Chung Cư Quỷ Dị
Chương 11 : Không Cửa
Một mùi tanh tưởi xộc mạnh lên trên mũi của thầy Hòa. Có một thứ gì đó đang ở ngay trước mặt thầy. Thầy run run mò mẫm chiếc bật lửa trong túi quần, lấy ra và bật lên cái "tách".
Khung cảnh hiện ra trước mắt khiến người dũng cảm nhất cũng phải thất hồn bạt vía.
Ở ngay trước mặt thầy là một gương mặt xám xịt đang bị vặn ngược từ trên xuống dưới, mái tóc của nó rũ rượi bao trùm lấy dung nhan, phần tóc còn lại buông dài tới tận nền đất, dớt dãi theo đó mà cũng chảy xuống sàn nhà. Con ma nữ đang đứng ngay trước mặt thầy, dưới chân dải muối đã chuyển thành màu đen kịt. Hai tay của con ma nữ thõng dài xuống đất. Nó mặc một bộ quần áo ngủ nhăn nhúm cũ nát trông hết sức bẩn thỉu, đúng dáng vẻ của những oan hồn vất vưởng.
"A..." Thầy Hòa kêu lên phản xạ rồi giật lùi ngay về phía sau. Khuỷu tay thầy vung ra chạm mạnh vào chiếc đèn bàn học khiến nó văng khỏi bàn rơi xuống đất.
"Choang!" Tiếng động rất lớn đánh thức những người đang ngủ dậy.
Con ma nữ vẫn đứng tại đó, miệng không ngừng lẩm bẩm, hơi thở rít lên: "Con đâu....con đâu... Con đâu...hi..hi..hi..."
Thầy Hòa lần mò trong bóng tối để tìm chùm nến đặt ở gần đó thắp lên. Hôm nay thầy chủ định dụ nó ra khỏi hang ổ, cốt là để quan sát xem đây là loại ma quỷ gì chứ chưa định diệt trừ, vì vậy thầy muốn mọi thứ kết thúc trong âm thầm, không để nó phát hiện ra mình. Tràng hạt thầy đang cầm có mùi hương xạ, đủ để lấn át đi mùi hương của người tu hành trên cơ thể, vạch muối thầy đã rải sẵn để ngăn cản nó tiến tới gần.
"Cạch...". Có tiếng cửa mở ra.
"Kìa...Không được..."
"Có chuyện gì không thầy..." Bố của Ly đứng ở ngưỡng cửa, cất tiếng hỏi.
Thầy Hòa vừa lúc ấy đã thắp được ngọn nến đi thì lại bị thổi tắt phụt.
"AAAAAAAAAAA...." Con quỷ hét lên trong gió. Bố của Ly không nhìn thấy cảnh tượng gì trước mắt vẫn bước vào phòng.
"Dừng lại ngay đó! Không được!" Thầy Hòa hét lên, thế nhưng đã quá muộn.
Con quỷ phát giác có người bước vào phòng, mang nặng dương khí, nó vội vươn bàn tay dài túm lấy cổ của ông Tiến xách lên.
"Ặc..ặc...Cứu cứu..." Ông Tiến la lên thất thanh.
Thầy Hòa lại gần vội bật công tắc điện lên nhưng bóng đèn không sáng. Thầy nhanh chóng nhẩm chú, tay lấy bật lửa bật liên hồi, sau cùng mới thắp được một ngọn nến.
Gian phòng của Ly trống trơn, chỉ có hình nhân đã bị bóp méo mặt nằm trên giường im lìm, tuyệt nhiên không thấy con ma nữ cùng bố của Ly đâu nữa.
Hai người đàn ông trung niên ở bên ngoài xông vào.
"Sao rồi..." Họ nói nhỏ. "Chú đã không can thiệp vào nhưng bố cháu bé cứ xông ra không ngăn kịp."
Thầy Hòa chỉ vào vạch muối sát cửa ra vào, họ soi ánh nến vào thì nhìn thấy vạch muối đã bị dẫm phải, ngắt quãng một đoạn nhỏ.
"Nó phát giác ra có sự can thiệp rồi. Giờ bắt mất bố cháu bé đi đâu mất rồi! Nguy quá."
Thầy Hòa lấy phấn đỏ bôi hai vạch dọc mắt rồi chăm chú nhìn. Tay thầy với ra trong không khí, bắt được một dòng ý niệm.
Dòng ý niệm dùng dằng trong tay thầy, hết sang trái lại sang phải, hết lên trên lại xuống dưới khiến thầy Hòa phải hết sức khó nhọc níu lấy nó. Thầy Hòa lẩm bẩm: "Thật quái đản... Nó di chuyển nhanh quá..."
Thầy Hòa dùng tay trái túm chặt lấy dòng ý niệm trong không khí, tay còn lại đón lấy lá bùa người chú đưa cho. Đoạn ông vận bùa. Ánh bùa cháy sáng xanh trong không khí, ngày càng chuyển sang màu tím.
Một tiếng nổ Bốp thật nhỏ vang lên, màu tím lan ra như làn khói. Thầy Hòa loạng choạng lùi ra sau vì phản lực.
"Nhanh...nhanh lên... Chạy ngay lên tầng trên. Đi thang bộ..." Thầy nói với hai người đàn ông kia.
"Từ từ đã... Chú... chú ở lại với thằng bé con đi... Nhớ rải muối ra...". Thầy Hòa nói, nhờ một chú ở lại trông em trai Ly.
Người kia nhanh chóng chạy ra cửa, luống cuống mở khóa. Thầy Hòa định lại chân khí vừa xáo động trong cơ thể rồi ngay lập tức chạy theo sau.
Lúc thầy leo lên đến nơi đã thấy người chú quỳ cạnh người đàn ông nằm giữa hành lang tầng 12. Thầy Hòa chạy đến ngay bên cạnh, sờ thấy vẫn có dấu hiệu sống thì thở phào. Bố của Ly nhắm mắt nằm im lìm, cổ anh hằn lên những vết bàn tay đỏ quạch, hai chân tay xây xước rớm máu. Ông Tiến đã ngất xỉu. Thật may là thầy Hòa đã giành lại được bố của Ly khỏi tay con nữ quỷ. Thầy lấy ngón tay cái ấn mạnh vào nhân trung của ông Tiến, ông dần dần hồi tỉnh.
"Có cần đưa vào bệnh viện không nhỉ?" Người chú hỏi.
Thầy Hòa ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
"Không cần đâu. Không có chấn thương gì mạnh, chỉ là quá hoảng sợ và phải chịu ma sát giữa các chiều không gian thôi. Cứ đưa chú ấy về lại nhà. Thật là quái quỷ...!"
Thầy Hòa cũng người đàn ông dìu bố của Ly, lúc này đã hồi tỉnh nhưng run rẩy không nói năng gì về lại căn hộ 1107.
"Tôi... vừa trải qua điều gì... thực sự không sao tin nổi... Có chuyện gì vậy thầy?... Tôi... tôi ngã ờ trên bờ tường xuống, giờ vẫn còn đau nhức...". Khi vừa về đến nhà, bật đèn phòng khách lên, ngồi xuống chiếc ghế sofa, bố của Ly đã nghẹn giọng nói.
Thầy Hòa cùng hai người đàn ông chưa kịp nói năng gì đã dán những lá bùa lớn lên khắp các cánh cửa trong căn hộ.
Xong việc, họ mới ngồi xuống nói chuyện.
"Cậu đi băng bó qua một chút đi." Thầy Hòa nói.
"Thầy có thể nói cho em ngay là chuyện gì đã xảy ra không?"
"Con gái cậu đã rơi vào hiểm cảnh rồi. Cậu vừa diện kiến bởi một con quỷ có thể đi xuyên tường, đi xuyên qua những chiều không gian. Những loại bùa yếu không thể cầm chân được nó. Oán niệm của nó dày đặc và cái nó muốn chính là con gái cậu. Thật đáng sợ. Chung cư này, tầng tầng lớp lớp đều là cửa, nhưng đối với chúng ta chẳng khác gì đang ở một tòa chung cư không cửa, hoàn toàn có thể gặp tai ương, bị xâm nhập bất kì lúc nào."
"Vậy... vậy giờ phải làm sao đây thầy... Sao nó lại cần con gái em chứ..."
"Cũng như bao loài ma quỷ khác, nó khát khao sự sống, khát khao điều gì đó mà khi xưa chúng chưa từng có được. Thế nhưng tôi cũng đã kịp quan sát nó trong vài khoảnh khắc. Con quỷ này không có đôi mắt nên nó tìm đến con người bằng hơi thở và tiếng động... Càng im ắng càng vắng lặng sẽ càng lẩn trốn được nó..."
"Vậy thầy có thể trục xuất nó được không? Nếu không, nếu không... em sẽ đành phải chuyển nhà một lần nữa..."
"Chuyển nhà? Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi ư? Vấn đề không chỉ nằm từ một phía. Kinh tế của cậu giờ có đủ chuyển gấp ngay hay không? Cậu thấy đấy. Cậu chuyển nhà một lần rồi đấy thôi, có giải quyết được điều gì không? Tôi sẽ phải đi gặp con gái cậu đã, giải quyết vấn đề của con bé trước rồi sẽ giải quyết những vấn đề ma quái đến từ phía bên ngoài này. Tôi sẽ hỏi han nó những điều nó cảm thấy. Giờ chẳng may chuyển nhà lại gặp yêu quỷ tiếp, thậm chí ra ngoài đường con bé có thể bị bám đuổi bất cứ lúc nào thì cậu lại tính sao? Việc chuyển nhà đi không giải quyết vấn đề gì cả. Tôi cũng không muốn cuộc sống của gia đình xáo trộn. Tôi sẽ cố gắng hết sức..."
"Vâng... xin thầy hãy cứu giúp gia đình em! Trăm sự nhờ thầy..."
Vừa sáng ngày hôm sau, khi màn đêm kinh hoàng đã chấm dứt, thầy Hòa đã vội bước ra khỏi nhà đi xem xét kĩ mọi thứ xung quanh, cố gắng kiểm chứng cho những mối dự cảm của mình. Thầy đứng trước cánh cửa căn hộ 1106 hồi lâu, cảm nhận được nhiều luồng nhiễu khí. Thầy áp tay vào cánh cửa gỗ phía sau cửa sắt, đoạn dỏng tai cố gắng lắng nghe. Có những tiếng thì thầm rất khẽ vọng ra. Thầy Hòa sờ được phía sau cánh cửa sắt có buộc một bịch tỏi. Có vẻ như có người không muốn thứ gì đó ở bên trong thoát ra ngoài. Nhưng đâu có ích gì.
Thầy Hòa muốn nhờ vợ chồng Tiến liên hệ với chủ của căn hộ này để xin phép vào trong, tìm ra nguồn gốc của vấn đề. Đợi tới lúc đó, đầu giờ chiều nay thầy sẽ vào thăm bé Ly trong viện để xem xét tình hình. Dựa vào cách những người dân ở đây làm với căn hộ này, rõ ràng họ biết uẩn khúc phía sau nhưng đã tìm cách giấu đi.
Vừa qua 1 giờ chiều, ăn cơm nghỉ ngơi, thầy cùng hai chú sắp xếp ít đồ đạc bắt xe lên viện. Hành lang tòa nhà lúc này vắng lặng vi ngày thường, người dân đi làm hết, những tiếng gót giày của ba người âm vang lên lộp cộp trong không gian tĩnh mịch. Thầy Hòa đợi thang máy để xuống sảnh, tiếng ting vang lên khe khẽ báo hiệu thang máy đã tới.
Cánh cửa thang máy mở ra loạch xoạch, thầy Hòa dợm chân bước vào thì bất thình lình một vật rơi ngay xuống trước mắt thầy.
Đó là một mái tóc đen kèm theo gương mặt trắng bệch lộn xuống từ trên trần thang máy.
Thầy Hòa lại hét lên kinh hãi, giật lùi lại vì hoảng sợ.
Sao nữ quỷ đó có thể ra đây vào ban ngày?
Nhưng không, thầy định thần lại. Không... không phải nó... Đây là ...?
[...]
Thầy Hòa cùng hai chú bước nhanh ra sảnh tầng 1 vì đã sắp muộn giờ. Vừa bước xuống cầu thang để tìm xe ôm thì thầy Hòa đâm sầm vào một người đàn ông mặc áo sơ mi bảo vệ màu xanh thiên thanh.
"Xin... xin lỗi... Tôi đang hơi vội chút." Thầy Hòa đáp
Người đàn ông đó chẳng nói năng gì, chỉ ngước lên nhìn thầy rồi bỏ đi, gương mặt vô cùng cáu kỉnh. Thế nhưng điều làm thầy ngỡ ngàng đó chính là gương mặt tiều tụy, thần sắc nhợt nhạt, hốc mắt thâm quầng của người đàn ông này. Trông anh ta như đâu kém thầy vài tuổi, vậy mà dáng điệu trông hết sức khổ não, mệt mỏi. Có vẻ như anh ta là bảo vệ của khu nhà này, gia đình có gặp vấn đề gì chăng? Thầy cảm thấy giống nhưng người bị nhiễm tà khí hơn... Khu nhà này, bất kì thứ gì cũng đều biểu hiện sự quái lạ. Rõ ràng ẩn sau nó là một câu chuyện nào đó.
Mẹ của Ly đã tới đón ba thầy ở dưới chân bệnh viện và đưa lên tận phòng thăm Ly. Cô bé đang ngồi im lặng trên giường, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Thầy Hòa ngồi gần, gọi vài câu cô bé mới thẫn thờ quay lại.
"Chào thầy đi con. Thầy sẽ giúp con lúc này". Mẹ Ly nói.
"Vâng... Chào thầy ạ..." Ánh mắt Ly ngơ ngẩn. Trông dáng vẻ cô bé giờ đã khỏe mạnh hơn so với ngày được lôi từ hồ nước lên nhưng đôi môi vẫn đổi màu xám xịt, ánh mắt không có hồn. Nhìn cô bé, thầy Hòa lại càng nhớ tới khuôn mặt của cậu bé Bảo ngày nào mà thầy đã từng cứu giúp. Trông chúng chẳng khác gì nhau.
"Con có phiền cho thầy mượn tay phải một chút không?"
Ly ngập ngừng rồi cuối cùng cũng đưa tay phải lên cho thầy Hòa. Thầy Hòa dùng tay trái đỡ lấy bàn tay cô bé, lật ngửa lên, tay phải giơ hai ngón tay ấn vào giữa lòng bàn tay cô bé. Bằng một động tác rất nhanh nhẹn, thầy vuốt dọc nửa cánh tay cô bé rồi ấn chạm vào giữa trán.
Đột nhiên, Ly thở dốc mất vài giây rồi thôi.
Thầy Hòa quay sang nói nhỏ với mẹ Ly: "Đúng là con bé bị mở luân xa, bàn tay Thái Dương ấm, dương khí đang bị tràn ra ngoài, thu hút vong hồn âm khí. Cũng may là con bé không phải thiên tượng bẩm sinh nên có thể đóng khép lại được, nhưng lễ cũng rất phức tạp..."
"Vâng... Tức là có thứ gì đó trong cơ thể con bé bị mở ra nên nó mới trở nên bất bình thường vậy ạ...?"
"Đúng... Đó là lí do tại sao nó nhìn thấy vong hồn, bị câu dẫn, trở thành miếng mồi ngon cho chúng... Giờ mẹ cháu cảm phiền cho thầy hỏi con bé vài câu về những sự việc trước, được chứ...?"
"Vâng được ạ... Nhưng mong thầy nhẹ nhàng, con bé vẫn chưa hết hoảng sợ, nếu hỏi dồn quá e là..."
"Rồi... lát nữa tôi sẽ trao đổi kĩ hơn với mẹ cháu về vấn đề hôm qua anh nhà gặp phải."
"Vâng thầy."
Thầy Hòa gật đầu rồi quay sang cô bé Ly bắt đầu hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
1020 chương
2953 chương
28 chương
32 chương
145 chương
12 chương