Chúc Mừng Sinh Nhật
Chương 5
Sáng hôm sau, tôi bị một trận tiếng đập cửa đánh thức.
Dư Phi kéo một cái va li thật ro màu đen tới trước mặt tôi, nhìn thấy tôi thì vui vẻ cười.
“Dương Trần ca, anh vẫn chẳng thay đổi tí nào, em liếc mắt là nhận ra anh liền à!”
“Em cũng thay đổi nhiều quá, anh chút nữa là không nhận ra rồi, đại minh tinh của anh à!”
Chúng tôi trêu đùa lẫn nhau, cuối cùng cậu ấy nhào qua ôm tôi một cái, giống như bạn bè nhiều năm không gặp.
“Mới bảnh mắt mà ai tới đó?” Tề Việt mang dép lê, cầm bàn chải đánh răng đứng trong phòng khách, quần áo trên người nhăn như bị quăng xuống đất rồi giẫm lên vậy, tóc cũng chưa chải, rối thấy ghê. Cậu ta trừng mắt liếc tôi, rồi lại chuyển qua người Dư Phi.
“À, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là đại minh tinh Dư Phi, chẳng trách sáng nay trong phòng lại ồn ào như vậy, ngay cả con chim bên ngoài cũng ca hót vui vẻ.”
Nụ cười trên mặt Dư Phi thoáng không tự nhiên, xấu hổ đứng ngay cửa.
“Tề Việt… Anh ở đây à, haha.”
Tôi đảo mắt, còn làm bộ cái gì chứ, rõ ràng biết cậu ta ở đây, không phải cậu tới là vì cậu ta sao?
“Ừ, tôi không có nhà để về nên tá túc trong nhà Dương Trần.” Lời nói của Tề Việt vẫn hàm chứa giọng điệu mỉa mai như cũ, “Không còn cách nào khác, bị công ty đóng băng rồi, có lẽ còn chẳng có ngày xoay người trở lại.”
“A… Là như vậy à…”
Dư Phi còn chưa nói xong thì Tề Việt đã xoay người bỏ đi vào phòng vệ sinh, tạo ra tiếng nước ầm ầm rất lớn.
Dư Phi ngẩn người, cười bất đắc dĩ với tôi.
“Anh à, mình vào đi thôi.”
“Ừ.” Tôi nhận lấy hành lý của cậu, sau đó đem cậu lên phòng làm việc, sắp cái sô pha ra làm giường.
“Nếu không được thì em ngủ trong phòng, anh ngủ ở đây.”
“Hay là cậu ngủ với tôi đi, giường của tôi đủ lớn cho hai người đấy.” Tề Việt đột nhiên xuất hiện ở cửa, đã chải đầu rửa xong, có vẻ tinh thần sáng láng, “Dù sao hai ta cũng chẳng phải là chưa từng ngủ chung, phải không nào?”
Dư Phi cứng ngắt đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào sàn nhà.
Tề Việt dựa người vào cửa, tiếp tục mỉm cười nói, “Tôi thấy cậu hôn rất giỏi, rất hăng trong bộ phim truyền hình mới đó.”
Nói xong thì xoay người rời đi.
Dư Phi nắm tay lại.
Tôi nghĩ nếu Tề Việt mà nói thêm câu nào nữa, Dư Phi nhất định sẽ đấm cậu ta một phát, cho cậu ta thành mắt cú luôn.
“Tiểu Phi, cậu ăn sáng chưa?” Tôi cười vỗ vai cậu ấy.
“Ấy chết, quên mất rồi.” Cậu có chút ngượng ngùng sờ gáy, cười cứng ngắc, “Hèn gì thấy đói bụng.”
Tôi lấy mấy cái bánh mì trong tủ lạnh ra, bỏ sữa vào lò vi ba, sau đó vào bếp chiên trứng.
Hai người ấy vẫn chưa nói gì.
Tôi thở dài, hai người này cứ như gặp kẻ thù giết cha không bằng, chẳng chút tự nhiên.
Tôi dọn bữa sáng lên, Tề Việt chẳng chút khách khí cầm bánh bao lên cắn, tôi đoán hẳn cậu ta cũng đói bụng, ngày hôm qua phun hết cơm cả ra mà.
Dáng vẻ Dư Phi ăn thật nhã nhặn, nhấp một ngụm sữa cắn một miếng bánh, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Tề Việt, sau đó cúi đầu ăn bánh mì.
Reng reng.
Là tiếng chuông cửa.
Tôi chạy tới mở cửa, Lưu Tầm hổn hển đứng bên ngoài, vừa nhìn thấy tôi thì cười toe.
“Tôi nghĩ cậu chắn chắn không muốn gặp tôi, nên tự mình chạy tới đây luôn.”
Tôi đã từng mơ không biết bao nhiêu lần, giấc mộng chúng tôi gặp lại nhau, cũng đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lời đối đáp.
Ví dụ như, Lưu Tầm, đã lâu không gặp.
Lưu Tầm, anh có khỏe không?
Lưu Tầm, thật ra tôi có hơi nhớ anh, nhưng chỉ có chút xíu thôi.
Lưu Tầm…
Đáng tiếc tôi chưa kịp nói một lời thì anh ta đã xông vào nhà, ngồi xuống bàn ăn rồi.
“Hai người cũng ở đây sao, không ngờ đấy.” Lưu Tầm cười với Tề Việt, Tề Việt lại làm mặt lạnh châm chọc bảo: “Chậc, hôm nay ngày mấy vậy ta? Dương Trần, anh gom rác về nhà bán đấy hử?”
Dư Phi cúi đầu ăn bánh mì, Lưu Tầm lại giận tím mặt.
Trong bốn người chúng tôi, trị được Tề Việt chỉ có Lưu Tầm.
Lúc chúng tôi còn là một nhóm, có khi gặp phóng viên khó chơi, Tề Việt rất chi là không kiên nhẫn, mỗi lần đều là Lưu Tầm xử lí mọi chuyện cho cậu ta, sau khi trở về kí túc xá thì hung hăng giáo huấn một chút.
Cũng có động tay động chân nữa.
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Lưu Tầm trừng mắt nhìn Tề Việt.
“Tôi nói anh là rác rưởi, nghe không hiểu hả?” Tề Việt nhíu mày.
Trước kia, mỗi lần bọn họ tranh cãi nhau là tôi và Dư Phi đều bỏ chạy sang phòng khác chơi máy tính cả, mặc kệ trận long trời lở đất ở bên ngoài truyền vào.
Nhưng bây giờ thì, nơi đây là nhà của tôi.
“Đủ rồi, ai muốn tranh cãi thì cút ra ngoài cho tôi.” Tôi lạnh lùng nghiêm mặt.
Toàn thể im lặng.
Nhưng đáng tiếc, chẳng duy trì được bao lâu.
“Dương Trần, sao Tề Việt lại ở đây?” Lưu Tầm dùng ngữ khí chất vất hỏi, làm tôi thấy khó chịu.
“Tôi ở đây thì liên quan cái rắm gì tới anh.” Tề Việt tính tình nóng nóng nảy nảy nổi lên, “Chứ còn anh, đến đây làm chi? Chế giễu anh ta à? Sát muối vào vết thương của con người ta rồi dỗ dỗ dành dành sao?”
Rầm một tiếng, Lưu Tầm đứng lên.
Thôi xong rồi, …
“Cậu nói lung tung cái gì đó!” Lưu Tầm nắm cổ áo Tề Việt lên, giọng nói đặc biệt dọa người, “Nói cho rõ ràng coi!”
“Anh biết rõ hơn ai hết mà!” Tề Việt hất tay của hắn ra, “Mặt anh đỏ ké lên như vậy, không phải bằng chứng thì là gì? Mẹ nó, là nam nhân thì đứng ra nói ra hết cho tôi! Vì cái quỉ gì mà năm đó giải tán hả? Anh đã làm cái gì?”
“Tôi cho cậu biết, tôi không làm gì thẹn với lương tâm hết! Tôi chưa từng làm gì có lỗi với các cậu cả.”
“Vậy sao, nếu không phải anh dây dưa không rõ với tên quản lí, nếu không phải anh vứt bỏ Dương Trần để anh ta đứng chờ anh dưới mưa suốt đêm biểu diễn thì chúng ta có giải tán không? Đội trưởng đại nhân, Dương Trần đối với anh thế nào, sao anh không tự hỏi lương tâm của mình đi?”
“Được rồi, các anh đừng tranh cãi nữa.” Dư Phi nhịn không được, đứng dậy, nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay Tề Việt, “Đừng cãi nhau nữa mà, Tề Việt, thấy hai người như vậy, em khó chịu lắm.”
“Vậy tôi thì không khó chịu sao!” Tề Việt vung tay, dùng sức đẩy Dư Phi ra.
Rầm!
Dư Phi đụng phải bàn ăn.
Thái dương bị thương, máu chảy ròng ròng.
Gian phòng bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Chỉ nghe thấy tiếng hít thở liên tiếp mà thôi.
Người đầu tiên phản ứng là Lưu Tầm, từ trước đến nay hắn vẫn luôn bình tĩnh ổn trọng, luôn là người nghĩ ra đối sách trong thời gian ngắn nhất.
“Tiểu Phi, em có sao không?” Hắn ngồi xổm xuống đỡ lấy Dư Phi, “Thất thần vậy làm gì? Mau gọi xe cứu thương đi!”
Tôi vội chạy tới chỗ đăt điện thoại, Lưu Tầm không biết lấy đâu ra một miếng băng gạc lớn băng bó vết thương cho Dư Phi, Tề Việt vẫn đứng tại chỗ như vậy, không nhúc nhích.
“Sao lúc nào cũng phải gây ra chuyện như vậy mới yên? Cứ phải để một người bị thương tích đầy mình thì hai người mới cam tâm sao?”
Thanh âm của tôi rất nhỏ, nhưng tôi tin bọn họ đều nghe thấy được.
Thân hình tề Việt run rẩy, ánh mặt Lưu Tầm ảm đạm, Dư Phi lại nở ra một nụ cười yếu ớt, nói, “Dương Trần ca à, em không sao đâu, thiệt mà.”
Vừa mở lời, máu trên trán đã trào ra ngoài, Lưu Tầm lại ấn ấn băng gạc cho chắc.
___
Hạ Thiên Nhớ Rõ
Nếu có một ngày cậu quên tôi, thì tôi biết làm gì bây giờ.
Cậu phải nhớ rõ, nhất định đó chỉ là giả vờ mà thôi, thật ra tôi đã khắc cậu vào nơi sâu nhất của tâm hồn mình rồi.
Xin cậu nhớ rõ, tôi là tình yêu của cậu.
—— nhớ rõ
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
20 chương
3 chương
62 chương
109 chương