Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4
Chương 3 : Minh tinh gặp nạn
Sóng biển xô vào bờ truyền đến thanh âm rào rào cuồn cuộn mà xa xăm, gió biển mang theo vị mặn nhàn nhạt thổi nhẹ vào đất liền.
Nhạc Khanh Linh trên tay mang theo một cái giỏ bằng trúc, một đôi chân trần trắng trắng xinh xinh vui vẻ tiêu sái trên bờ cát.
Mỗi ngày khi thủy triều xuống nàng đều đến bờ biển này bắt hải sản, bắt một vài con cua và nhạt vỏ sò. Từ sau khi quá trình di dân bắt đầu, hệ sinh thái Đấu La tinh không ngừng được cải thiện, điều kiện sinh sống của các loài sinh vật cơ bản là vô cùng tốt, lại càng ít ô nhiễm môi trường.
Cả nhà nàng đặc biệt không muốn di dân, tổ tông có lưu truyền lại "sống là người của Đấu La, chết làm quỷ của Đấu La". Bất kể Đấu La Đại Lục biến thành cái dạng gì thì Nhạc gia cũng không rời đi.
Nhạc Khanh Linh năm nay mười chín tuổi chính là cái tuổi mới biết yêu (con gái người ta là thế, con gái trong group mình thế nào, hãy để comment bên dưới nào), gần đây nàng được nghỉ hè ở nhà nên mới đi ra biển bắt cua bắt ốc.
Nam Hải của Đấu La Đại Lục có sinh vật biển vô cùng phong phú, nàng rất thích ăn sò biển phối hợp với một ít rượu nho trắng, không cần quá cầu kỳ mỹ vị. Thực tế là nàng rất thích món tôm hùm hấp rượu nho trắng do phụ thần nàng làm, trong suy nghĩ của nàng đó là món ăn ngon nhất thiên hạ.
Lúc này trong giỏ trúc đã có một ít vỏ sò cùng với vào con cua khá lớn rồi, mặc dù bọn chúng ngọ nguậy kiểu gì cũng không thể thoát ra khỏi giỏ trúc vì có một tầng kim quang ngăn trở.
Nhạc Khanh Linh chạy thật nhanh vài bước rồi nhảy lên cao khoảng ba, bốn mét, giang rộng hai tay vung vẩy giỏ trúc, giống như là muốn lướt đi trên trời vậy.
- Ài, khi nào ta mới bay được đây? Vì sao khi ta thức tỉnh vũ hồn lại không có năng lực thiên phú? Thật sự là quá đáng ghét! Ta muốn bay, muốn bay, muốn bay quá đi mất!
- Hả?
Lúc cả người nàng đang rơi xuống đất thì nàng đột nhiên nhìn thấy ở xa xa bên bờ biển hình như có một thứ gì đó vừa mới xuất hiện.
"Đó là cái gì?"
Nhạc Khanh Linh đối với vật lạ mới xuất hiện luôn có lòng hiếu kì mãnh liệt nên lập tức chạy tới xem. Khi nàng tới gần thì lại đi chậm dần bởi vì nàng giật mình phát hiện thứ đó hình như là một người. Người này có một nửa ngập trong nước biển còn nửa kia thì ở trên bờ cát nhưng hình như hắn nặng lắm hay sao ấy mà sóng biển có mạnh cỡ nào thì cả người hắn cũng không xê dịch chút nào, cứ như kiểu là hắn bị chôn trên bờ cát vậy.
"Đó là...thỉ thể?"
Nhạc Khanh Linh rùng mình một cái rồi lập tức ngừng lại, "sao lại có thi thể nằm ở bờ biển này?"
Nàng thở sâu để lấy lại bình tĩnh, một vần sáng trắng nhàn nhạt phóng ra từ trên người nàng rồi từ dưới chân bay lên ba hồn hoàn hai vàng một tím.
- Sợ cái gì? Ta là một Hồn Tôn* cơ mà. Cho dù hắn là oán linh hay cương thi gì gì đó thì ta cũng có thể tịnh hóa hắn mà. Xem đây, Thánh Quang, chiếu rọi!"
Hồn hoàn thứ nhất màu vàng trên người nàng sáng lên, một tia sáng trắng bắn ra từ trên tay nàng chiếu về phía cái "thi thể" kia.
Nhìn thấy tia sáng chiếu lên trên người kia, lần này nàng rất hài lòng với bản thân mình. Thánh Quang này của nàng đối với người thường mà nói thì hiệu quả trị liệu và tịnh hóa. Đối với những thứ không tốt kia thì tịnh hóa sẽ trở thành công kích có hiệu quả vô cùng tốt.
Ánh sáng chiếu lên người kia thì Nhạc Khanh Linh cũng thấy rõ rồi, người đó chỉ lộ ra đôi chân ở trên cát còn nửa người phía trên lại ngập trong nước biển. Thấy vậy nàng càng chắc chắn đây là một thi thể, ngập cái kiểu đó không chết đuối mới lạ!
Chẳng qua là khi được thánh quang chiếu rọi thì người kia chỉ lộ ra đôi chân bóng láng, thẳng tắp mà thon dài trên mặt biển. Mãi cho đến chỗ qua đầu gối nửa bắp chân mới ngập trong nước biển.
- Hààà....
Nhạc Khanh Linh thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ đây chỉ là một cỗ thi thể, chỉ cần thông báo cho bên chuyên ngành đến nhặt xác là xong.
Thu hồi thánh quang, khi Nhạc Khanh Linh đang chuẩn bị dùng thiết bị truyền tin để liên lạc đến bộ phận chuyên ngành thì xuất hiện một tình cảnh mà nàng không bao giờ ngờ tới.
Chỉ nghe tiếng nước chảy "rào rào", người kia đột nhiên ngồi dậy, không ngờ lại là nam nhân. Trừ cái mông và cái bộ phận nào đó của nam nhân vẫn còn ngập trong nước thì toàn bộ các phần còn lại đều lộ ra trên mặt nước.
- A ——.
Nhạc Khanh Linh hét toáng lên, đủ loại dũng khí khi nãy đều bị nàng ném ra sau đầu, nhảy lùi về phía sau rồi quay đầu bỏ chạy.
Dù sao nàng cũng là Hồn Tôn, một khi bỏ chạy chắc chắn là rất nhanh, chỉ chốc lát đã chạy ra hơn trăm mét.
Đến lúc này nàng mới dám quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nọ vẫn ngồi trong nước, hình như đang lắc đầu nhè nhẹ, cũng không có ý định đuổi theo.
Trước ngực phập phồng không yên, Nhạc Khanh Linh một bên vỗ ngực ổn định lại tâm tình, một bên đi chậm lại rồi ngừng hắn.
- Ta là Hồn Tôn, là Hồn Tôn cơ mà! Ta sợ cái gì chứ! Không sợ, không sợ, không có gì phải sợ!
Nàng quay người lại nhưng không dám đến gần mà chỉ quan sát người kia từ xa.
Bởi vì ở khá xa nên không nhìn rõ tướng mạo nhưng có thể nhìn thấy loáng thoáng dáng người của hắn khá là tốt, mặc dù ngồi ở trong nước biển nhưng vẫn thấy được hắn lưng dài vai rộng, tay dài eo thon. Một mái tóc dài màu lam rũ xuống bả vai che đi gần như toàn bộ khuôn mặt.
Lòng hiếu kì của Nhạc Khanh Linh lại bắt đầu nổi lên rồi, đã áp chế luôn nỗi sợ khi nãy. Đang lúc này chuẩn bị đi đến thì tên kia đột nhiên đứng lên.
- A ——.
Nhạc Khanh Linh lại thét lên một lần nữa. Không thể trách nàng được, dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười chín tuổi chưa thấy qua sự đời.
Nàng vội vàng quay mặt sang chỗ khác rồi chỉ về phía nam tử kia mà nói:
- Đồ lưu manh, ngươi không biết xấu hổ!
Nam tử kia hình như nghe được lời nói của nàng rồi cúi đầu nhìn lại bản thân, ngần người ra.
- Thực xin lỗi, ta...
Thanh âm của hắn có chút gượng gạo nhưng lại rất dễ nghe, Nhạc Khanh Linh giật mình nhận ra khoảng cách giữa hai người cũng gần đến hai trăm mét nhưng sao giọng nói của hắn lại giống như vang lên ngay bên tai của mình vậy.
Còn biết xin lỗi?
- Ngươi...ngươi mặc đi.
Nàng lấy áo khoác dang quấn ở bên hông ném xuống đất rồi lại quay người chạy ra xa thêm một chút.
- À, được.
Thanh âm của người nọ lại xuất hiện, sự gượng gạo khi nãy đã giảm đi rất nhiều.
Không biết vì sao mà Nhạc Khanh Linh lại có một loại cảm giác muốn quay đầu lại nhìn xem. Hình như vừa nãy ta thấy cơ bụng tám múi nha! Dáng người quá tuyệt đi mà.
- Ta ổn rồi.
Thanh âm lại truyền đến.
Nhạc Khanh Linh lúc này mới xoay người lại, nàng phát hiện lúc này hắn đang ở chỗ nàng đứng khi nãy, hắn đang mặc áo khoác của nàng trên người, mặc dù che được các bộ phận nhạy cảm nhưng những chỗ khác thì gần như trần trụi, lộ ra dáng người hoàn mỹ.
Lần này Nhạc Khanh Linh đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn, lập tức nàng nhìn đăm đăm vào hắn, hận chỉ có một đôi mắt không đủ dùng. "Quá đẹp trai, hắn thật là đẹp trai quá mà!"
Mũi thẳng, môi không quá dày, đặc biệt còn có đôi mắt to xinh đẹp, rõ ràng có màu đen nhưng tại sao bên trong lại giống như có một vầng sáng màu vàng nhàn nhạt. Một mái tóc dài màu lam để xõa ở sau lưng, mềm mại mà tươi sáng, nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi so với mình hình như cũng không lớn hơn bao nhiêu. Nhìn bề ngoài như thế này chẳng lẽ là một đại minh tinh gặp nạn?
Nam tử kia mở miệng nói, trong thanh âm của hắn mang theo vài phần mờ mịt.
- Xin chào, ngươi có thể nói cho ta biết đây là đâu không? Còn nữa...,ta...ta là ai?
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
37 chương
177 chương
169 chương
301 chương
2068 chương
286 chương