Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4
Chương 261 : Đừng để ta gặp lại ngươi !
Dịch: Đức Thành
Gã trung niên lôi thôi quả quyết nói: "Hằng năm chỗ ta đều giăng lưới bắt chim tới tận cửa mà cũng chỉ được hai ba tên. Năm nay lại càng chỉ có một mình hắn ghi danh, ta cũng chỉ cần một tên như vậy mà ngươi còn muốn tranh của ta. Mà ở bên đó cũng vẫn có thể tu luyện võ hồn, cũng sẽ không ảnh hưởng, cùng lắm thì ta báo tình huống của hắn cho các ngươi. Còn hắn thì chắc chắn ta phải có được. Những năng lực này của hắn cũng sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc điều khiển chiến cơ, mà cường độ thân thể của hắn lại vô cùng thích hợp. Hệ Chỉ Huy Không Gian đã rất nhiều năm không có tên nào ra dáng nhân tài rồi."
Vị mỹ nữ viện trưởng nhẽ nhíu đôi mi thanh tú: "Việc phân phối hắn tới hệ nào thì học viện sẽ quyết định. Ngươi chẳng qua chỉ là chủ nhiệm ngoại viện hệ Chỉ Huy Không Gian. Có tư cách gì mà chạy tới đòi người với ta? Mau về đi."
"Anh Lạc Hồng, ngươi đừng có quá mức như vậy. Một ngày vợ chồng còn trăm ngày tình, coi như hai ta tách ra..."
Gã trung niên lôi thôi mới nói đến đây, vị mỹ nữ viện trưởng bỗng nhiên biến sắc, vừa lách người đã đến trước mặt hắn, đưa tay mà vỗ một chưởng tới hắn. Trong lòng bàn tay của nàng, mơ hồ có quang mang vặn vẹo.
Thân thể gã trung niên lôi thôi hơi nhúc nhích một chút, dường như muốn né nhưng lại ngừng, mặc cho một chưởng đó củ nàng đánh lên lồng ngực của mình.
Vị mỹ nữ viện trưởng Anh Lạc Hồng biến sắc, bàn tay bỗng nhiên thu lại.
"Bịch_____"
Gã trung niên lôi thôi trực tiếp bị đánh bay tới vách tường phía ngoài.
"Ngươi làm sao không tránh?" Anh Lạc Hồng tức giận nói.
Gã trung niên lôi thôi cười khổ: "Ban đầu là ta có lỗi với ngươi, ta cũng đã sớm nói rồi, ngươi muốn đánh chết ta thì lúc nào cũng có thể. Cũng được, ta đi, đứa bé kia ngươi cứ giữ lấy. Sau đó ngươi lại tìm một gã chủ nhiệm khác cho hệ Chỉ Huy Không Gian đi. Ta muốn rời học viện."
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Vẻ mặt Anh Lạc Hồng chợt trở nên lạnh băng.
Gã trung niên lôi thôi mặt xám như tro, nói: "Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được." Nói xong hắn liền đứng người lên, lảo đảo đi ra ngoài.
Sắc mặt Anh Lạc Hồng biến đổi liên hồi: "Thằng khốn! chỉ một lần này, lần sau đừng có thế này nữa! Ngươi lăn, ngươi cút nhanh cho ta, đừng để ta gặp lại ngươi!"
Thân thể gã trung niên lôi thôi khẽ cứng đờ, dừng lại một chút rồi tăng tốc bước chân đi. Anh Lạc Hồng không thấy một điều, lúc này trên khuôn mặt bẩn nhem của gã trung niên lôi thôi lại hiện lên một vẻ mỉm cười thản nhiên.
Ít nhiều gì thì nàng cũng vẫn quan tâm tới ta.
...
Lúc Lam Hiên Vũ nhìn thấy Đống Thiên Thu đã là thời điểm xuất phát tham gia khảo hạch tổng hợp. Bởi vì đã biểu hiện quá tốt tại sàn thi đấu, lúc này Đống Thiên Thu cùng Lam Mộng Cầm cực kỳ dễ làm cho người chú ý, không ít thí sinh đều thỉnh thoảng đưa ánh mắt về phía các nàng.
Lần khảo hạch này, số người có thực lực mạnh mẽ cũng không ít, tu vi như Băng Thiên Lương thì ít nhất cũng có hai mươi người. Mà trong số các nữ sinh, luận thực lực mạnh nhất thì rất có thể chính là Lam Mộng Cầm. Người được chú ý như Đống Thiên Thu và Lam Mộng Cầm còn có tên ngũ hoàn hồn vương duy nhất kia. Nguyên Ân Huy Huy.
Có vẻ hắn rất ghét đám đông, một thân một mình đứng tại một điểm khá xa. Có người chủ động chào hỏi hắn cũng không để ý tới, luôn là khuôn mặt lạnh lùng, sau mấy lần cũng chẳng còn ai đi đổi nhiệt tình lấy sự hờ hững của hắn nữa.
Lam Hiên Vũ cũng luôn chú ý tới Nguyên Ân Huy Huy. Ngũ hoàn hồn vương, hẳn là có thể miểu sát đám nhị hoàn bọn hắn rồi? Tình cảnh chiến đấu của Nguyên Ân Huy Huy hôm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, võ hồn của hắn là một thanh trường cung, am hiểu công kích từ xa, dạng hồn sư này nhất định là dùng công kích làm chủ. Nói cách khác, lực công kích của Nguyên Ân Huy Huy sẽ cực mạnh, lại có hồn lực mạnh mẽ duy trì, đoán chừng một đòn toàn lực của hắn thì không ai ở đây có thể đỡ được, ít nhất là rất khó tiếp được.
Nhưng một gã công kích mạnh như hắn thì hẳn là lực phòng ngự sẽ khá yếu. Cho nên, khi đối mặt sẽ phải dùng thủ đoạn mạnh nhất mà khống chế hắn lại, sau đó cấp tốc đánh tan.
Ánh mắt Lam Hiên Vũ lại nhìn về hướng Đống Thiên Thu, mình liên thủ với nàng thi triển võ hồn dung hợp kỹ Thâm Lam Ngưng Thị, hẳn là có khả năng khống chế Nguyên Ân Huy Huy đi.
Vừa lúc này Đống Thiên Thu cũng đang nhìn Lam Hiên Vũ, bốn mắt nhìn nhau, Đống Thiên Thu đưa ra một ánh mắt hỏi ý kiến, hình như muốn hỏi hắn có chuyện gì. Nhưng Lam Hiên Vũ chỉ là mỉm cười lắc đầu, ra hiệu mình không có chuyện. Đống Thiên Thu làm vẻ mặt lạnh lẽo mà quay đầu đi chỗ khác, vành tai hơi có chút đỏ lên.
Đúng lúc này, Tiếu Khải đi tới phía trước đám thí sinh: "Tốt, trận sát hạch thu nhận đệ tử cuối cùng của năm nay sắp bắt đầu. Các ngươi sẽ ngồi phi thuyền vũ trụ tới điểm sát hạch. Ta phải một lần nữa nhắc nhở các ngươi, điểm sát hạch lần này hoàn toàn là chân thực, các ngươi phải đối mặt với thực chiến chân chính. Đối thủ của các ngươi chính là kẻ địch hung tàn, bọn chúng hoàn toàn đủ khả năng giết chết các ngươi.”
“Lão sư bọn ta cũng sẽ đi mấy người, nhưng không ai có khả năng chiếu cố đến từng người các ngươi đâu. Mỗi người đều chỉ có một cái mạng, ta một lần nữa nhấn mạnh, đó không phải thế giới giả tưởng. Nếu tàn phế sẽ thật sự tàn phế. Nếu như chết rồi thì cũng là chết thật. Xuất phát, lên xe, đi tới trung tâm du hành vũ trụ thành Sử Lai Khắc."
Ngồi phi thuyền vũ trụ tới điểm sát hạch? Nói cách khác là đi tới một tinh cầu nào đó? Lời này của Tiếu Khải đã khiến cho mọi người kinh hãi.
Trên thực tế, sau hôm quyết định tham gia vòng sát hạch tổng hợp đó, cũng phải mọi thí sinh đều được lão sư cùng gia đình ủng hộ. Dù sao bọn hắn cũng đều là thiên chi kiêu tử, nào có ai không phải bảo bối trong nhà? Nếu đã có nguy hiểm tới tính mạng thì tất nhiên rất nhiều phụ huynh sẽ không muốn để con mình đi mạo hiểm. Nhưng chính như Tiếu Khải đã nói, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Mặc dù đám thí sinh này trung bình đều chỉ chừng mười hai tuổi, nhưng đã quyết định thì đó chính là quyết định, ai cũng không thể đổi ý. Cho nên hôm nay tất cả thí sinh đều đến nơi này, chỉ là bọn hắn đã không còn phấn khởi như ngày đầu. Rất nhiều người đã mang theo ánh mắt chần chờ, thậm chí còn có khiếp sợ, dù sao bọn hắn cũng chỉ có chừng mười hai tuổi.
Ánh mắt Tiếu Khải lướt qua người Lưu Phong, thứ hắn thấy chính là vẻ mặt không biểu tình với một ánh mắt kiên định. Thiếu niên kia đứng ở nơi đó như một cây lao, hết sức trầm ổn. Hẳn là trận đánh hôm đó đã có ảnh hưởng không nhỏ tới hắn. Thoạt nhìn thì hẳn là trận đánh đó đã có trợ giúp đối với sự trưởng thành của hắn. Hi vọng hắn có thể lấy được thành tích tốt trong lần sát hạch tổng hợp này.
Lưu Phong cũng cảm nhận được ánh mắt Tiếu Khải đang nhìn mình, hắn có chút không muốn nhìn lại người này. Trên thực tế thì ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang có tâm tình thế nào đối với vị Tiếu lão sư này. Hắn nhớ rất rõ một màn vị Tiếu lão sư này đánh ngã mình. Đó chính là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự đau đớn khi gãy xương đứt gân. Thậm chí hắn còn không dám nhớ lại những thứ này.
Nhưng hắn cũng nhớ rất rõ, sau khi mình được vị Tiếu lão sư này chữa cho tốt, vị Tiếu lão sư này liền giảng cho mình một một môn cổ võ thuật. Cuối cùng Tiếu Khải nói với hắn một câu: "Thiên phú không đủ thì phải dùng mạng mà liều. Không dám liều mạng thì về sớm cho lành."
Môn cổ võ thuật kia cũng không khó học, thậm chí có thể nói là vô cùng đơn giản, chỉ là một loại chiến kỹ điều động khí huyết cùng hồn lực. Mà khi hắn nói lại chiến kỹ này cho Quý Hồng Bân nghe, Quý Hồng Bân lại nói cho hắn về tác dụng phụ của chiến kỹ này. Đây là một loại xả thân kỹ, chính loại chiến kỹ ngươi chết ta vong. Quý Hồng Bân căn dặn hắn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không thể vận dụng.
Mọi người ra cửa lên xe. Ba chiếc hồn đạo xe buýt đủ chở tất cả thí sinh ra khỏi học viện Sử Lai Khắc, dọc theo thành Sử Lai Khắc mà đi ra.
Thành Sử Lai Khắc mà cũng có trung tâm du hành vũ trụ sao? Lam Hiên Vũ nhìn ngoài cửa sổ, cảm xúc không khỏi sục sôi.
Bởi vì đi đường vòng nên bọn hắn vẫn luôn có thể thấy Hải Thần hồ. Mặc dù bên hồ đều là kiến trúc, nhưng bởi địa thế con đường lớn này tương đối cao, bọn hắn vẫn có thể thấy mặt hồ xanh thẳm trong veo kia rất rõ ràng. Vĩnh Hằng Chi Thụ cao vút trong mây đứng sừng sững ở đó. Khi Lam Hiên Vũ nhìn về phía thân cây khổng lồ kia, ánh mắt hắn bất tri bất giác mà trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
236 chương
68 chương
196 chương
5 chương
95 chương
155 chương