ màng màng há miệng cắn cánh tay anh. Hồ Bất Quy không để ý, dù sao thì vải áo của anh rất chắc, cắn cũng không rách được, Tô Khinh chắc hẳn là cũng không truyền nhiễm bệnh chó dại đâu. Vì thế anh kệ cho Tô Khinh cắn, ôm lấy cậu mà đi ra ngoài. Anh không biết tòa nhà này có cấm chế với Tô Khinh, đi ra ngoài là xảy ra chuyện. Vị kia vừa mới khắc trước còn hung dữ hùng hổ, rất có khí thế không cắn chết người không buông răng, khắc sau đã run lên bần bật trong lòng anh, không kìm được mà nôn ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ cả vạt áo trước của Hồ Bất Quy. Hồ Bất Quy sợ đến mức không dám di chuyển. Anh đỡ gáy Tô Khinh khẽ vỗ, người kia không chút phản ứng. Hồ Bất Quy không dám làm bừa, đành vội vàng đặt cậu xuống đất định để cậu nằm an ổn, ai ngờ Tô Khinh vừa chạm đất đã cuộn tròn người theo phản xạ tự nhiên. Hồ Bất Quy nhíu mày chạy về chiếc xe mini tinh giản của mình, lấy bộ đàm ra, chặn hết người khác, kết nối thẳng với bác sĩ của đội, Lục Thanh Bách. Nhóm người Phương Tu bị Trần Lâm ác ý dây dưa một hồi, đuổi thẳng tới một nhà xưởng cũ bỏ hoang ngoài ngoại ô thành phố. Việc “săn mồi” của các Lam ấn khác không hoành tráng như Trần Lâm___ngang nhiên chạy đến địa điểm dễ gây chú ý rồi bị đội Quy Linh để mắt đến ngay từ đầu____Bọn họ cẩn thận hơn hắn nhiều lắm. Tên La Hiểu Phong trong đám Lam ấn kia, đừng nhìn mái tóc trơn như đổ mỡ trượt chân chết ruồi của hắn, nhìn ngoại hình thì có vẻ xấu xí thật đấy, thế nhưng hắn lại có năng lực đặc biệt____mê hoặc được thần trí con người trong mức độ nhất định. Rất nhiều “con mồi” bị hắn tóm đến như tóm ăn mày, một đám run rẩy bị trói cứng trong nhà xưởng bỏ hoang này đây. Nếu làm như Trần Lâm chạy đến một nơi thoáng rộng đông người, không thực hiện bất cứ hành động công kích nào khác, thì mỗi người chỉ có một phần “Khoái hoạt” và “Bi thương” bị hắn – Trần Lâm cùng Tô Khinh hút đi mà thôi, thân thể vẫn cân bằng, không có vấn đề gì lớn. Tất nhiên là sau đó sẽ có phản ứng không tốt, nhưng trên cơ bản cũng chỉ là hỗn loạn hai tuần, lực miễn dịch giảm dẫn tới mấy căn bệnh vặt, chung quy chẳng làm sao lắm. Mấy người trong nhà xưởng thì lại khác, bọn họ xem như xui tận mạng, bị Lam ấn lôi ra hấp thu triệt để một lần xong thì có thể kéo thẳng đến đài hóa thân được rồi, người ta không phân biệt được kẻ bị kéo đến là người sống hay người chết nữa đâu. Vì Trần Lâm không thường xuyên được dùng “Khôi ấn” cho nên không phải tham gia tất cả những lần “Thịnh yến”, có tham gia cũng không đi theo bọn họ “liên hoan” theo kiểu lẩu thập cẩm thế này, chẳng qua hắn vẫn biết địa điểm hành động của bọn họ____nhờ có Tưởng Lam. Tưởng Lam có chút máu phản nghịch từ trong xương tủy, đại khái có thể coi là tinh thần trả thù xã hội cao. Cô ta nhìn ai cũng không vừa mắt, chỉ có thể nói vài câu với Trần Lâm gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn kia thôi. Vì thế mà nhóm người Sử Hồi Chương bị âm thầm trao tay đến hai lần, bán cho đội Quy Linh. Mấy người Phương Tu đến nơi cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, máy xác định năng lượng quay tít như lên cơn dại, đuổi theo Trần Lâm thì không thấy, lại đụng phải ‘Thịnh yến’ của cả một bầy Lam ấn. Hai bên đều không kịp chuẩn bị gì, thế là loạn thành một đống, mở ra một cuộc giao tranh vừa bạo lực vừa hoang đường. Hứa Như Sùng ở trong đại bản doanh đối mặt với màn hình, quên cả công việc đang làm trong tay. Y chăm chú nhìn mà máu sôi sùng sục, chỉ hận không thể chui qua bên kia tự mình ra trận. Bác sĩ Lục Thanh Bách ôm sổ nhỏ đứng phía sau y, vẻ mặt quỷ dị, thi thoảng lại cúi đầu ghi chép số liệu. Đúng lúc này, Hồ Bất Quy cưỡng chế xen vào kênh liên lạc: “Bác sĩ Lục? Lục Thanh Bách đâu?” Lục Thanh Bách nheo mắt, ngẩng đầu, vừa lúc thấy Hồ Bất Quy lấy máy ghi hình, điều chỉnh góc độ nhắm ngay vào Tô Khinh: “Cậu tranh thủ xem cho tôi người này, giờ tôi không dám động vào cậu ta, ban nãy vừa di chuyển cậu ta đã phun máu đầy người tôi này.” Lục Thanh Bách và Hứa Như Sùng dí mặt vào màn hình nghe Hồ Bất Quy thuật lại tình huống ban nãy. Lục Thanh Bách: “Đây là Khôi ấn hình thái 2 à?” “Cậu ấy tên Tô Khinh.” Hồ Bất Quy nghe cách gọi kia thì trong lòng thấy lấn cấn một cách khó chịu, liền theo phản xạ tự nhiên mà sửa đúng câu nói của bác sĩ. Anh nhìn Tô Khinh cuộn người nằm đó, sắc mặt trắng bệch, khí như tơ nhện, áy náy trong nội tâm dâng lên như biển____Nếu ngày đó anh có thể cảnh giác một chút, nếu không phải là anh nhất định muốn nhiều chuyện, đưa đối phương đi thêm một đoạn… Lục Thanh Bách không để ý tới: “Kiểm tra cho tôi xem trạng thái tinh thần cậu ta thế nào, hình thái 2 là ‘Bi thương’. Một trong số những nguyên nhân khiến cho loại Khôi ấn này trở thành hàng hiếm chính là thân thể và tinh thần của họ tương đối yếu ớt, không có hệ thống năng lượng đã được cường hóa của Lam ấn, sẽ rất dễ bị phá hủy trong quá trình kích phát vì nhiều cảm xúc ngoại lai khác, chưa kể người này còn bị Lam ấn kia tha ra ngoài chà đạp một hồi, nếu người bị phế rồi, cậu cũng không nhất thiết phải lao lực với cậu ta nữa…” Hồ Bất Quy ngắt lời hắn: “Tôi phải làm thế nào đây?” Lục Thanh Bách chỉ đạo: “Máy liên lạc dự bị của cậu… Cái mặt đồng hồ kia kìa, phía trên cùng của nó có cái nút, rút ra, đó là một cái kim thăm dò, cậu cởi áo cậu ta ra một chút, tìm Khôi ấn… Giời ơi thẹn thùng cái gì hả, phóng khoáng tí đi, xé hẳn cái cổ áo ra! Ờ đúng rồi, đừng có cắm vào, áp kim lên da cậu ta một tí là được.” Hứa Như Sùng nhanh chóng giúp Lục Thanh Bách kết nối thiết bị, số liệu cảm ứng từ cây kim thăm dò của Hồ Bất Quy lập tức tới tay Lục Thanh Bách. Hồ Bất Quy bên kia gấp gáp như lửa bén chân mày, bác sĩ Lục bên này vẫn bình chân như vại chậm rãi rót một ly trà nóng, xong xuôi mới ngồi xuống như đại gia, nhấc cằm lên xem một hồi, xem xong, hắn kỳ quái ‘Ơ’ lên một tiếng, vươn tay lôi Hứa Như Sùng qua: “Tiểu Hứa Tiểu Hứa, cậu mau qua xem này.” Hứa Như Sùng chỉnh hai cái đít chai trên sống mũi, thò cổ sáp qua vây xem: “Năng lượng biểu hiện dị thường…quá dị thường rồi, không đơn giản chỉ là chuyện năng lượng tinh phải không? Đội trưởng Hồ anh đừng động vào cậu ta, xem trên người cậu ta có cái gì không?” “Thứ gì?” “Cậu cầm kim dò từ đầu đến chân cậu ta một lượt, tôi bảo dừng thì dừng.” Lục Thanh Bách chỉ huy, đặt tách trà sang một bên, xát xát tay, “Rất hiếm thấy, chỉ có năng lượng biểu hiện dị thường, mọi số liệu tinh thần đều trong phạm vi bình thường, còn có chút phấn khởi nữa chứ___Khôi ấn hình thái 2 còn có thể vô tư thế sao… Ấy… Lão Hồ, dừng dừng dừng!” Kim thăm dò vừa lúc đưa đến trên cổ Tô Khinh, Lục Thanh Bách đẩy Hứa Như Sùng một cái: “Nhanh, phân tích xem trên cổ thằng nhỏ có cái gì kìa.” Hứa Như Sùng không đợi hắn nói đã bắt tay vào làm: “Hẳn là một vật cảm ứng từ, cài đặt được, có thể hạn chế phạm vi… Đội trưởng Hồ, cuối cùng tôi cũng biết vì sao ban nãy khi anh đi vào thì mọi thiết bị đều không nhạy rồi.” Hồ Bất Quy đưa tay sờ sờ trên cổ Tô Khinh một chút, lập tức bị tĩnh điện chiêu đãi nhiệt tình. Anh rút tay về, cau mày: “Hứa Như Sùng đừng nói nhảm nữa, nói tôi biết muốn tháo thứ này xuống thì làm thế nào.” Hứa Như Sùng chần chừ: “Cái này…” Lục Thanh Bách xen mồm: “Không cần chú, để anh___Đội trưởng Hồ, cậu kéo dài cái kim ra…dài nữa, uốn cong nó, chỗ đó nối vào được kìa thấy không? Rồi, đeo lên cổ cậu ta đi.” Lục Thanh Bách xắn cao tay áo, Hứa Như Sùng run run rẩy rẩy nói: “Bác… Bác sĩ Lục, anh, anh muốn làm gì?” Lục Thanh Bách nhấc chân đạp lên ghế, lôi từ trong ngăn bàn ra một đống công cụ, miệng ngậm một sợi dây, hàm hàm hồ hồ nói: “Không việc gì, vòng cổ từ lực sao, trước đây anh thấy rồi, dùng từ trường phá hủy nó là ok, yên tâm đê, cự li xa anh cũng làm được.” Hứa Như Sùng trợn mắt há mồm nhìn hắn: “Bác sĩ… Ngài kiềm chế chút, vị kia là người đó.” Lục Thanh Bách giở giọng côn đồ: “Chả làm sao, tuổi trẻ người khỏe, lăn qua lộn lại không thành vấn đề, anh nhìn rồi, không chết được.” Hồ Bất Quy nghe thấy thì run cả tay, bụng nói cha tiên sư tên lang băm kia chứ… Trên cổ Tô Khinh vang lên âm thanh bùm bùm chát chát, trước ánh mắt kinh hồn táng đảm của Hồ Bất Quy và Hứa Như Sùng, cây kim bốc lên một làn khói xanh nho nhỏ. Hô hấp của Tô Khinh nhẹ đến mức cơ hồ không nghe thấy, Hồ Bất Quy sửng sốt hồi lâu mới do dự đưa tay thăm dò hơi thở của cậu. Đúng lúc này, Tô Khinh hít sâu một hơi, kịch liệt ho khan.