Sáng nay là lễ kết hôn của nó. Nó được người ta make up lên rất đẹp. Nó mặc chiếc đầm cưới màu trắng, ở trên là kim sa làm lộ rõ làn da trắng nõn của nó. Và có một điều đẹp hơn hết – đó là đôi mắt to buồn. Mọi người đều đã đến đông đủ, gần đến lúc nó ra làm lễ. Nó buồn, nó sợ. Nó sợ vì không biết phải chung sống với một gía đình này như thế nào. Nhất là mẹ hắn và hắn…. Trông 2 đứa rất đẹp đôi, ai cũng nói vậy, nghe mọi người nói như vậy, hắn chỉ nhếch môi cười. Hôn lễ diễn ra cả hai buổi. Đến chiều, 2 đứa được dọn ra nhà riêng cách biệt thự Chiêu Gia khoảng 10km. Ai cũng vui vẻ vì nghĩ hôm nay là lễ kết hôn của chúng nó và đêm tân hôn- đêm hạnh phúc của tụi nó. Đến 6h tối, Gia Kiệt đến bên nó, lạnh lùng nói: - Cô cứ ở nhà ăn cơm đi, tôi đi chơi với bạn, đừng đợi tôi. Có thể tôi sẽ không về đâu. Nó ngỡ ngàng, cay đắng quá. Nó gượng nói: - Dạ… tôi… biết rồi. Hắn nhìn nó một lát rồi đi luôn. Không nói nhưng nó cũng biết hắn đi chơi với ai. Vì lúc nãy nó có nghe Gia Kiệt nói chuyện điện thoại với một ai đó và nó biết là con gái và họ hẹn nhau. Nó thấy buồn, nó đi tắm, rồi cứ ra ghế sofa ngồi, nó không bật đèn, vì nó sợ mọi vật thấy nó đang khóc… Nó khóc, khóc thật nhiều và thiếp đi lúc nào không hay. 1h sáng, nó chợt tỉnh, xem điện thoại, nó thấy đã 1h sáng rồi, nó nhếch môi cười. Đêm tân hôn của nó trôi qua, nó hạnh phúc, hạnh phúc quá… Nó nghĩ trong cay đắng. -Cạch…. Nó giật mình nhìn ra cửa, Gia Kiệt bước vào, người nồng nặc mùi rượu. Gia Kiệt bật đèn, bước đến bên nó, thấy nước mắt nó, liền quát lên: - Cô khóc sao? Cô cưới tôi là niềm hạnh phúc của cả gia đình cô đấy. Một món hàng rẻ tiền như cô, thì ở trong cái nhà này, làm con hầu cho tôi thôi, hiểu chứ. Ngày mai, Giang Ly sẽ đến ở với tôi, cô đừng có mà bép xép với bà nội. Nó nhếch môi, không nói gì, đi vào tolet để lấy nước ấm ra cho Gia Kiệt rửa mặt. Lúc đi ra, nó vào phòng, thấy Gia Kiệt đã nằm trên giường, nó vắt khăn, lau mặt nhẹ nhàng cho Gia Kiệt. Nước mắt nỏng hổi của nó chợt rơi trên má. Nó giật mình đứng dậy, thì bị Gia Kiệt kéo xuống, nằm đè lên người nó. Gia Kiệt hôn ngấu nghiến đôi môi của nó. Và rồi…. Đêm tân hôn diễn ra trong nước mắt..của nó. Sánghôm sau, Gia Kiệt thấy khát nước, nhức đầu liên ngồi dậy định đi uống nước thì bỗng giật mình vì thấy mình không mặc gì. GK nhìn xuống ra giường, vết trinh nguyên của con gái còn đó, bàn tay của Gk bị cấn, hắn nhấc lên thì thấy chiếc bông tai của Băng Dy. Gia Kiệt chợt cảm thấy có lỗi. Sau khi VSCN xong, hắn xuống bếp thì thấy Băng Dy đang ngồi trên bàn với thức ắn sáng như chờ hắn. Hắn ngồi xuống, không nói gì, cả Băng Dy cũng vậy. Ăn xong, hắn chợt nói: - Tôi… tôi xin lỗi chuyện đêm qua… tôi.. cứ tưởng, nhầm cô là bạn gái tôi, Giang Ly. Nó lại sững sờ, xót xa, đau đớn. Vụt đứng dậy chạy vào phòng khoá cửa lại. Nó khóc, khóc thật nhiều. Xót xa quá, ân ái xong, lại bị một sự thật phủ phàng như vậy. Thà như hắn đừng nói gì…. Thì có lẽ nó sẽ cố gắng không buồn, không đau nữa. Gia Kiệt xót xa nhìn nó, hắn thấy có lỗi nhưng hắn không biết làm gì hơn. Dù gì mọi chuyện cũng lỡ rồi. Hắn chỉ còn biết bất lực nhìn về cửa phòng cô rồi thở dài đi vào phòng hắn. Nó nghe tiếng dép của hắn đi ngang qua cửa phòng nó. Nó không màng, và gục đầu xuống gối… 2 tiếng sau, nghe tiếng chuông, chờ hoài không thấy Gia Kiệt ra mở cửa, chuông cửa vẫn cứ reo. Nó vội lau mặt chạy ra mở cửa thì thấy một cô gái xinh đẹp đứng đó. Cô ta hất hàm: - Hi! Vào nhé! Tôi có chuyện muốn nói đấy. Khi 2 người ngồi xuống. Cô ta nhìn Băng Dy và nói: - Từ hôm nay, tôi đến đây ở đấy. Vì vậy từ nay, cô cũng hãy làm con hầu trong cái nhà này. Dù gì, số tiền mà cô có được từ cuộc hôn nhân này, cũng gấp ngàn lần tiền lương mà một người ôsin được chủ trả. Đừng có mà bép xép hay xỏ xiên gì đến chuyện chúng tôi. Cô nhớ đó. Hắn từ trong phòng bước ra. Hắn đến bên Giang Ly nhẹ nhàng: - Em đến hồi nào vậy? Cô ta đứng zậy, ôm cổ Gia Kiệt rồi hôn nhẹ vào trán của hắn. Nói ỏng ẹo: - Mới thôi. Mình đi ăn đi anh. Hắn quay sang nói với Băng Dy: - Cô ở nhà nhé!... Nói rồi 2 người liền đi ngay. Cô ta không quên gửi cho Băng Dy một cái lườm sắt lẻm. - Lại khóc rồi… mÀy yếu đuối quá Dy ạ.. người ta yêu nhau, thì như vậy thôi. Họ có tiền… Nó nhìn xa xăm… Có tiếng chuông cửa. Nó vội chạy ra mở thì thấy Hắc Bảo. Nó giật mình vì quên lau nước mắt trên má. Nó ngại ngùng quẹt rồi mời Hắc Bảo vào nhà. Hắc Bảo thấy tội tội nó, không nói thì hắn cũng biết chuyện gì. Vì HBảo quá hiểu Gia Kiệt mà. Hắn hỏi: - Gia Kiệt đi rồi hả Dy? - Dạ. ảnh mới đi.. với… với… - Cô ngập ngừng vì lỡ miệng. - Giang Ly.- Hắn tiếp lời cô, mỉm cười: - Thôi! Em đi ăn với anh nhé! – Hắc Bảo niềm nở. - Dạ… - nÓ ngại ngùng - Không sao đâu. Có gì mà phải ngại. Anh là bạn của Gia Kiệt mà. – Hắc Bảo cười trìu mến với nó và nói. - Nó khẽ “dạ” nhỏ rồi mỉm cười. Chợt thấy vui vui.