Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 68 : Tam Nhãn Ma Viên

Thứ bọn hắn cần tuyển chọn chính là thiên tài, mà không hề nghi ngờ, Lam Hiên Vũ lại có được tất cả những tính chất đặc biệt của thiên tài. "Hiện tại đưa hắn ra ngoài sao?" lão sư ngồi trước màn hình hỏi. Làm sao những lão sư này lại có thể không cảm thấy biểu hiện của Lam Hiên Vũ rất kinh diễm đây? Tử La thành đương nhiên không phải phân viện duy nhất tham gia khảo hạch, mà khảo hạch này bao trùm toàn bộ phân viện tại Thiên La tinh, người tham gia rất đông, nhưng những đứa trẻ có thể làm cho người ta hai mắt tỏa sáng cũng không nhiều a! Tuy võ hồn của Lam Hiên Vũ cũng không có mạnh lắm, nhưng phản ứng của hắn cùng sức phán đoán thì lại rất hoàn mỹ, cho dù một hồn sư trưởng thành gặp phải tình huống như vậy cũng chưa chắc có thể xử lý tốt được như hắn. "Tiếp tục, xem hắn còn có thể làm tới trình độ nào. Cái này cũng là một loại huấn luyện cho hắn." Đây là lần đầu tiên Lam Hiên Vũ đối mặt Hồn Thú, tuy rằng hắn đã dọa chạy được ba đầu U Minh Lang nhưng chính hắn cũng bị dọa đến quá sức. Đây chính là Hồn Thú a! Chỉ thiếu chút nữa hắn đã biến thành món ăn của ba đầu U Minh Lang đó rồi. Cái thế giới giả tưởng này thật sự là quá chân thực rồi, thực sự là hắn không dám tưởng tượng nếu mình bị U Minh Lang cắn lên một cái sẽ là cảm giác như thế nào. Sau khi Thôn Mã dọa chạy U Minh Lang lại thoải mái nhàn nhã một lần nữa trở lại nước sông mà nằm xuống, nó cũng chưa từng nhìn Lam Hiên Vũ một cái. Lam Hiên Vũ đột nhiên cảm thấy, cái Thôn Mã này tựa hồ cũng rất đáng yêu đấy, nếu như nó không chủ động công kích mình thì mình cứ một mực đứng bên người nó là tốt rồi. Nếu như lại gặp tình huống như vừa rồi thì lập lại chiêu cũ có vẻ cũng rất tốt. Lam Hiên Vũ tới một nơi cách Thôn Mã không xa mà ngồi xuống, hắn đưa lưng về phía Thôn Mã, lại hướng bốn phía cảnh giác mà nhìn. Đã có giáo huấn lúc trước nên giờ đây hắn một chút cũng không dám khinh thường nữa rồi. Sự thật chứng minh, lựa chọn của hắn là chính xác, rất nhanh, hắn lại thấy có Hồn Thú xuất hiện. Những Hồn Thú này đại đa số là tới bờ sông uống nước, nhưng cũng có những con vì thấy hắn mà đến bờ sông đấy. Một khi những Hồn Thú kia có hành vi tiến công Lam Hiên Vũ sẽ tới gần Thôn Mã, những Hồn Thú kia cũng không dám tiếp tục tới gần hắn. Vô luận nói như thế nào thì Thôn Mã cũng là một đầu Hồn Thú nghìn năm, trong giới hồn thú cũng có phân biệt rõ ràng đẳng cấp đấy, trừ phi... "Phanh! Phanh! Phanh!" một tiếng trầm thấp vang lên, rừng rậm chung quanh cũng có vẻ rung động nhẹ vì địa chấn. Thôn mã đang nằm trong nước sông đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lười biếng của nó toát ra vài phần cảnh giác, mà những hồn thú khác đang uống nước quanh bờ sông cũng đều nhìn về hướng xuất phát của âm thanh kia. "Ngao ——" đúng lúc này, một tiếng gầm gừ phẫn nộ truyền tới từ trong rừng rậm. Những hồn thú lúc trước còn ngó nghiêng thì giờ đây đã không chút do dự mà nhanh chân bỏ chạy, mà ngay cả đầu thôn mã khổng lồ kia cũng không ngoại lệ. Tình huống như thế nào vậy? Thôn Mã đừng chạy a! Trong nội tâm Lam Hiên Vũ quýnh lên. Cái đầu thôn mã này đã bảo hộ hắn một đoạn thời gian, hiện tại lại chạy thì hắn phải làm sao bây giờ a? Trong rừng rậm, một đạo thân ảnh nhỏ mang theo bạch quang nhanh chóng bay về phía hắn. Lam Hiên Vũ vốn sững sờ, ngay sau đó hắn liền nhận ra đạo thân ảnh kia, không phải ai khác mà chính là Diệp Linh Đồng. Nàng chạy trốn thật nhanh nha! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lam Hiên Vũ. Mà lúc này, gần như là khí lực để bú sữa mẹ cũng bị Diệp Linh Đồng lôi ra dùng cả rồi, nàng đem thiên long bá thể phóng tới mức tận cùng mà xông về phía trước. Lam Hiên Vũ nhìn nàng chạy qua trước người mình, nhưng có vẻ như ngay cả nhìn nàng cũng chưa từng nhìn chính mình. Hắn mơ hồ trông thấy, trên mặt Diệp Linh Đồng tràn đầy vẻ hoảng sợ. Đúng lúc này, một quái vật khổng lồ chạy ra từ trong rừng rậm. Đó là một đầu cự trương toàn thân trắng như tuyết, thân cao chừng bốn mét, hai tay dài ngoằng. Luận hình thể thì nó không có mập mạp như Thôn Mã nhưng tốc độ của nó lại nhanh hơn thôn mã rất nhiều, một cái bật đã nhảy xa hơn mười thước. Mà mục tiêu của nó chính là Diệp Linh Đồng! Thấy cái cục diện này Lam Hiên Vũ đâu còn dám do dự, hắn quay đầu cuồn cuộn, tay bên trên tay phải của hắn xuất hiện kim quang lập loè, Kim văn Lam Ngân Thảo đã bám vào bàn tay. Vừa bắt đầy chạy, hắn đã cảm thấy cảnh vật hai bên xẹt qua vùn vụt, tốc độ chạy trốn đúng là cực nhanh đấy. Trên thực tế thì tố chất thân thể của Lam Hiên Vũ tuyệt đối là mạnh so với đám bạn cùng tuổi, dù sao mỗi ngày đều được ăn những thứ nguyên liệu quý hiếm, hơn nữa, huyết mạch của hắn cũng rất khác với mọi người. Lúc này, năng lực bổ sung của Kim văn Lam Ngân Thảo đã bị hắn thúc giục lên, làm lực lượng cùng tốc độ của hắn bạo tăng, nói ra còn nhanh hơn so với Diệp Linh Đồng vừa chạy qua người hắn. Thanh âm đầu cự viên màu trắng rơi xuống đất không ngừng truyền đến từ sau lưng, rất nhanh, Lam Hiên Vũ đã đuổi tới bên người Diệp Linh Đồng. Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy, mỗi lần hắn gặp được Diệp Linh Đồng cũng đều không có chuyện tốt. Lần thứ nhất thì là nàng cùng ba nàng tới nhà hắn, liền làm hắn mê đi, về sau lại nhiều lần nhằm vào hắn. Hiện tại, ở một chỗ tiến hành khảo hạch tổng hợp tố chất nàng lại còn dẫn nguy hiểm tới trước mặt hắn. Khi Lam Hiên Vũ vọt qua bên người Diệp Linh Đồng thì nàng mới nhìn đến hắn. "Ngươi, sao ngươi cũng ở chỗ này?" Diệp Linh Đồng thở hồng hộc nói. Lam Hiên Vũ tức giận: "Lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ta vốn chỉ cần ngồi đây đợi cho khỏe ngươi lại dẫn một cái đại gia hỏa qua đây." "Ta cũng không muốn a! Ta vốn định nấp trên cây thì lại phát hiện một tiểu hầu tử màu trắng trên đó. Nhìn nó rất đáng yêu nên ta đã nghĩ ôm nó một chút. Nhưng nó không cho ta ôm nên ta bắt lấy cổ nó rồi ôm lấy, sau đó, sau đó thì cái thứ đằng sau cái kia chạy tới..." Lam Hiên Vũ liếc mắt, không cần hỏi hắn cũng hiểu rõ rồi, Diệp Linh Đồng bắt con người ta, người ta có thể không tức giận sao? "Thế nhưng ta đã đem tên tiểu tử kia trả cho nó a, làm sao nó còn thù dai như vậy?" Diệp Linh Đồng ủy khuất nói. Lam Hiên Vũ nói: "Ngươi còn ủy khuất được nữa? Đó là Tam Nhãn Ma Viên a! Một loại hồn thú rất cường đại. Nhìn hình thể kia của nó chỉ sợ đã có tới ngàn năm tu vi. Trong cánh rừng rậm này có lẽ nó là chúa tể. Chính ngươi muốn chết thì thôi, vì cái gì mà còn làm liên lụy tới ta? Ta có thù oán gì với ngươi sao?" "Tùng tùng! Tùng tùng! Tùng tùng!" Trong lúc bọn hắn nói chuyện thì đằng sau, Tam Nhãn Ma Viên đã đuổi tới. Chính như Lam Hiên Vũ nói vậy, cái đầu Hồn Thú này đúng là có địa vị bá chủ trong cánh rừng rậm này, nó cũng là tồn tại mạnh nhất trong lần khảo hạch này. Vận khí của Diệp Linh Đồng thực sự không còn là “tốt” bình hường nữa rồi. Sau lưng có từng trận gió mạnh kinh khủng kéo tới, đã có kinh nghiệm từ trận đánh với U Minh Lang, Lam Hiên Vũ không chút do dự mà nhảy tới bên cạnh. Hắn cùng Diệp Linh Đồng là đồng học, nên khi nhào ra thì tay phải hắn cũng kéo theo Diệp Linh Đồng, hai người đồng thời ngã văng sang một bên. "Ngươi làm gì vậy?!" Diệp Linh Đồng trong miệng hét lên, nàng đã ngã lăn thành đất hồ lô cùng Lam Hiên Vũ. "Oanh —" ở nơi bọn hắn vừa chạy lúc trước, một đạo thân ảnh cự đại màu trắng đột nhiên xẹt qua như cuồng phong, mặt đất bùng nổ, luồng khí lưu kinh khủng đập vào mặt làm bọn hắn bay ngược sang một bên.