Chung Cực Giáo Sư

Chương 57 : Trong hẻm mưa học “vũ hạng”

Sắc trời lờ mờ, mưa phùn lất phất. Tường trắng ngói xám, phong cách cổ xưa tĩnh mịch. Rêu xanh bò trên lên góc tường, dây thường xuân leo ra khỏi sân, nghiêng đầu đánh giá thế giới mới lạ bên ngoài. Cửa gỗ cũ kỹ đã phai màu sơn, nhưng khóa đồng bên trên dương như được thời gian mài giũa, càng lúc càng sáng bóng. Trong ngõ hẻm vắng vẻ, ngày thường có rất ít người qua lại, nếu có cũng chỉ là dân trong vùng ra ra vào vào, thỉnh thoảng có mấy tay thợ chụp ảnh có con mắt độc đáo dẫn theo mấy cô gái trẻ mặc váy trắng đến chụp đôi ba tấm ảnh, sau đó kéo nhau đi “chơi bắn súng”. Thế nhưng hôm nay trong ngõ hẻm lại tụ tập rất nhiều người. Bốn mươi học sinh mặc áo mưa đứng trong ngõ nhỏ, ba người một nhóm cười cười nói nói, khiến đội ngũ kéo dài vô hạn, thoạt nhìn có vài phần náo nhiệt. Hai giờ ba mươi phút, đúng vào khoảng thời gian Trung học Chu Tước lên lớp. Có học sinh nhìn ra ngoài, nói: - Hoàng Hạo Nhiên, sao thầy Phương còn chưa đến? Sắp lên lớp rồi. - Đúng nha. Thầy bảo người mang chúng ta đến đây, sao thầy còn chưa tới? - Mọi người đừng gấp, chắc chắn là thầy Phương đi mượn thuyền. Có khi thầy ấy đi mượn thuyền ở ven sông Tước cũng nên? - Lý Hạo, cậu có bệnh không? Ở đây cũng không phải sông Tước, thầy Phương đi đâu mượn thuyền? Mượn rồi chèo từ đây qua đó kiểu gì? - Mình chỉ đùa chút thôi. Cậu thật không có tế bào hài hước... - ------ Hoàng Hạo Nhiên nhíu mày, do dự có nên gọi thúc giục thầy Phương một lần nữa hay không. Ba người Trịnh Quốc Đống, Lý Dương cùng Trần Đào cũng đi học, bởi vì bọn họ thật sự không có cách nào xin nghỉ phép nữa. Lại nói, nếu như vẫn cứ nghỉ như vậy, phàm là Phương Viêm không thể quản bọn họ, vậy thì bọn họ xem như cũng thua trận này. Advertisement / Quảng cáo Bất quá, hiện tại ba tên này đã học được thông minh, không đơn phương lên tiếng khơi mào chiến tranh. Trần Đào lấy ra một bao thuốc, lại chủ động đốt thuốc giúp Trịnh Quốc Đống, mỉa mai: - Không biết là đồ gà mờ kia lại định bày trò gian trá gì. - Nói không chừng có kinh hỉ? - Trịnh Quốc Đống cười lạnh. - Dù sao cứ dựa theo kế sách chúng ta đã thương lượng từ trước. Chúng ta ta không chủ động đi trêu chọc hắn thì không sợ bị hắn bắt thóp. Hiện tại, ngay cả lão gia hỏa Trương Thiệu Phong cũng đứng ra bảo vệ hắn, bố tôi cũng không tiện lên tiếng... Bất quá, không tìm đường chết sẽ không chết. Với tính cách thích lo chuyện bao đồng của tên kia, sớm muộn gì cũng bị chúng ta bắt thóp. Đến lúc đó... Nhất kích tất sát, đuổi hắn đi. - Trịnh thiếu nói chí phải. - Lý Dương phụ họa. - Chúng ta cứ thờ ơ, lạnh nhạt, ngồi chờ hắn ta phạm sai lầm. - Không phải đã phạm sai lầm rồi à? - Trần Đào cười “hắc hắc”. - Đến giờ lên lớp rồi mà chẳng thấy bóng thầy đâu, cậu nói đám học sinh dốc lòng cầu học chúng ta có nên phản ánh một chút không? - Làm như lớp trưởng ban 9, hẳn là nên gọi điện thoại đến phòng giáo vụ hỏi thăm một chút. - Trịnh Quốc Đống đắc ý nói, rút điện thoại ra chuẩn bị quay số. - Thầy Phương đến rồi. - Phía trước có người kinh hô. Kế đó, đám người vọt về phía Phương Viêm. Vừa rồi, ba người Trịnh Quốc Đống còn đứng giữa đám người, thoáng cái, trong ngõ nhỏ chỉ còn lại ba người họ “trần trụi với thiên nhiên”. Ba người cảm thấy có hơi bi thương, xem ra bọn họ đã bị tách khỏi đội ngũ quần chúng nhân dân to lớn rồi. - Trịnh thiếu... - Lý Dương nhìn về phía Trịnh Quốc Đống, vẻ mặt rất ư là khó nhìn. Hiện tại bọn họ gặp phải hai lựa chọn khó, nếu như lẽo đẻo đi qua đó thì... Rất mất mặt nha. Còn nếu cứ tiếp tục kiên trì ở lại, vậy thì... Không chỉ bọn họ, e là tất cả bạn học đều cảm thấy mất mặt thay họ. - Tôi là lớp trưởng, phải đi giữ trật tự. - Trịnh Quốc Đống nói. - Đúng, đúng. Đúng là vậy. - Lý Dương cười ha hả nói. Phương Viêm liếc nhìn đám học sinh, mỉm cười, biết rõ bọn họ rất chờ mong hai tiết học hôm nay. Đây chính là hiệu quả hắn muốn. Nếu như học trò chịu học, sao còn phải lo lắng thành tích không đi lên? - Hoàng Hạo Nhiên, tất cả đều đến đủ? - Phương Viêm hỏi. - Toàn lớp có 41 người, đến 40. Tần Ỷ Thiên không đến. - Hoàng Hạo Nhiên nói. - Cũng không xin phép nghỉ. - Ừm. - Phương Viêm gật đầu. - Tần Ỷ Thiên sẽ tới ngay thôi. Nếu Tần Ỷ Thiên đã xin phép Phương Viêm, Hoàng Hạo Nhiên cũng không tiện nói gì thêm. Phương Viêm cười ha hả nhìn đám học sinh, hỏi: - Hiện tại các bạn hẳn đã biết bài học của chúng ta hôm nay rồi, đúng không? - Vũ Hạng. - Đám học sinh nhao nhao la to. Trên sông Tước học “Tái biệt khang kiều”, hôm nay trời mưa, giờ ngữ văn lại được dẫn đến cái ngõ nhỏ cổ kinh này, bọn họ sao lại đoán không ra bài học hôm nay chứ? - Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ học “Vũ Hạng” (2). - Phương Viêm mỉm cười, nói. - Lần trước chúng ta học “Tái biệt khang kiều”, hẳn là mọi người đã hiểu đại khái về thơ hiện đại. Hơn nữa, tôi cũng đã cho mọi người thử làm thơ, có không ít bạn học viết không tệ... Hôm nay chúng ta rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục khắc sâu ấn tượng cùng cảm nhận về thơ ca. - Thầy, thầy định cho chúng em đọc thơ à? - Có học sinh hỏi. - Đúng, ở trong Vũ Hạng đọc sách, rất có cảm giác... - Thầy Phương à, thầy thật sự là đẹp đến ngây người. Mỗi một lần đều mang đến bất ngờ cho bọn em. - ----- Phương Viêm khoát tay, nói: - Xuỵt, mọi người giữ im lặng. Đám học sinh thoáng cái im phăng phắc, bởi vì bọn họ biết thầy Phương chuẩn bị giảng bài rồi. Phương Viêm vuốt tóc, thoạt nhìn có vài phần tùy ý. Kế đó, hắn mượn kính đen của nam sinh, đeo lên, giờ thì có chút nghệ sĩ hơn rồi. Phanh! Dù bằng giấy dầu trong tay được bung ra, sau đó giơ lên, che kín đỉnh đầu. Phương Viêm bung dù, bước đến giữa ngõ nhỏ, ngước nhìn xa xăm, nhẹ giọng ngâm: Xanh trước du chỉ tán, độc tự Bàng hoàng tại du trường, du trường Hựu tịch liêu đích vũ hạng Ngã hi vọng phùng trước Nhất cá đinh hương nhất dạng đích Kết trước sầu oán đích cô nương (2) Tác phẩm Vũ Hạng (Mưa trong ngõ nhỏ) của nhà thơ Đới Vọng Thư được sáng tác năm 1927. Tác phẩm này nổi tiếng đến mức được dịch ra cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp, và được đưa vào sách giáo khoa ngữ văn năm thứ nhất cao trung tại Trung Quốc. Advertisement / Quảng cáo Một mình xòe ô giấy dầu Ta lang thang suốt chặng đường dài. Ngõ nhỏ tịch liêu mưa lất phất. Hy vọng gặp được Một cô gái tựa đóa tử đinh hương Mang theo ưu sầu vương vấn. - ---- Rồi...! Rồi...! Rồi...! Một thiếu nữ mặc sườn xám thêu hoa trắng từ từ bước tới, tóc dài được búi gọn trên đỉnh đầu, giày đỏ gõ từng nhịp trên nền gạch, phát ra âm thanh trong trẻo, dễ nghe. - Trời ạ, thật sự có thiếu nữ tử định hương... - Đó là Tần Ỷ Thiên, là Tần Ỷ Thiên... - Trời ạ, Tần Ỷ Thiên thật sự rất đẹp, đẹp bất chấp... nữ thần của ta... A a a a.... - ----- Ngay cả bọn Trịnh Quốc Đống, Lý Dương cùng Trần Đào cũng kích động không thôi. Trịnh Quốc Đống nhếch môi cười, nói: - May là chúng ta đến, bằng không thì không thấy được Tần Ỷ Thiên rồi. - Xuỵt. - Hoàng Hạo Nhiên là đại diện lớp ngôn ngữ, hắn có trách nhiệm giữ trật tự. Hiện tại mọi người ồn ào bàn tán làm ảnh hưởng thầy Phương giảng bài, hắn có trách nhiệm phải đứng ra nhắc nhở kịp thời. Nhìn thấy động tác của Hoàng Hạo Nhiên, đám học sinh lập tức ngậm miệng. Trịnh Quốc Đống mấp máy môi, cuối cùng nuốt những lời trách móc ngược vào bụng. Hắn sợ làm nhiều người tức giận, cũng sợ làm nữ thần tức giận. Hắn cũng là một trong những người ái mộ Tần Ỷ Thiên. Phương Viêm cảm thấy rất hài lòng đối với Hoàng Hạo Nhiên, nghĩ thầm, đợi vài ngày nữa làm một cuộc bầu cử, “phù chính” (1) đại diện lớp ngôn ngữ Hoàng Hạo Nhiên này mới được. (3) Nâng đỡ. Nếu có thể hạ bệ Trịnh Quốc Đống thì càng hay, đứa nhỏ này làm lớp trưởng nhưng lại không tận lực với chức trách của mình, ngược lại còn khiến cho lớp học bị ảnh hưởng tiêu cực. Đáng tiếc Phương Viêm không phải chủ nhiệm lớp, không có biện pháp nhúng tay vào chuyện bổ nhiệm lớp trưởng. Mình đường đường là truyền nhân Phương thị Thái Cực, vậy mà không quyết định được loại chuyện bổ nhiệm lớp trưởng lớn bằng hạt mè này... Chậc, hình như hai chuyện này cũng không có liên quan gì nhau thì phải? Ngõ nhỏ một lần nữa an tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng mưa rơi cùng tiếng giày cao gót nện trên mặt đất. Tần Ỷ Thiên cầm ô giấy dù càng lúc càng đến gần, khuôn mặt thanh lịch bức nhân cũng càng thêm tươi sáng. Trước kia Tần Ỷ Thiên luôn mặc đồng phục cùng trang phục hằng ngày, gọn gàng lại vô cùng đơn giản, linh hoạt. Ngoại trừ thỉnh thoảng có thêm cái mũ lưỡi trai thì trên người cô từ trên xuống dưới hầu như không có bất kỳ thứ trang sức nào khác. Mặc dù như thế, cô vẫn là Tần Ỷ Thiên xinh đẹp, cao quý, độc nhất vô nhị. Đứng một mình, cô là nữ vương. Đứng giữa đám người, cô vẫn là nữ vương. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Tần Ỷ Thiên mặc sườn xám, lần đầu thấy cô búi tóc lên để lộ chiếc cổ thiên nga trắng muốt, lần đầu thấy cô để lộ dáng người với những đường cong lả lướt, cũng là lần đầu nhìn thấy cô mang giày cao gót màu đỏ, mỗi một bước chân đều như giẫm sâu vào hồn người. Lần đầu nhìn thấy Tần Ỷ Thiên, Phương Viêm cũng thế, phát giác tim mình dường như đập chậm một nhịp. Đám… nam sinh này tự chủ càng kém, ánh mắt bọn hắn dán sát lên người Tần Ỷ Thiên, có vài tên còn chảy cả nước miếng mà không tự biết. - Đẹp quá đi!? - Mọi người nói ra suy nghĩ trong lòng. Giọng Phương Viêm kịp thời vang lên, kéo mọi người về thực tế, tràn ngập chờ mong cùng thâm tình nói: - Nàng có… - Nhan sắc tựa đóa đinh hương. Vì vậy, đám học sinh lập tức chú mục vào nhan sắc của Tần Ỷ Thiên. Ánh trăng mờ ảo, sương khói lượn lờ, cô gái phong tình vạn chủng từng bước đến gần, tựa như nữ thần. Không, cô vốn là nữ thần. - Mùi hương tựa đinh hương. Mặc dù không ngửi thấy được, nhưng tất cả mọi người sẽ không phủ nhận Tần Ỷ Thiên là một đóa đinh hương đủ hương đủ sắc. A… So với đinh hương còn hương sắc hơn. - Đinh hương cũng ưu sầu. Advertisement / Quảng cáo Tần Ỷ Thiên không có biểu cảm gì, chỉ bước từng bước nhỏ với chiếc ô trên tay. Thế nhưng ngay lúc này, trong tình cảnh này, mọi người đều cảm thấy cô thật sự đang ưu sầu, cũng thật sự cô độc. Cô ưu tú như vậy, lại không có bạn bè, sao lại không cô độc chứ? - Ai oán trong mưa. - Ai oán lại băn khoăn. - ------- Tần Ỷ Thiên đi về phía Phương Viêm, hai người mặt đối mặt, từ từ tiến đến gần. - Nàng bước qua ta. - Lẳng lặng đi xa, thật xa… - Đến bức tường rào đổ nát. - Đến tận cùng hẻm mưa. Ánh mắt Tần Ỷ Thiên cùng Phương Viêm thoáng qua nhau, hai người không nói lời nào, cũng không gật đầu chào, chỉ đơn giản là một cái liếc mắt. Trong biển người mênh mông, hai người xa lạ, hữu duyên tương kiến, biết bao giờ gặp lại. Tiếng giày cao gót xa dần, Phương Viêm nhịn không được quay đầu nhìn. Vẻ mặt mê mang, trong mắt chứa ưu thương. - Tựa như đã trải qua một cuộc tình bi thương. - Hốc mắt nữ sinh phiếm hồng, khẽ nói.