Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4
Chương 267 : Bám theo
Dịch: Đức Thành
Rất nhanh bọn hắn đã tìm được mười con quái thú bị Nguyên Ân Huy Huy đánh chết lúc trước. Trên đầu những quái thú này đều có một vết thương, hiển nhiên tinh hạch đã bị lấy đi. Nhưng Lam Hiên Vũ lại không có chút thất vọng nào, vì đây chỉ là vừa mới bắt đầu, lúc đó Nguyên Ân Huy Huy mới vừa giết mười con mà thôi.
Đúng lúc này, vài tiếng gào thét vang lên cách đó không xa. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn hai mươi con quái thú cao chừng hai mét, có cái đuôi rất dài cùng chân trước sắc bén, bằng vào cái đùi lớn mà nhảy tới. Đám quái thú này đúng là đang lao tới phía bọn hắn bên này.
(LĐT: sao nghĩ thế nào nó cũng ra con kangaroo thế nhỉ ( ° ∀ °)ノ゙
"Mập mạp, triệu hoán, hấp dẫn chúng nó rời đi." Lam Hiên Vũ lập tức hạ lệnh.
Tiền Lỗi lập tức bắn ra triệu hoán kim tiền, Triệu Hoán Chi Môn mở ra, dưới sự phụ trợ của kim văn Lam Ngân Thảo, một con Địa Long lao ra mà nghênh đón.
Lam Hiên Vũ dẫn mọi người xoay người bỏ chạy tới hướng xa, đồng thời quan sát tình huống chiến đấu của Địa Long cùng những quái thú kia. Tình huống tốt đẹp, lực phòng ngự của Địa Long rất mạnh, đám quái thú này rất khó phá được phòng ngự, lập tức bị nó giết mất mấy con, tới lúc Địa Long bị vây công thì tình huống dưới mới dần dần có chút chống đỡ không nổi.
Băng Thiên Lương nói: "Chúng khá yếu, chúng ta tới giết đi, hẳn là có thế tiêu diệt một cách rất đơn giản."
Lam Hiên Vũ lắc đầu nói: "Không giết. Phóng thích Hồn kỹ sẽ tiêu hao hồn lực cùng thể năng, đến lúc đó sẽ cần dinh dưỡng đến bổ sung, nhưng nước và thức ăn đều rất có hạn, mà căn bản chúng ta cũng không biết thứ gì ở này có thể ăn và không thể ăn. Hiện tại khẳng định những thí sinh khác đều đã chiến đấu với những quái thú này, nhưng chẳng mấy chốc bọn hắn sẽ phát hiện, sau khi đồ ăn không đủ thì thể năng sẽ nhanh chóng sụt giảm. Coi như muốn giết thì chúng ta cũng phải đợi đến ngày cuối cùng. Hiện tại chỉ kiếm lợi thế chứ không giết quái thú. Lần này chỉ là thăm dò thực lực của bọn nó một chút thôi."
Nói xong, hắn dẫn mọi người xoay người rời đi, cũng không chờ đám quái thú này bỏ đi để nhặt tinh hạch những con đã chết. Rất nhanh mọi người liền hiểu rõ vì sao Lam Hiên Vũ không đợi, bởi vì hắn muốn bắt kịp bước tiến của Nguyên Ân Huy Huy.
Dọc theo ký hiệu Lưu Phong lưu lại, rất nhanh bọn hắn lại thấy thi thể một đàn quái thú, có tới hai mươi mấy con, tất cả đều có hình thể trung đẳng, toàn thân mọc đầy gai nhọn. Trong đó có một nửa là có vết thương trên đầu, tinh hạch bị lấy đi, một nửa số quái thú còn lại là vẫn còn nguyên vẹn thi thể.
"Móc tinh hạch." Lam Hiên Vũ lập tức hạ lệnh.
Chính hắn là người đầu tiên động thủ, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, mặt ngoài tay phải hắn hiện ra từng khối vảy màu vàng kim, chỗ đầu ngón tay phóng ra lợi trảo, tay nâng trảo hạ, một viên tinh hạch lớn chừng đồng tiền được móc ra từ trong đầu quái thú. Một bên khác, Vũ Thiên vung mạch đao mà chém, nhưng tốc độ vẫn không bằng hắn.
"Để ta tới, ta tốc độ nhanh. Các ngươi thủ ở chung quanh." Lam Hiên Vũ nói một câu, sau đó cấp tốc đi móc tinh hạch. Điều làm mọi người bất ngờ là sau khi hắn lấy hết tinh hạch cũng không có cất về, mà lại nắm cả mười mấy miếng tinh hạch tới giao cho Lam Mộng Cầm: "Thực lực ngươi mạnh nhất, tất cả do ngươi tới bảo quản. Nếu chúng ta tách ra hoặc là xảy ra vấn đề gì, vậy ngươi liền lấy tinh hạch phân cho mọi người."
Lam Mộng Cầm tiếp nhận tinh hạch, nhưng ánh mắt nàng lại một mực nhìn chăm chú lên cánh tay phải được bọc một tầng vảy màu vàng kim của Lam Hiên Vũ. Không biết vì cái gì, khi nàng nhìn vào cánh tay này của hắn lại luôn có một loại cảm giác hồi hộp, dường như trong thân thể hắn ẩn giấu thứ gì đó rất đáng sợ.
"Tiếp tục." Lam Hiên Vũ dẫn mọi người tiếp tục tiến lên, thu hoạch lần này cũng xem như đã chứng minh ý nghĩ của hắn là chính xác. Nguyên Ân Huy Huy tuy mạnh, nhưng dưới tình huống phải chiến đấu với rất nhiều quái thú, cuối cùng hắn cũng không kịp lấy ra tất cả tinh hạch.
Rất nhanh bọn hắn lại thấy được thi thể bảy tám con quái thú, nhưng lần này không có tinh hạch. Có lẽ do số lượng ít nên Nguyên Ân Huy Huy vẫn kịp móc tinh hạch ra. Từ mấy lần chiến đấu này là đã có thể nhìn ra, thực lực của Nguyên Ân Huy Huy thật sự rất cường đại, chỉ một lát mà đã giết chết ba nhóm quái thú.
Lam Mộng Cầm đi phía sau đội ngũ mà đụng đụng Đống Thiên Thu, trong đôi mắt đẹp toát ra mấy phần bất mãn. Đống Thiên Thu đã quen biết với nàng khá lâu, tất nhiên sẽ hiểu rõ ý nàng. Tại Thiên Đấu tinh, Lam Mộng Cầm chính là người có thực lực mạnh nhất trong lứa tuổi này, do đó nên nàng cũng khá tự phụ, dưới cái nhìn của nàng, việc Nguyên Ân Huy Huy đang làm thì chính nàng cũng hoàn toàn có thể làm được.
Bọn hắn hiện tại tám người, nhưng lúc này lại cứ theo ở phía sau nhặt nhạnh như vậy, mãi mới thu hoạch mười mấy miếng tinh hạch. Mà thực lực tổng hợp của bọn hắn chắc chắn phải mạnh hơn Nguyên Ân Huy Huy mới đúng, coi như trực tiếp đối mặt bầy quái thú cũng hoàn toàn có thể, đồng thời cũng có thể thu hoạch được càng nhiều. Vì cái gì nhất định phải đi theo như thế? Mặc dù Lam Hiên Vũ nói rất có đạo lý, nhưng thế này có vẻ cũng quá cẩn thận, mà lại còn có chút hèn mọn, đây là điều Lam Mộng Cầm không thích nhất.
Đống Thiên Thu khẽ lắc đầu với Lam Mộng Cầm. Trong những người ở đây, ngoại trừ Lưu Phong cùng Tiền Lỗi thì có thể nói Đống Thiên Thu chính là người sát vai chiến đấu cùng Lam Hiên Vũ nhiều nhất, cho nên nàng cũng hiểu rõ nhất về năng lực của hắn. Tên này thường thường có thể hóa mục nát thành thần kỳ, hắn cẩn thận nhất định là có đạo lý.
Lam Mộng Cầm bĩu môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Đúng lúc này, một bóng người lấp lánh phía trước mà lao tới hướng bọn hắn bên này, chính là Lưu Phong trở về.
Lưu Phong cầm Bạch Long thương trong tay, chợt lách người tới trước mặt Lam Hiên Vũ, thấp giọng nói: "Nguyên Ân Huy Huy gặp phiền toái rồi, một bầy quái thú hơn trăm con đang vây công hắn."
Ánh mắt Lam Hiên Vũ chợt sáng lên: "Ngươi dẫn đường, chúng ta đi xem một chút."
Lưu Phong quay người dẫn đường, mọi người bảo trì trận hình đuổi theo. Vượt qua hai sườn núi nhỏ, bọn hắn liền thấy một bóng người đang nhanh chóng phóng lên đỉnh núi phía xa xa, thỉnh thoảng có từng đạo hào quang bắn ra chung quanh.
Lúc này đám người Lam Hiên Vũ đã tới đỉnh một ngọn núi nhỏ, từ vị trí này có thể thấy rõ tình huống phía dưới. Bốn phương tám hướng có trên trăm con quái thú đang bao vây chặn đánh, những quái thú này cũng không phải cùng một tộc quần, hình dáng khác nhau, chạy ở phía trước dĩ nhiên chính là Nguyên Ân Huy Huy. Lúc này nhìn qua hắn có chút chật vật. Hắn đang chạy, Tử Tinh Linh Cung trong tay cứ thỉnh thoảng lại bắn ra vài mũi tên, thường thường dề có thể đánh trọng thương một ít quái thú. Nhưng lúc này số lượng thật sự là quá nhiều, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào tốc độ, không ngừng tìm kiếm lỗ hổng mà lao ra. Mà dường như những quái thú này đang cực kỳ thống hận hắn, lại thêm việc chúng hết sức quen thuộc địa hình, tất cả đều không ngừng bao vây tới.
"Đi hỗ trợ sao?" Băng Thiên Lương quay đầu hỏi Lam Hiên Vũ.
Lam Hiên Vũ lắc đầu: "Không vội, quan sát một chút đã."
Nguyên Ân Huy Huy mặc dù chật vật nhưng tu vi vẫn còn đó, tốc độ lại không chậm, khả năng hắn bị vây tới mức triệt để là không lớn. Mà Lam Hiên Vũ vừa liếc mắt liền nhìn ra, mặc dù Nguyên Ân Huy Huy đang chạy nhưng vẫn luôn chạy trong một phạm vi nhất định, hiển nhiên hắn không nỡ bỏ số tinh hạch của đám quái thú vừa bị giết kia.
Trong đám quái thú đang đuổi giết hắn có một loại tốc độ cực nhanh, loại này là có uy hiếp lớn nhất đối với hắn, toàn thân chúng là một màu lam sậm, trên người có những đường vằn màu tím, trên đỉnh đầu có một sừng, phía sau lưng là những mảnh giáp trồi như những mũi dao ngắn bén nhọn. Đám này đuổi theo Nguyên Ân Huy Huy với một tốc độ nhanh như điện xẹt. Chính do đám này truy đuổi mới khiến Nguyên Ân Huy Huy có vẻ hơi chật vật, loại quái thú nhìn qua có điểm giống báo này chính là chủ lực trong đám đang vây công Nguyên Ân Huy Huy. Chỉ một lát sau, trong phiến khu vực này lại có thêm mười mấy cái xác quái thú, nhưng đại đa số vẫn không buông bỏ việc truy đuổi.
Đám người Lam Hiên Vũ vẫn một mực lăng yên quan sát, Lam Hiên Vũ lộ ra bộ dáng rất trầm ổn, cũng không có ý muốn đi hỗ trợ.
"Mọi người chú ý quan sát năng lực của Nguyên Ân Huy Huy." Lam Hiên Vũ nhắc nhở một câu.
Không thể nghi ngờ, chỉ trong nguy cơ thì một người mới có thể phát huy ra thực lực mạnh nhất. Nguyên Ân Huy Huy một gã cường giã nhũ hoàn, chính là tên đứng đầu trong a bạn cùng tuổi, năng lực của hắn như thế nào, hiển nhiên là điều mọi người muốn quan tâm.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
809 chương
81 chương
253 chương
51 chương
50 chương