Chu Tường suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết làm sao để vào, ngoài cửa có vài binh lính đứng canh, hắn không lách qua được. Hắn nhận ra anh Tiết ở đây không có tiếng nói, nhờ gã nghĩ biện pháp căn bản là vô dụng, mà hơn nữa, hắn cũng không chờ nổi. Hắn chỉ muốn vào ngay để xem chính mình, thêm vào đó, hắn muốn biết tại sao hai anh em nhà họ Yến lại ở đây, còn đưa thêm bao nhiêu người đến làm gì. Lúc còn sống, hắn chưa bao giờ thấy Yến Minh Tu dành cho hắn nửa phần tình cảm, bây giờ hắn đã chết, đột nhiên lại được ưu đãi thế này, hắn không khỏi buồn cười. Hắn nghĩ mãi, cuối cùng quyết định trực tiếp đi vào, đơn giản vì hắn không có khả năng né tránh nhiều người như vậy, thôi thì cứ đường hoàng thử xem. Vì thế hắn bước ra khỏi chỗ núp, thẳng đường đi đến một trong hai gian nhà còn sáng đèn. Chưa kịp tới gần, một quân nhân đã chặn hắn lại, “Có chuyện gì?” Chu Tường cố nén hồi hộp và luống cuống, “Tôi tìm Yến Minh Tu.” Quân nhân nọ ngẩn người, vẻ mặt đột nhiên lạnh lẽo, chuyển thành đề phòng nhìn hắn, “Cậu là ai?” “Tôi là… Bạn của cậu ấy.” Một quân nhân khác nghe bọn họ nói chuyện, xoay bước đi vào nhà. Lát sau, một người đàn ông cao lớn thon dài từ trong nhà bước ra, dưới ánh sáng lờ mờ, Chu Tường phát hiện đó là Yến Minh Tự. Yến Minh Tự chỉ liếc hắn một cái, sau đó thấp giọng bảo, “Để cậu ta vào.” Chu Tường theo Yến Minh Tự vào nhà. Trong phòng sáng hơn nhiều, nhìn Yến Minh Tự không được khỏe lắm, đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt kiệt quệ như vừa bị tra tấn đày đọa, cả người cũng rệu rã mất tinh thần, anh đưa mắt liếc Chu Tường, “Sao cậu lại ở đây?” “Tôi đi theo Thái Uy, Thái Uy là… Là bạn của Chu Tường, anh ấy đến xác nhận… Xác nhận người.” “Chẳng có gì phải xác nhận cả, người chết ba năm rồi, cậu nghĩ còn lại thứ gì? Chỉ toàn xương cốt thôi.” Trái tim Chu Tường như bị ai bóp chặt, Yến Minh Tự đang nói đến, không phải bất cứ người nào, không phải một con chó ven đường, mà chính là hắn, là Chu Tường hắn. Yến Minh Tự không nhận thấy biến hóa trên mặt Chu Tường, có vẻ anh đang cực kỳ bực dọc, anh trầm giọng nói, “Đã thành thế rồi mà thằng nhóc kia còn… Thật chẳng bao giờ để người khác bớt lo.” Chu Tường khó chịu ôm lấy ngực, hắn ngồi xổm xuống, chỉ cảm thấy đất trời rung chuyển, hai chân không chống đỡ được sức nặng thân thể, mặt mũi hắn trắng bệch, “Xương cốt… Chỉ còn xương cốt…” “Không thì cậu nghĩ là còn cái gì… Cậu sao thế?” Yến Minh Tự hơi ngạc nhiên, Chu Tường nhìn không bình thường lắm. Chu Tường ngước khuôn mặt tái nhợt lên, “Ngài Yến, tôi có thể vào xem không?” “Xem cái gì?” “… Thi thể của Chu Tường.” Khi hắn gắng gượng nói hết những lời này, trong khoảnh khắc đó, rốt cục trong lòng hắn cũng đã phải thừa nhận, hắn, thật sự đã biến mất khỏi cõi đời này. “Cậu xem làm gì? Cậu là gì của cậu ta?” Chu Tường không trả lời được, hắn sao có thể nói mình chính là chủ nhân thân thể kia. Chỉ cách nhau mấy mét, nhưng hắn lại không thể bước tới nhìn thân thể mình lần cuối. Chu Tường đã bị bi thương làm cho choáng váng, hắn kiên trì nói, “Tôi xin anh, cho tôi vào nhìn một lần thôi.” Yến Minh Tự nhíu mày, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Chu Tường. Chu Tường vội nói, “Không phải, không phải tôi, là cho anh Uy, anh Uy nhất định phải nhìn.” “Không được, ai cũng không được nhìn.” Đôi mắt Chu Tường bắt đầu nhuốm điên cuồng, “Tại sao?” Yến Minh Tự nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói rõ từng tiếng, “Em trai tôi đang ở ngay tại căn phòng đó, nó không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, mà nó cũng không chịu bước ra ngoài. Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng không vào được.” Chu Tường cứng ngắc nhìn anh, “Cái gì?” Yến Minh Tự khẽ thở dài, “Bước ra khỏi cánh cửa này, những lời tôi vừa nói, một chữ cậu cũng không được tiết lộ với ai, sở dĩ tôi canh phòng ở đây chính là vì điều đó. Nếu dám để người khác biết, cậu không gánh nổi hậu quả đâu.” “Cậu ta, tại sao cậu ta lại như vậy?” “Tại sao à?” Yến Minh Tự cười nhạt, “Tại vì nó điên rồi.” “Cậu ta, cậu ta và… và… của Chu Tường…” “Đúng vậy, từ lúc đến đây nó đã như thế, không ăn không uống, không ra khỏi cửa, không lên tiếng, cứ đứng sừng sững trong căn phòng đó.” Yến Minh Tự mệt mỏi xoa xoa khóe mắt, “Tôi định chờ thêm một ngày, nếu nó vẫn còn như thế, tôi sẽ cưỡng chế ép nó quay về Bắc Kinh.” Chu Tường khiếp sợ tột đỉnh. Tại sao Yến Minh Tu muốn trông coi hài cốt của hắn? Tại sao y phải làm vậy? Dựa vào đâu mà y làm vậy? Trong đầu ong ong vang, Chu Tường không thể tiếp nhận nổi tin tức này. Quá khứ vùn vụt đảo qua trước mắt hắn, Yến Minh Tu nồng nhiệt hay vô tình, hắn đều đã được nếm trải, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy mình chiếm vị trí gì trong lòng Yến Minh Tu, trái tim của Yến Minh Tu, toàn bộ toàn phần đều chỉ có một mình Uông Vũ Đông, làm sao còn chỗ dành cho hắn. Nhưng còn bây giờ thì sao, tại sao Yến Minh Tu hành xử như thế này? Áy náy? Chỉ vì áy náy thôi sao? Chu Tường đứng dậy, hồn bay phách lạc nói, “Tôi vào xem cậu ta.” Yến Minh Tự nhìn hắn, mệt mỏi nói, “Cậu cứ thử, nếu cậu có thể khiến nó mở miệng nói chuyện, hoặc là bảo nó bước ra đây, coi như tôi nợ cậu một lần.” Chu Tường run rẩy nói, “Để tôi vào.” Yến Minh Tự dẫn hắn ra ngoài, đưa hắn đến gian nhà tối om cách vách, còn đưa cho hắn một cái đèn pin, “Vào nhà tự tìm đèn, cứ đi men theo cửa.” Chu Tường mở cửa, bàn tay cầm đèn pin đã mướt mồ hôi, ẩm ướt trơn tuột, thứ cảm giác lạnh lẽo chết chóc từ sau khi bước vào vẫn luôn đeo bám hắn. Trong phòng rất tối, nền đất gồ ghề, chính giữa đặt một chiếc bàn lớn màu đen tuyền. Chu Tường bước lại gần, đèn pin leo lét, mỗi ngóc ngách đều u ám dọa người, nhưng hắn không sợ, trong lòng hắn vẫn còn quá nhiều nghi vấn và thương tâm, hắn không có sức sợ hãi. Hắn mò được dây kéo đèn trong nhà bếp, nhà bếp lập tức sáng lên. Chu Tường ném đèn pin, rẽ vào buồng trong, nhờ ánh đèn mờ ảo, hắn nhìn thấy trên giường có gì đó đang nằm. Chân hắn mềm nhũn, thiếu điều quỳ mọp xuống đất. Lúc này, hắn đã chẳng còn để tâm đến Yến Minh Tu ngồi trong góc tường không rõ sống chết, đôi mắt hắn chỉ gắt gao trừng trừng nhìn hài cốt đã qua xử lý đặt trên giường. Yến Minh Tự đã nói, không cần phải nhận dạng nữa, con người mất đi da thịt, tất cả cũng chỉ còn xương trắng mà thôi, cho dù đó là chính bản thân mình, nhưng một khi đã biến thành như vậy, ai còn có thể nhận ra? Nước mắt hắn vô thức chảy xuống. Giờ phút này hắn đã bất chấp Yến Minh Tu ngồi đó, hắn gần như đã quên đi tất cả, hắn chỉ biết đống xương kia đã từng là thân thể khỏe mạnh của hắn, từng là sinh mệnh trước đây của hắn, hắn không biết trên đời này còn gì tàn nhẫn hơn phải tận mắt nhìn thấy thi thể của mình. Tưởng chừng như hắn sắp sụp đổ, hắn đang phải chống chịu nỗi bi thương quá lớn, chẳng khác nào cái ngày cha mẹ hắn mất đi, thứ đau đớn đó khủng khiếp đến không cách nào hình dung, khủng khiếp đến không cách nào bộc phát. Cuối cùng, hắn vẫn không dám tiến tới, chỉ đứng nhìn từ xa mấy bước, hắn thật sự không có can đảm, hắn không đủ hơi sức để bước tới đó, lúc này, chỉ riêng chống đỡ tinh thần đã tiêu hao hết thể lực của hắn. Hắn cúi đầu nhìn sang Yến Minh Tu, Yến Minh Tu đang nhắm mắt ngồi tựa vào góc tường, ở bên cạnh đống xương trắng, nhìn y cũng chẳng khác là bao, bởi vì lúc này y cực kỳ giống một người đã chết, khuôn mặt trắng bệch, thân hình gầy gò, hơn nữa còn không nhúc nhích, thậm chí khi đèn bật lên, ánh sáng hắt vào, âm thanh vọng lại, y vẫn chẳng hề mảy may nhúc nhích. Nếu không phải cánh mũi y còn phập phồng khe khẽ, Chu Tường thật lòng sẽ nghĩ y đã tắt thở rồi. Hắn chưa từng thấy Yến Minh Tu như vậy, thật giống như y đã mất hết hi vọng, thân xác trống rỗng, hiện tại, ngồi trên mặt đất kia chỉ là một chiếc vỏ cứng vô hồn. Yến Minh Tu thương tâm vì cái chết của hắn sao? Thân thể hắn run rẩy, hắn rất muốn bước đến hỏi Yến Minh Tu, hỏi y “Có phải cậu đau lòng vì tôi không?”, nếu thật sự đau lòng đến vậy, tại sao khi ấy không nói cho tôi biết? Tại sao trước khi tôi chết, cậu không nói với tôi rằng, thực ra trong lòng cậu cũng có một chỗ dành cho tôi? Tại sao chỉ khi đã biến thành một đống xương trắng, hắn mới nhận ra Yến Minh Tu cũng sẽ thương tâm vì mình? Quá muộn rồi, muộn con mẹ nó rồi, ông mày chết mẹ nó rồi còn đâu! Nước mắt hắn cuộn trào rớt xuống, cảm giác này so với mất đi thân nhân còn quái đản và đau đớn hơn nhiều, bởi vì hắn mất đi chính hắn. Hắn mất đi quá khứ của hắn, tình yêu của hắn, thân phận của hắn, thân thể của hắn, mạng sống của hắn, tất cả của hắn. Cho dù linh hồn hắn còn sống, nhưng mãi mãi sẽ không còn là hắn nữa. Hắn lại cảm thấy hận Yến Minh Tu, hắn chưa bao giờ muốn đổ lỗi cái chết của mình cho Yến Minh Tu, bởi vì hắn biết làm vậy cũng chẳng thay đổi được gì, càng nghĩ càng đau đớn mà thôi. Nhưng hiện tại bây giờ, đối mặt với đống xương trắng rách nát còn sót lại của mình, hắn hận Yến Minh Tu thấu tim thấu ruột. Nếu không phải vì Yến Minh Tu, bây giờ hắn vẫn còn sống tốt, hắn vẫn có thể dùng thân xác của mình hưởng thụ cuộc đời mình, chứ không phải như cô hồn dã quỷ, tá túc vào một người khác, còn phải lén lút đi nhìn lại hài cốt của mình. Cuối cùng, không thể tiếp tục chịu nổi bộ dạng nửa chết nửa sống của Yến Minh Tu, hắn lảo đảo chạy ra ngoài. Hắn đụng phải người nào đó, bên tai vọng tới vài âm thanh, nhưng hắn không nghe không thấy, hắn chỉ muốn chạy trốn càng xa càng tốt, chạy thật nhanh để bỏ lại cơn ác mộng này ở phía sau lưng. Chạy vào một rừng cây, hắn vấp phải một tảng đá, ngã dúi dụi, lăn xa đến vài mét. Hắn bắt đầu lớn tiếng gào thét, khóc lóc, điên cuồng đấm xuống đất, đống xương trắng lạnh lẽo vẫn chập chờn trước mắt hắn, hắn nghĩ mình sắp phát điên rồi. Bên tai vọng đến tiếng quát tháo, có người túm lấy hắn, lôi kéo hắn, hắn đẩy ra, dùng hết sức đẩy ra, hắn muốn chạy, nhưng hai chân lại không còn sức lực. Cuối cùng, hắn thấy trước mắt biến thành một màu đen, sau đó hắn ngã nhào xuống đất. END85.