Chung Cư Quỷ Dị

Chương 14 : Oán Thán

Để khống chế vong ma nữ, thầy Hòa dùng quạt phép thổi bùa phóng ra những luồng xích vàng bao chặt lấy cơ thể người chú. Con ma giãy giụa điên cuồng hơn, gào lên thê thiết. Thầy Hòa lấy cành liễu vẩy nước suối nguồn vào người con ma đang trong cơ thể người chú khiến nó ngã ra sàn, quằn quại đau đớn. Thế nhưng ma nữ vẫn giữ giọng cười khùng khục ở trong cổ họng như chế giễu những người đang đứng xung quanh. "Ta đã... đã phát hiện ra thứ mùi tanh tưởi của những tên xâm nhập khốn kiếp các người... Hà... hà... Ta sẽ giết... giết sạch các ngươi...Ha ha ha ha ha..." " Từ bỏ oán niệm đó đi... Đừng mù quáng nữa... Ngươi có nghĩ đến con gái không?... Nhìn bản thân ngươi bây giờ, con bé sẽ khổ tâm thế nào chứ?... Đầu thai chuyển kiếp, sám hối, ngươi sẽ lại có cả một cuộc đời trước mắt. Ngươi sẽ lại có gia đình, tình yêu thương, con cái,... Để người ở lại được thanh thản đi..." "Ha...ha...ha... Kiếp sau lại phải khổ sở thế này... Ta thà dồn hết oán hận vào kiếp này thôi... Rồi ta sẽ được giải thoát mãi mãi...mein ehrenwerter bersitzer.... Con ma thì thào một thứ ngôn ngữ nào đó.Thầy Hòa rút từ trong túi ra một viên đá thạch anh, xoa mạnh vào hai lòng bàn tay vài lần rồi nhón chân bước qua vạch vôi, lại gần bóng hình đang quằn quại của con ma nữ trong thân xác người chú. Thầy Hòa áp tay giữ chặt viên đá thạch anh vào giữa lồng ngực người chú, miệng không ngừng lẩm nhẩm. Con ma vẫn tiếp tục gào lên, uất hận chân tay không thể cử động. Mắt người chủ trợn ngược, miệng bắt đầu sùi bọt trắng. Viên đá thạch anh đang dần chuyển sang màu tím nhạt. Thầy Hòa đang định thanh tẩy oán niệm, nguồn năng lượng xấu ở trong bản thể của vong ma ra ngoài. Con ma này cứng đầu hơn thầy tưởng nhiều. Bất chợt viên đá thạch anh trở nên bỏng rát khiến thầy Hòa dù cố gắng nhưng cũng phải buông rơi viên đá. Viên đá rơi đánh " Cách xuống dưới sàn, trở nên đen thẫm lại. Nó đã mất đi công lực của mình. Con ma nữ vẫn rít lên cười khanh khách." Thứ quái quỷ gì vậy...? Thầy Hòa lẩm bẩm, ngạc nhiên, ôm lấy bàn tay phỏng đỏ. Từ đâu mà nó có thứ năng lượng mạnh mẽ như vậy chứ? Thầy Hòa ra dấu hiệu, người chú kia nhanh nhẹn lấy cành dâu da để ở gần đó, giờ đã được buộc một chiếc lục lạc và những sợi chỉ đỏ, đưa cho thầy. Thầy Hòa đón lấy, đứng lên, cầm cành dâu vụt thật mạnh vào không khí xung quanh cơ thể người chú. Tiếng quật vang lên vun vút." Xin quan Thần Linh Thổ Địa, Tứ Đại Thiên Vương cứu độ, trấn áp linh hồn lạc lối này... Khuôn mặt người chú dần đỏ lên, những mạch máu nổi rõ hơn, điều này thể hiện sức kháng cự của vong ma trong cơ thể người chú càng tăng lên mạnh mẽ, cơ thể không ngừng co giật. Không hiểu tại sao lần này những phép bùa chú chỉ tác động được phần nhỏ lên vong ma nữ, không hoàn toàn khắc chế được nó.Thầy Hòa sợ giới hạn chịu đựng của cơ thể người chú sắp tới bèn ra hiệu với mọi người xuất ra chiêu cuối cùng.Người chú kia lật đật ra ngoài và trở vào ngay sau đó, một bóng dáng bé nhỏ nép sau lưng người chú đi vào. Người chú ôm vai cô gái nhỏ, nhẹ nhàng đẩy cô bé về phía trước. Đó chính là Phương, cô con gái của vong ma nữ đó khi còn sống đã bị chồng mình cướp mất quyền nuôi dưỡng.Nhìn cảnh tượng la liệt trong căn phòng đang chìm dần vào bóng tối và ánh đèn đỏ ma mị hòa cùng ánh sáng nến leo lét, cô bé có phần sợ hãi. " Con gọi mẹ đi.... Người chú giục." Mẹ.... Mẹ ơi... . Cô bé khẽ gọi bằng chất giọng run run.Cơ thể người chú sau khi cô bé cất lên tiếng gọi thì bắt đầu dịu xuống rồi từ từ ngồi dậy, mắt vẫn nhắm nghiền.Thầy Hòa gật đầu, cảm thấy có tiến triển tích cực. Đúng là phải đánh vào tâm thức của những vong ma mới có thể khiến chúng hồi tâm chuyển ý.Thầy Hòa lại gần cô bé, chìa tay ra hiệu. Cô bé rụt rè bước lên phía trước. Thầy Hòa nắm lấy tay cô bé giơ về phía trước, dần dần khẽ chạm vào má của người chú đang ngồi." Con nói mẹ hãy an tâm đi." Mẹ... Con bây giờ sống ổn lắm... Con vẫn nhớ mẹ... Nhưng không sao. Con sẽ mạnh mẽ. Mẹ yên tâm nhé! Cô bé lắp bắp nói theo, nước mắt rơm rớm. Có vẻ như cô bé cũng không hiểu rõ tại sao mẹ mình lại ở trong cơ thể của người đàn ông lạ hoắc này.Người chú vẫn ngồi im. Rồi dần dần, một giọt nước mắt lăn dài xuống đôi má của ông. Thầy Hòa đế thêm: " Cô hãy yên tâm mà siêu thoát. Cô bé còn có cả tương lai phía trước, nó sẽ không bao giờ quên cô. Thế nhưng nếu cô vẫn mãi ở đây thi con bé sẽ luôn bị ám ảnh, nó sẽ mất đi động lực để bước tiếp. Vì con gái mình, hãy từ bỏ oán niệm đi!.Nói xong, thầy Hòa lén rút ra viên đá thạch anh còn trong túi.Bất chợt đầu của người chú đang hướng thẳng về phía trước chợt gục xuống. Thầy Hòa an tâm nghĩ rằng buổi lễ đã dần đi đến kết thúc. Thầy bước qua vạch vôi trắng, giơ hòn đá lên.Bất chợt người chú ngẩng đầu lên, mắt mở trừng trừng, miệng hét: "AAAAAA... MANG NÓ ĐI.... CÚT... CÚT...Từ mắt mũi tai của người chú tuôn ra luồng khí đen, người ông rung lên bần bật. Lá bùa xích dần mờ nhạt rồi vỡ tung ra. Luống khí bộc phát mạnh mẽ, xô ngã thầy Hòa đang đứng ngay gần đó. Ông ngã ra sau, xô đổ bàn đồ lễ. Những vạch muối tinh đã bị xáo trộn. Luồng khí thoát ra ngoài, bám lên trần nhà, hiện nguyên hình người, cổ lộn ngược xuống dưới nhìn chằm chằm vào đám người phía dưới. Cô bé trông thấy cảnh đỏ rú lên khiếp sợ rồi chạy vọt ra ngoài cửa.Con ma lại cười lên khanh khách: " Bring mich hierher.... Bring mich..." đoạn lao theo cô bé. Thầy Hòa gượng dậy phản xạ thật nhanh, phóng ra một lá bùa nữa kiềm chân vong ma nữ lại. Bị kiềm lại bởi những sợi xích vàng, con quỷ gào lên, nó quay ngược trở lại tấn công thầy Hòa. Đôi tay nó vươn dài túm lấy cổ thầy Hòa nhấc lên. Trong chốc lát, tất cả đều hoảng hồn vì người thầy bị treo lơ lửng sát trần nhà. Người chú bị nhập xác vẫn còn đang bất tỉnh. Người chú còn lại đành vơ lấy cành dâu da, nắm lấy chân thầy Hòa muốn kéo xuống, tay quật vào trong gió mong động được tới con quỷ. " Khà khà...Con quỷ cười với chiếc đầu quay ngược của nó. Thầy Hòa giãy giụa, mặt đỏ gay. Trong đầu thầy không ngừng nhẩm chú nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi vòng tay đang kìm chặt của con quỷ. Thầy lắp bắp: " Gương... gương... Rồi ngay sau đó, nghe tiếng " Vút , thầy Hòa đã hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng." Chết... chết rồi... Người chú kia kêu lên sợ hãi rồi tủa ra ngoài để tìm kiếm tung tích thầy Hòa. " Đưa đứa bé ra khỏi đây mau!Người chú hét lên chỉ vào người mẹ kế và đứa trẻ đang đứng trân trân ở ngoài rồi cầu xin người cha đi tìm kiếm giúp.[Ở một nơi nào đó khác].Thầy Hòa bị giằng xé trong những màu sắc hỗn độn, cơ thể đau đớn như bị cắt ra thành từng mảnh. Tiếng cười man dại vẫn vang vọng bên tai. Ông không biết mình đang ở đâu. Dùng hết sức bình sinh, thầy Hòa giơ bàn tay đang nắm chặt viên đá thạch anh về phía đôi bàn tay đang kéo mình đi." Bịch...!. Cơ thể thầy Hòa rơi mạnh xuống một bên vách tường rồi lăn xuống đất. Toàn bộ cơ thể thầy đều đang rỉ máu, yếu ớt vô cùng. Cú va chạm vừa rồi khiến thầy đau đớn không sao gượng dậy được. Cố mở mắt, ông nhận ra mình đang ở trong hành lang na ná tầng 11 ông hay đi. Thế nhưng ở đây có vẻ như là một tầng nào đó khác. Thật may rằng đã có thể thoát ra khỏi con quỷ đó. Lần này ông không hiểu mình đã sai ở đâu?Bỗng nhiên ánh đèn dọc hành lang chớp tắt liên tục." Hòa ơi!! Hòa!! Hòa ơi!!" Thầy Hòa! Thầy có nghe thấy chúng tôi không??Có tiếng gọi vọng xuống từ phía cầu thang thoát hiểm. " Tôi... ở đây... Ở đây...Tầng 5.... Thầy cố gắng hét lên, hụt hơi, chóng mặt. Lúc này thầy cần pháp chế... Không thể ở đây một mình được. Nghĩ vậy, thầy bèn chống tay gượng dậy, lết từng bước một về phía cầu thang." Tôi ở đây... Mau lên... Xuống đây... Thầy Hòa gọi với.Thế nhưng bóng đèn điện trên hành lang ngày càng lập lòe hơn. Thầy Hòa đâu thể đến cầu thang dễ dàng. Vừa bước qua khỏi khúc quanh, thầy nhìn thấy từ phía bên kia, cuối dãy hành lang trước mặt, cơn ác mộng đã hiện hữu. Trên trần nhà, có một bóng ma đang đứng im lìm trong ánh điện chớp tắt. Tiếng chuông gió từ đâu lanh canh vọng lại liên hồi. Con ma nữ với mái tóc xõa dài đứng ngược từ trên trần xuống, đôi chân lở loét của nó bám chặt lấy trần nhà một cách kì lạ. Thế rồi từ từ, nó chạy về phía thầy Hòa như một cơn bão. Nó vẫn chưa buông tha cho thầy. Tiếng nó rít lên trong gió.Thầy Hòa run rẩy rút ra ba lá bùa thổi Phong rồi nhẩm chú vận bùa. Cơn gió thốc cản trở con ma nữ trong chốc lát. Thế nhưng cơ thể thầy Hòa đang chịu sang chấn, uy lực lá bùa cũng không thể nào mạnh mẽ được. Thầy lảo đảo. Nếu để nó bắt được lần nữa... Chắc e rằng tính mạng của thầy ngàn cân treo sợi tóc.Con ma nữ đã áp sát rất gần. " CANH!.Từ đằng sau vang lên tiếng động của một vật gì đó được đặt xuống sàn." Thầy! Thầy! Đây rồi! Gương đây!. Người chú nghe tiếng gọi của thầy Hòa đã kịp chạy xuống đúng lúc. Ông cùng bố bé Phương, thêm cả bố của Ly đã mang tấm gương lên cùng với hai thứ: Thùng sơn và chiếc túi phép.Thầy Hòa nhanh chóng nấp sau tấm gương khi con ma vồ tới. Nó thấy tấm gương trước mặt thì rú lên lùi lại. Thầy Hòa run run cầm túi thổ cẩm làm phép, hút con ma lại gần tấm gương. Uy lực không cần bàn cãi của túi phép này đã khiến con ma nữ gào thét, bám víu vào bờ tường nhưng cũng khó kháng cự. Nó bị hút vào trong chiếc túi.Thầy Hòa vội khóa chặt miệng túi lại.Thầy dùng tay ấn chỉ, hai ngón triện lên bốn góc của tấm gương dài, đoạn khẽ khàng mở túi, miệng không ngừng cầu chú. Tám dấu vân tay của thầy sáng rực lên. Vong ma đã bị hút vào trong tấm gương, chiếc túi rỗng không.Thầy Hòa giục: " Nhanh... nhanh sơn ngay lại...Nghe thấy vậy, người chú bèn mở hộp sơn đen, quết từng lớp lên trên tấm gương.Chiếc gương giờ như một cánh cửa đóng kín, không còn có thể nhìn thế giới bên ngoài từ trong gương nữa.Xong xuôi, sơn còn chưa khô, thầy đã rút ra một tấm bùa lớn, dính chặt vào đó." Mang lên đó... để vào chỗ cũ dùm cháu... Nhớ giăng... chỉ.... Thầy Hòa ngồi phịch xuống đất, ngất lịm đi. Thầy Hòa đã được đưa vào bệnh viện ngay buổi tối hôm đó. Vụ náo loạn trong khu nhà, kì lạ thay rằng không một ai biết cả. Cư dân chỉ nghe thấy tiếng chuông gió âm vang tòa nhà.Có lẽ, những người thầy sẽ không thể nào biết được tại sao họ lại thất bại nhiều lần đến vậy...(còn tiếp)