9h sáng hôm sau. Một chiếc xe mui trần màu xanh đỗ lại trước nhà nó. Lúc này nó như đã chuẩn bị sẵn.. Nó mặc chiếc đầm màu vàng, bới mái tóc vàng của nó lên cao. Lại một đôi giày búp bê màu vàng mảnh. Trông rất giống một cô tiểu thư zễ thương. Nó chạy ra, Gia Kiệt đứng đó, nhìn nó, có vẻ đăm chiêu và nói: - Cô chỉ có những bộ đồ trông rẻ tiền như thế này thôi sao? Băng Dy sững sờ, chợt nó thấy nhói, nó bị xem thường như thế sao. Nó lắc đầu, xua tan đi những điều nó vừa nghĩ rồi nhìn GK mỉm cười. GK k thèm cười lại với nó, mà đi thẳng vào nhà . Nó khẽ buồn. Rồi tự gõ vào đầu mình, nói thầm: -“ Mày ngốc quá! Mày là một con bé tầm thường. Bị cậu ta khinh bỉ cũng đúng thôi mà”. Những hành động ấy đã lọt vào mắt GK. Gk nhìn nó, có vẻ khó hiểu. Nhưng công nhận là dễ thương thật. Hắn vào trong cúi đầu chào mẹ nó, không cười rồi quay ra cổng, đi về phía nó Hắn bước tới, mở cửa cho nó. Không nói gì. Rồi đi vòng qua phía ghế mình. Suốt đoạn đường đi. 2 đứa không nói với nhau một lời nào. GK thì mang phone, lâu lâu. Băng Dy lại lấm lét lại nhìn qua rồi lại giật mình nhìn ra cửa sổ làm cho hắn suýt phì cười mấy lần. Hắn cũng phải công nhận con nhỏ này rất đẹp, tướng lại rất chuẩn, mặc áo cưới lại rất đẹp. Sau khi thử đồ cưới và nhẫn cưới, hắn nói: - Đi uống nước với tôi. Nó giật mình, vì từ lúc đi với nhau đến giờ mới nghe GK nói. Nó cười vu vơ. Nó gọi cho mình ly sinh tố dâu. Gk thì café đắng.. Im lặng 1 lúc. GK lên tiếng: -Này! Cô bị câm à. Sao chẳng nói gì hết vậy? Nó bỗng cong môi, rồi lại chề môi ra nhìn dễ thương hết nói. - Anh không nói gì, không hỏi gì thì tôi biết nói gì chứ. Hắn cười cười đểu nói: - her.. tưởng cô hiền lắm chứ.. cũng gai góc gớm. - Có qua có lại thôi à – Nó trả lời, mắt nhìn xung quanh. Hắn thấy pực vì con nhỏ này. Hắn nói: - Thôi vào vấn đề chính đây. Thứ nhất, tôi chỉ đồng ý kết hôn với cô vì bà và mẹ tôi chứ tôi không hề có cảm tình với cô. … Thứ hai, tôi chỉ xem cô như một món đồ mà tôi mới vừa mua được. Thứ ba, cô không được xen vào chuyện riêng tư của tôi sau khi kết hôn. Thứ tư, tôi có người yêu, và tôi sẽ không chia tay cô ấy khi kết hôn với cô. Nó sững sờ nhìn người đối diện mình, nó căm ghét con người đó. Nó cũng khinh bỉ chính bản thân nó, phải rồi, nó đúng là một món hàng mà.. đâu trách hắn được. Nó khẽ mỉm cười đau đớn, nhẹ nhàng nói: - Tôi… tôi biết rồi.. tôi mệt. Mình về đi. Nó vội đứng dậy, quay lưng nhanh để khi giọt nước mắt rơi xuống thì GK sẽ không thấy. Nhưng muộn rồi, GK đã thấy giọt nước mắt của nó. Hắn thầm nghĩ : “ Xin lỗi cô. Tôi không thể thân thiết với cô được. Haizz..”. Hắn cũng cảm thấy có lỗi, tội tội con nhỏ nhưng rồi lại thôi. Suốt đoạn đường về, 2 đứa lại không nói lời nào. Chỉ có cái gật đầu chào nhẹ của nó dành cho hắn khi tạm biệt.