Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4
Chương 7 : Lam Hiên Vũ
Dụch: Đức Thành
Đúng vậy, vỏ trứng biến mất, hơn nữa còn biến mất mà không có bất cứ dấu vết gì. Cái này có nghĩa là gì? Có nghĩa là bọn hắn sẽ không có cách nào báo cáo lại chuyện này, trừ khi là có thể tìm được thứ gì đó khác thường trên người đứa bé này, Nếu không thì nhất định ủy ban sở nghiên cứu sẽ bắt bọn hắn phải tìm được chứng cứ để chứng minh thu hoạch của mình.
Hoặc nếu không thì chỉ còn cách...
"Không được, không thể giải phẫu khám nghiệm." Nam Trừng cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút áp lực thì đột nhiên nhảy ngang ra mà chắn trước vòng phòng hộ.
Trên máy bay trinh sát đã có các loại thiết bị khám nghiệm tốt nhất rồi, nếu như còn muốn nghiên cứu vào sâu hơn nữa thì chỉ còn cách giải phẫu khám nghiệm. Thế nhưng giải phẫu khám nghiệm sẽ như thế nào thì không cần nói cũng biết.
"Ngươi đang nghĩ cái gì đấy." Lam Tiêu tức giận: "Coi như chúng ta có muốn khám nghiệm cũng chẳng thể làm như vậy. Đây là một mạng người chứ không phải thi thể. Ngươi nghĩ đâu ra giải phẫu khám nghiệm vậy hả."
Những người khác cũng có chút nhăn nhó mặt mũi mà nhìn Nam Trừng, lúc này nàng mới ý thức được là mình đã nói sai, nàng chặn lại nói: "Thật có lỗi, xin lỗi mọi người, ý của ta không phải như vậy, chỉ là ta cảm thấy đứa bé này thật sự rất đáng thương."
Trần Vĩ cười khổ nói: "Lão Đại, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Tất cả mọi người đều nghĩ rằng đã lập được một công lớn, nhưng giờ thì công lao gì cũng chẳng còn nên tâm tình của mọi người sẽ không thể tốt được.
Lam Tiêu than nhẹ một tiếng, "Chấp nhận không có công lao gì thôi, sau này chúng ta lại tiếp tục cố gắng. Sau khi trở về thì chúng ta kiểm tra đứa nhỏ này một lần nữa, nếu còn không có kết quả thì chỉ còn trách vận khí của chúng ta quá kém mà thôi. Còn về phần hắn..."
"Ta sẽ nuôi hắn." Nam Trừng không chút do dự mà nói. Không biết vì cái gì mà từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy đứa bé này thì đã cực kì yêu thích hắn. Nàng cảm thấy cho dù như thế nào mình cũng vẫn muốn che chở cho đứa bé này, chăm sóc hắn thật tốt.
Lam Tiêu cười nói: "Rồi ngươi sẽ thành người chưa lập gia đình mà đã có con a!"
Nam Trừng đỏ mặt lên,nàng có chút quật cường mà nói: "Vậy thì sao chứ, hắn đã không có mẹ thì ta sẽ làm mẹ của hắn."
Lam Tiêu chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo vài phần thương cảm, "Ta nói ngươi ngốc ngươi còn không nhận."
Nam Trừng căm tức nhìn hắn, "Ngươi đừng có nói ta như vậy nữa."
Lam Tiêu bước tới, hắn rất tự nhiên mà khoác vai nàng, ôm lấy nàng vào ngực mình, "Ý của ta là đứa bé này là do chúng ta cùng phát hiện nên chúng ta đều phải có trách nhiệm với nó. Hơn nữa, ta tin tưởng đứa nhỏ chui ra từ trứng này nhất định có một ngày nó sẽ bày ra được mặt khác thường của mình. Nhưng ý cuối cùng của ta là, hắn không chỉ là cần một người mẹ mà còn cần cả một người cha. Cho nên chỉ cần ngươi gả cho ta sau đó lại công bố chúng ta đã có đứa bé, như vậy thì chỉ đơn giản là là chưa kết hôn mà có con, chứ không phải là chưa có gia đình mà có con, cùng lắm là xem như lên xe trước sau đó mua vé bổ sung."
Nam Trừng ngẩn người, sau đó trong lòng nàng sinh ra một loại tâm tình hết sức phức tạp, rõ ràng là mình đang cảm động vi lời nói này của hắn a. Nhưng chẳng hiểu sao lại muốn đánh tên này nữa.
"Ha ha ha ha!" Mấy người khác không hẹn mà cùng cười lớn, bọn hắn từ trước tới giờ vẫn luôn đoàn kết, có lẽ là vì trên người Lam Tiêu có một loại mị lực gì đó có thể làm cho người bên cạnh luôn tin tưởng hắn, hoặc là...vì chính tình thương này đây a.
Lam Tiêu nghiêm mặt nói với đồng bạn xung quanh: "Lần này thật sự là xin lỗi mọi người. Nếu như tương lai có một ngày trên người đứa bé này thật sự xuất hiện thứ gì đó thì tất cả công lao phát hiện nhất định sẽ là của chung."
Lý Đình Âm nhún vai: "Thiếu một phần công lao cũng chẳng đáng gì, ta chỉ đang nghĩ là các ngươi đã nuôi hắn thì cũng nên đặt cho hắn một cái tên rồi chứ hả?"
"Tên sao?"
Nam Trừng ngẩn ngơ, thật sự là nàng chưa chuẩn bị một chút tâm lý nào để làm mẹ nào a.
Lam Tiêu nói: "Hay là gọi Lam Trừng đi?"
Bây giờ Nam Trừng mới kịp phản ứng, nàng trừng mắt nhìn hắn mà nói: "Rõ ràng là ta nhận nuôi hắn trước, tại sao lại không gọi hắn là Nam Tiêu. Con cũng không nhất thiết phải theo họ cha mà”
"Từ từ, bình tĩnh chút! Lão Đại, Nam Trừng. Các ngươi có cảm thấy cái này có chút loạn không? Tên các ngươi đều là hai chữ, nếu cứ đơn giản mà dùng hai chữ của các ngươi mà đặt tên cho hắn thì tên một nhà các ngươi cũng quá giống nhau rồi, còn phân biệt làm sao nữa?." Trần Vĩ có chút buồn cười mà nói.
Lam Tiêu lập tức nói: "Như vậy tốt rồi, để cho hắn dùng họ ta, còn tên ngươi đặt?"
Nam Trừng mân mê cặp môi đỏ mọng: "sao không phải ngược lại chứ?"
Lam Tiêu cười híp mắt: "Bởi vì họ Lam rất dễ nghe a. Ngươi không thấy vậy sao? Lúc chúng ta mới gặp nhau ngươi còn nói với ta là họ Lam rất hay."
"Sắp tới sân bay rồi, mọi người quay về vị trí đi " âm thanh của Người điều khiển truyền đến.
....
Ba ngày sau. Sở nghiên cứu hồn thú kỳ viễn cổ.
"Tất cả đều bình thường, Chúng ta đã phân tích rất nhiều số liệu, kể cả phân tích tế bào cũng rất bình thường. Thứ duy nhất có chút khác lạ là gien của hắn. Từ hệ thống gien gia phả mà xét thì đúng là nhân loại. Nhưng có điều, gien của hắn có vài điểm không rõ ràng, thậm chí có thể nói là nó rất phức tạp. Dùng tất cả thiết bị của chúng ta cũng không thể phân tích rõ ràng. Chẳng qua tình huống này cũng đã có một số trường hợp xảy ra rồi, và nó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả" Trần Vĩ báo lại kết quả kiểm tra cho Lam Tiêu.
Trở về đã ba ngày rồi nhưng đứa nhỏ cũng không có lại khóc lóc gì nữa, khi kiểm tra thân thể thì hắn cũng rất yên tĩnh. Hơn nữa, đa số thời gian bây giờ hắn đều cười.
Mà trên người đứa nhỏ này lại có một lực lôi kéo cực kì lạ, sau khi vào sở nghiên cứu thì rất nhanh hắn đã trở thành đứa con cưng của toàn bộ sở nghiên cứu.
Về phần lai lịch của hắn, vì không muốn bị uỷ ban giám sát tìm tới tận cửa nên Lam Tiêu tuyên bố hắn là con của mình cùng Nam Trừng.
Mà tên đứa nhỏ cũng đã được đặt hắn gọi là: Lam Hiên Vũ. Nam Trừng nói đây là khí vũ hiên ngang.
Vì cho đứa nhỏ một cái thân phận hợp pháp nên một tháng sau Lam Tiêu và Nam Trừng đã thành hôn, mà bọn hắn cũng thật sự tuyên bố với mọi người rằng mình lên xe trước sau đó mới mua vé bổ sung. Lam Hiên Vũ cũng chính thức đã có chứng minh thân phận thuộc về mình. Cha: Lam Tiêu, mẹ: Nam Trừng.
Cũng không có ai biết cái này có nghĩa là gì, nhưng Lam Tiêu là người duy nhất luôn chờ mong, thứ hắn chờ chính là sáu năm sau, Khi đứa bé này sáu tuổi,dưới nghi thức giác tỉnh vũ hồn thì nó sẽ có vũ hồn gì.
Tại Đấu La Đại Lục cùng những hành tinh mà liên bang tìm được kia, trừ hai hành tinh của hồn thú thì ở những hành tinh còn lại, tất cả trẻ nhỏ khi tới sáu tuổi đều sẽ được thức tỉnh vũ hồn của mình.
Mà một đứa nhỏ được sinh ra từ trứng thì sẽ có vũ hồn là gì đây?
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
809 chương
81 chương
253 chương
51 chương
50 chương