Chuế Tế ( Ở Rể )
Chương 50 : Nảy Sinh
- Muội với Cố Yến Trinh, không có quan hệ...
Trong màn đêm chỉ có ánh sáng le lói từ góc phòng hắt ra, tiếng nước sông Tần Hoài theo gió vọng tới, sương mờ bao trùm. Ninh Nghị trông thấy biểu lộ của nàng, lần này mới thành thực gật đầu:
- Ừ, hiểu rồi
Qua chốc lát, lại nghĩ nghĩ:
- Vậy cuối cùng nàng với hắn có liên quan gì?
Vẻ mặt Nhiếp Vân Trúc đang rất chăm chú, nghe xong lời này bỗng trở nên phức tạp, giống như là đang cố gắng đấu tranh cố giữ lại nét nghiêm nghị, nhưng chỉ được mấy giây rốt cuộc nhịn không nổi , phì cười.
- Người quen cũ ở Kim Phong lâu.
Nàng nhìn Ninh Nghị, không biết vì sao, vừa rồi Ninh Nghị hỏi Cố Yên Trinh thì trong lòng thoáng chút khẩn trương. Không lẽ đối phương nghe ai nói gì, trong lòng nghĩ thế nào, nàng đắn đo suy xét xem phải tỏ bày ra sao mới tốt.
Giờ phút này, thực sự vì câu hỏi của đối phương mà nàng nói ra, không ngờ trong nội tâm chẳng chút gợn sóng, nhẹ như mây bay gió thoảng, tương tự những lần nói chuyện ngoài tiểu lâu trước nay. Ninh Nghị dừng một chút rồi nói:
- Mấy ngày trước nghe nàng nói qua, thật là tài tử nổi tiếng hả?
- Lập Hằng chưa từng nghe qua muội mới cảm thấy kỳ quái đấy.
- Không nhớ.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Vậy chuyện kia tính làm sao?
- Muội cũng không biết, muốn nhờ mấy người thân quen như Nhị Ngưu qua giúp đỡ, nhưng tạm thời còn chưa cân nhắc kỹ.
Nhiếp Vân Trúc nâng cằm, hơi buồn buồn nói:
- Nguyên bản cũng không muốn mở rộng, chỉ muốn làm chiếc xe đẩy bán ít bánh rán để chứng minh mình không hoàn toàn vô dụng. Đối với trứng muối kia cũng vậy, nghĩ là phải bán ít lâu mới có người yêu thích, ai dè mới vài ngày đã bán ra nhiều như vậy, làm không kịp luôn, quá nhanh a… Ừm, vậy nên muội rất là cao hứng, nhưng sau này phải làm gì thì thật chưa từng nghĩ tới. Lập Hằng cứ nói đi?
- Trứng muối… nàng muốn làm tiếp không?
- Muội vốn không biết làm ăn nên chỉ tính mở một quán nhỏ…
Làm người nên tự biết mình biết ta, Nhiếp Vân Trúc từng ở Kim phong Lâu nhiều năm, cũng đã gặp qua không ít thương nhân thành công. Trong làm ăn, khi buôn bán thì lợi nhuận luôn đi kèm với nguy cơ, có nhiều chuyện với tâm tính của nàng khó mà dễ dàng nắm bắt được, thế nhưng:
- Bỗng dưng cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt… Nếu không làm thì thấy tiếc quá…
- Vậy thì những chuyện kế tiếp sẽ có chút phiền phức.
- Sao?
- Trứng muối sẽ bán được nhiều hơn nữa... nàng phải mời thêm ít người giúp. Một hai tháng đầu lượng tiêu thụ mở rộng, đặc biệt là sau khi Khang Hiền truyền bá trong yến hội tại nhà, nào là trứng Phỉ Thúy, trứng Phú Quý... dẫn đến tình trạng cung không đủ cầu, nàng lại tiếp tục mở rộng quy mô ra, những sản phẩm mới đều là như vậy.
Ninh Nghị cầm nhánh cây, vừa nói vừa vạch vẽ trên mặt đất:
- Đến lúc này nàng sẽ phát hiện mình thiếu kinh nghiệm quản lý, nên tin dùng một vài thân hữu bè bạn như Nhị Ngưu mở phân xưởng. Các loại cạnh tranh bắt đầu xuất hiện, tiếp theo sẽ có người phỏng chế(1) lại trứng muối, trong vòng ba tháng liền có thể thành công, còn nếu bảo mật nghiêm ngặt thì cũng kéo dài không tới bốn tháng…
- Quy trình tiến hành làm trứng muối không khó, mỗi ngày nàng kiếm củi về đốt, mua bột vôi... Những chuyện này người nào có ý thì sẽ tra được ngay. Hiện tại đã có ít danh tiếng, lại trong tình trạng cung không đủ cầu nên tin tức bắt đầu truyền ra phạm vi quanh tửu lâu, nói không chừng đã có người chú ý rồi. Nàng bán trứng muối có rửa sạch vết phấn trát trên bề mặt không, người muốn làm trứng vịt sẽ tìm cách tìm hiểu từ đó, cũng không phải là vấn đề lớn. Nếu như mở rộng quy mô thành phân xưởng thì chuyện bại lộ càng thêm đơn giản.
- Sau đó đơn giản là cuộc chiến giá cả, người biết làm càng ngày càng nhiều, bọn họ còn có thể chế ra một số kiểu ăn mới. Hai mươi văn tiền bán không ai mua, nàng chỉ có thể xuống giá, bọn họ cũng xuống giá, càng nhiều người như vậy, cuối cùng bán trứng muối cũng như bán bánh nướng, rồi thì… hử…
Ninh Nghị nói xong quay đầu nhìn sang, Nhiếp Vân Trúc đang chống cằm ngó qua, trong mắt thoáng ý cười. Ninh Nghị bĩu môi, cầm nhánh cây chỉ chỉ:
- Đến thời điểm nàng sẽ phải nhận đả kích đấy.
Nhưng chuyện Nhiếp Vân Trúc nghĩ đến lại là chuyện khác:
- Thật ra những việc này Lập Hằng rất lợi hại, đúng không?
- Hử? việc gì?
- Làm ăn buôn bán.
Ninh Nghị trầm mặc chốc lát, sau đó nói:
- Ta là lão quái tinh thông buôn bán đầu thai, lẽ nào cũng phải nói cho nàng biết sao?
Nhiếp Vân Trúc hé miệng cười khẽ, tay mân mê sợi tóc mai:
- Thật ra muội vẫn muốn hỏi, trứng muối bỗng nhiên bán được nhiều như vậy có quan hệ gì tới Lập Hằng không?
- Dù sao cũng là đánh cuộc nên phải làm vài chuyện, không muốn chờ thua.
Ninh Nghị nở nụ cười:
- Ban đầu đúng là ý của ta, nhưng hiện tại có vẻ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khéo quá hoá vụng làm nàng tăng thêm gánh nặng. Sớm biết vậy chỉ nên nhờ vài người rảnh rỗi, làm một chút liền dừng là được rồi. Cũng vì đoán nàng không thể làm được quá nhiều, nên ta cố ý bảo Khang lão đừng truyền bá nhiều tại phủ phò mã.
- Thì ra là như vậy.
Nàng thì thào nói, khoé miệng khe khẽ cười:
- Lập Hằng nhờ người giúp à?
Ninh Nghị gật đầu.
- Nhưng Lập Hằng… chẳng phải là không quen biết Cố Yên Trinh sao?
- Sáng hôm đó gặp Lý Tần thuận miệng đề cập tới việc này, hắn nói có vài bằng hữu đang nhàn rỗi có thể hỗ trợ, chắc đều là mấy vị tài tử. Cố Yến Trinh kia khả năng cũng là một trong số đó. vì lúc đánh cuộc với Khang lão có giao hẹn là không dùng danh khí để truyền bá trứng muối… À, nàng có nhớ, ngày hôm sau nàng nói với ta là trứng muối bán ra được sáu cái không? thật ra là ta mua hết bốn cái đó.
Nhiếp Vân Trúc híp mắt, vẻ rất ngạc nhiên:
- A… Hèn gì muội thấy lạ, tự dưng tiểu nhị ở tửu lâu bỗng đến mua bốn quả trứng muối, trong khi Lập Hằng sửa sang lại xe nhỏ, mới vừa đẩy bán ngày đầu tiên, thì ra...
Bình minh xua tan màn đêm, Nhiếp Vân Trúc ngước lên nở nụ cười, rất nhiều chuyện trong lòng bỗng nhiên minh bạch.
- Lập Hằng thấy nên làm gì bây giờ?
- Thấy có hứng thú thì làm lớn, không thích nữa thì dừng, muội thấy được không.
- Thật ra muội cũng muốn thành công, muốn mình trở nên lợi hại, nhưng lại sợ mình không làm được. Lập Hằng… dạy muội nhé?
Sau thoáng trầm mặc, Ninh Nghị nhìn nàng.
- Được.
Sáng sớm tháng ba năm Cảnh Hàn thứ tám triều Vũ, một câu nói nhàn nhạt vang lên trong sương mờ bên sông Tần Hoài. Tiếp sau đó là mấy chuyện vớ vẩn lung tung như ăn uống, dây chuyền, rượu tinh chế... trước bậc thềm tiểu lâu, hai người vẫn nói chuyện với nhau như thường lệ, còn nói về cái gì thì ngược lại không quan trọng. Trong căn phòng phía sau, thị nữ Hồ Đào nép bên cửa sổ thở dài, trong lòng lo lắng thay cho tiểu thư nhà mình.
Sương trắng lượn lờ tản ra, ánh mắt trời ló dạng, người người trong thành Giang Ninh bắt đầu nhịp sống mới. Đẩy nhanh khung thời gian, quỹ tích mặt trời quay vội tới tận giữa trưa ngừng lại. Lúc này, Nhiếp Vân Trúc đang cầm một túi nhỏ, lơ ngơ đi không có mục đích trên đường phố sầm uất vì Hồ Đào và Nhị Ngưu hiện đang trông giúp cửa hàng.
Theo thói quen mấy ngày gần đây, lúc này nàng sẽ vội vã trở về, nghĩ cách tăng thêm sản lượng trứng, cân nhắc chiều nên đi đâu mua củi để có giá rẻ hơn... Nhưng hôm nay lại khác, từ sáng sớm, trong lòng nàng như có một cái gì đó bức ép, dậy sóng đến giờ này vẫn chưa lắng lại được.
Trước đó vài ngày, Hồ Đào có nói với nàng: “Tiểu thư không thể gả cho hắn được“, hay có lẽ còn sớm hơn nữa, từ lúc nàng nhận thấy trong mình có tâm tình đến nay, rồi mấy ngày Cố Yên Trinh quấy rầy, rồi gánh nặng do việc bán trứng muối đột nhiên tăng mạnh cùng lúc ập đến, trong nàng đầy hoảng hốt hoang mang. Nhưng hôm nay thì không như vậy, cả buổi sáng nàng rất vui, tâm tình rộng mở, mọi lo lắng ưu phiền đều được quét sạch.
Nàng thấy một cái cờ hiệu của tiệm vải Tô ký phía xa, những lá cờ bằng vải như vậy vẫn thường thấy. Giang Ninh có vài chi nhánh của Tô ký, trước kia bởi vì liên quan tới Ninh Nghị nên không để ý, nhưng lần này nàng lẳng lặng đứng ven đường nhìn hồi lâu. Trong cửa hàng khách đến khách đi nườm nượp, mua bán rộn ràng.
Trong đầu thỉnh thoảng vang lên tiếng Ninh Nghị lúc gật đầu nói “được” cùng mấy lời theo sau đó.
- Chỉ là nàng phải nhớ kỹ mấy điều. Ta muốn nàng nhớ, hiện tại quyết định tiến thêm một bước là vì cái gì. Dù cho hiện tại không có nhiều tiền nhưng nàng vẫn sống rất vui vẻ. Nàng chỉ muốn một quán bánh rán để chứng minh mình cũng có thể làm được nhiều thứ, đây mới là Vân Trúc cô nương mà ta quen. Nếu như tương lai có một ngày đi quá nhanh, nàng phải nhớ kỹ tâm tình hiện tại của mình, nên lùi thì lùi đừng miễn cưỡng, tránh khỏi cuối cùng thành bỏ gốc lấy ngọn, quên đi mong muốn thật sự. Cầm không được thì cứ buông, dù cho có trở lại như bây giờ nàng cũng không mất đi thứ gì.
Sau khi gật đầu, Lập Hằng lại bắt đầu tùy tiện nói chuyện. Gã cầm nhánh cây vạch ít đường nét trên mặt đất, bộ dáng như kiểu không để ý hay là ngựa quen đường cũ, cứ “Hoặc là” làm thế này, “Hoặc là” thế kia... Chỉ có khúc kia là gã nói trịnh trọng, sau đó dường như cũng cười cười tự giễu, không biết là đang nghĩ gì nữa. Những lời này Nhiếp Vân Trúc nhớ kỹ, chỉ là tâm tình nàng lúc đó cũng không giống với Ninh Nghị nghĩ lắm.
Có một vài chuyện, tâm tình lặng lẽ phát sinh mà Ninh Nghị không hay biết. Trên thực tế, sáng hôm qua Ninh Nghị và Đàn Nhi các nàng đi ngoại ô dạo tiết Thanh Minh, ăn vài món, Thiền Nhi Quyên Nhi thì chơi thả diều. Ngoài thành nhiều người qua lại, Ninh Nghị không biết Nhiếp Vân Trúc và Hồ Đào ở phía xa trông thấy bọn họ.
Khi đó Nhiếp Vân Trúc và Hồ Đào liên hệ với một người đồng hương của Nhị Ngưu đi làng quê mua trứng, lúc trở về thì bắt gặp Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi bên đó. Đây là lần đầu Nhiếp Vân Trúc nhìn thấy Tô Đàn Nhi, đứng xa xa trông hai người tám chuyện trên thảm cỏ, cảm giác phức tạp khó nói nên lời.
Sáng nay, nàng gặp Ninh Nghị với một tâm tình đầy tâm sự ngổn ngang. Sau đó Ninh Nghị đột nhiên hỏi chuyện Cố Yên Trinh, khoảng khắc đó lòng nàng như quặn thắt lại.
Cũng may tâm tình liền được giải tỏa ngay sau đó, nhưng khi nàng nhìn Ninh Nghĩ, vẫn nhớ đến bãi cỏ vùng ngoại ô hôm qua, nhớ tới Tô Đàn Nhi áo quần lộng lẫy, trẻ tuổi xinh đẹp. Cứ theo theo thời gian, một ít cảm xúc lại bắt đầu dâng lên, đặc biệt là sau khi Ninh Nghị gật đầu thừa nhận mình là người đứng sau màn trứng muối, ý nghĩ có từ lâu chợt trở nên rõ ràng, giống như người ngoài đã từng nói, người như vậy sao lại đi ở rể?
Không quản lý do là gì, nhưng nàng bỗng nghĩ: “Lập Hằng có tài thơ văn, có tài buôn bán, bây giờ nhàn nhã đạm bạc qua ngày, có vui vẻ thật không?“
Trước đây nàng ít biết về Tô phủ, sau khi chuộc thân lại càng không có thêm thông tin, chỉ biết Tô phủ rất có tiền, so với dân chúng bình thường như nàng quả thực là trên trời dưới đất. Sau khi Ninh Nghị xưng danh qua hai bài thơ, nàng nghe được lời đồn gã không có tài buôn bán, nhưng tiểu thư nhà họ Tô kinh thương rất lợi hại, thậm chí trong tương lai sẽ tiếp quản Tô gia. Lập Hằng tựa hồ có tài buôn bán, tài năng của y như vậy lại đi ở rể, chỉ có thể một mực giấu dốt sau Tô Đàn Nhi, y sẽ nghĩ gì đây?
Lập Hằng tùy tiện giải quyết vấn đề trứng muối, có phải vì không cam lòng chăng. gã không thể ra tay trong nhà nên tiện thể làm ở bên ngoài.
Từ đó nàng bỗng hiểu ra mình nên làm gì.
Có thể trở thành cánh tay của y, thay y chứng minh mình lợi hại hơn Tô Đàn Nhi kia, nếu thật có thể như vậy…
Nàng là một cô gái nhã nhặn điềm tĩnh, nhưng có một số việc không muốn buông tay. Nàng ôm bọc nhỏ vào trong ngực, nhẹ cắn môi dưới, đi qua cửa tiệm vải Tô Ký rồi nghiêng đầu nhìn lại. Sau đó hé miệng cười mỉm, hơi trẻ con nghĩ : tương lai cửa hàng của mình phải lớn hơn nơi này rất nhiều, rất nhiều…
--------------------------------------
(1) Chế biến, sao chép lại.
Truyện khác cùng thể loại
830 chương
36 chương
505 chương
864 chương
156 chương
18 chương
599 chương
180 chương