Chủ Tử
Chương 3
Tiết thu khiến cảnh sắc ở hậu hoa viên không còn rực rỡ như hai mùa xuân, hạ. Cung nhân đã sớm dọn lá rụng cành khô, chuẩn bị thật tốt cho yến tiệc.
Quốc yến kì thật cũng chỉ là dịp dùng ăn uống để phô trương; huống chi có Hoàng đế ở đây chiêu đãi đoàn sứ giả, mọi người đều liếc mắt một cái qua đồ ăn rồi cười phụ họa hai tiếng.
Khác hẳn với Ngọc Lang.
“Oa oa, giò Đông Quan kìa!”
Cắn một miếng giò đầy dầu mỡ, tiểu tử xinh đẹp gây chuyện nổi tiếng kinh thành của Cửu vương phủ im lặng trong chốc lát.
Mới ăn được một nửa đã thấy ngán, y xoay người lén lút đưa nửa còn lại cho Cửu vương gia, ha ha cười, “Khó mà có được dịp tham dự quốc yến, tội gì không ăn cho đủ? Sanh Nhi, giò này không tệ, trước cứ cầm giúp ta, nếu ngươi muốn ăn, đừng ngại, cứ cắn hai miếng cũng được. Ta sẽ ăn cái khác.” Y lại cầm đũa lên, gắp miếng mướp đắng ở trước mặt.
Quan viên dùng vẻ mặt thương cảm mà nhìn Cửu vương gia, Cửu vương gia thì lại nở nụ cười thật ngọt ngào. Tay đang cầm giò đã bị cắn vài miếng, hắn dịu dàng nói, “Đây là món do đầu bếp trong vương cung vừa mới tới làm. Sở trường của hắn là đồ ăn Đông Quan. Nếu ngươi thích, vương phủ ta cũng sẽ tìm một đầu bếp ở Đông Quan.”
“Được đấy.”
“Nếm thử chút này xem.” Hắn nhấc đũa đưa đến bên miệng Ngọc Lang.
“Ngon ghê!”
Quốc yến to như vậy, Ngọc Lang lại có thể tự nhiên như thế.
Quan viên Lễ bộ đau lòng nhìn quốc yến đã được sắp xếp long trọng, trang nghiêm, chu đáo đến như vậy lại bị thằng nhãi này biến thành chả ra cái gì, gân xanh nổi lên đầy rẫy.
Hoàng Thượng không bao giờ cho phép có người thất lễ trước mặt mình lại không lên tiếng.
“Cái kia thì sao?”
“Thứ này đầu bếp trong vương phủ chúng ta cũng làm được, có phải không? Sanh Nhi ơi, dưa muối này làm cũng ngon lắm, chẳng biết ở ngự trù phòng có còn hay không, chờ ta một lát sẽ lấy hai lọ về… A, tại sao quốc yến mà chỉ có vài món ăn thế này? Sanh Nhi nhìn xem, có phải đồ ăn của Hoàng đế nhiều hơn chúng ta một chút không?” Đồ ăn ở đầy trước mặt, cũng đã sắp ăn no, thế nhưng Ngọc Lang lại ngửa đầu so đo với Hoàng đế.
Liếc mắt một cái, lại không biết đã nhìn thấy cái gì, vẻ mặt Ngọc Lang nhất thời tràn ngập đề phòng. Y nói thầm bên tai Cửu vương gia, “Này, Hoàng đế Nhị ca của ngươi cứ nhìn ta chằm chằm làm chi?”
Cửu vương gia bật cười.
Người này có lẽ đã ăn no rồi, cuối cùng cũng biết quan sát tình huống chung quanh một chút.
Đâu chỉ có riêng Hoàng đế, bất cứ ai ở trong hoa viên, từ đoàn sứ giả, đại thần cho đến kẻ hầu người hạ, có kẻ nào là không theo dõi y?
“Không sao đâu.” Cửu vương gia dùng khăn mặt ấm giúp y lau tay sạch sẽ, “Hoàng Thượng không có ác ý với ngươi.”
“Không có ác ý? Hừ!”
Mặc dù trong người đầy thù mới hận cũ, nhưng trước khi tiến cung Sanh Nhi đã dặn đi dặn lại, đồ ăn các thức có thể ăn thoải mái, nhưng nói thì không thể nói bừa. Ngọc Lang vẫn còn là một kẻ thông minh, y chỉ lầm bầm vài câu, ánh mắt nhìn Nhị ca của Cửu vương gia tình nhân ghi rõ thâm thù.
“Ngọc Lang…”
Một tiếng gọi trong trẻo rơi vào tai, Ngọc Lang lại coi đó là giọng nam âm trầm khó có thể quên. Y nhất thời nhảy dựng lên theo phản xạ, “Chuyện gì? Nhị vương…”, lại bị Cửu vương gia nhéo cho một phát.
Ngọc Lang bị đau, hung tợn trừng mắt với người trong lòng một cái, phải sửa lại lời, “Hoàng Thượng.”
Động tác mờ ám của hai kẻ kia bị Hoàng đế thấy rõ mồn một. Tuy khóe môi quân chủ hàm chứa ý cười xuân phong, trong lòng y lại không hề thoải mái.
Người đứng đầu tứ hải đã không thoải mái, các ngươi cũng đừng mong dễ chịu.
Khóe môi Hoàng đế gợn lên một độ cong vô cùng quen thuộc. Cửu vương gia cùng bá quan run rẩy cả người.
Đến rồi, đến rồi.
Mọi người ngừng đũa, trộm giương mắt nhìn, nín thở chờ đợi.
Chỉ có Ngọc Lang ngây thơ là không hiểu chuyện. Cửu vương gia lặng lẽ kéo tay y, y lại còn chùi dầu mỡ dính đầy trên môi vào tay áo Cửu vương gia.
Hoàng đế chậm rãi nhấp chén rượu cầm trên tay, hỏi, “Hôm nay ngươi đi gặp Thái hậu, đã được Thái hậu ban cho những thứ gì?”
“Thái hậu ban cho gì á?”
Không xong, người này sẽ không định đánh đòn ta đấy chứ? Khó khăn lắm mới được tiến cung một lần, bất chấp nguy hiểm đi gặp cái tên bại hoại này mới đòi được mấy thứ bảo bối sáng bóng trong suốt, ngàn vạn lần không thể bị cướp đi. Ánh mắt Ngọc Lang liên láo, “Thái hậu ban cho ta vài thứ chén bát, trắng này, đen này, đỏ này. Ta cũng biết quy củ cung đình, Thái hậu là người tôn quý nhất trong cung, Người đã ban thưởng cho ai cái gì thì Hoàng Thượng cũng không thể thu hồi.”
Vẻ mặt cảnh giác kia không chút che giấu, ngay cả đoàn sứ giả cũng có thể nhìn rõ mồn một, nói chi đến Hoàng đế.
Có người không nhịn được, bật cười một tiếng.
Cửu vương gia nghĩ mặc dù đây là quốc yến, tình huynh đệ giữa hai người cũng sâu sắc, nhưng khi Nhị ca hắn mà đã tức giận, không chừng y sẽ trở mặt. Vội vã khom người, Cửu vương gia nói, “Hoàng Thượng, Ngọc Lang ít khi tiến cung, không hiểu lễ tiết, không bằng cho phép thần đệ dẫn y lui xuống.”
“Ta sao lại không hiểu lễ tiết?” Ngọc Lang căm tức, “Ta ăn còn chưa no mà!”
Ở dưới bàn, Cửu vương gia nhẹ đá y một cái. Thấy y vẫn nổi giận đùng đùng ngó mình lom lom, hắn liền lộ ra một nụ cười giảo hoạt, “Nghe lời một chút, khi nào về vương phủ ta sẽ cho ngươi chơi một thứ rất hay.”
Đôi mắt Ngọc Lang liền sáng lên, y thấp giọng hỏi, “Hay là ngươi lại kiếm đâu ra bản đông cung đồ mới rồi?” – mặt mày ngay lập tức liền hớn hở.
Hai người khe khẽ nói nhỏ, tựa như đã quên mình đang ở quốc yến. Chúng thần hai mặt nhìn nhau quan sát hai người kia bàn bạc sự tình.
Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng.
“Tịch thu.”
Hoàng đế chính là Hoàng đế, chỉ cần nói ra hai chữ, hai thị vệ bên cạnh đã lập tức lên tiếng, “Vâng!” rồi xoay người vội vã đi tới.
Ngọc Lang rốt cục chú ý trở lại, hỏi Cửu vương gia, “Y vừa mới nói tịch thu cái gì thế?”
“Hôm nay ngươi đắc tội trong cung.” Cửu vương gia còn chưa mở miệng, Hoàng đế địa vị tối cao lại đã hạ mình trả lời.
“Cái gì?” Ngọc Lang kêu lên sợ hãi, “Đó là phần bảo bối Thái hậu ban thưởng cho ta, không thể nói thu là thu như vậy!”
“Không sai, cũng không thể cứ thu luôn như vậy.” Hoàng đế gật đầu, “Nếu là phần thưởng của Thái hậu, vậy cũng nên thông báo cho Thái hậu một tiếng. Phái người đi gặp Thái hậu, nói Ngọc Lang phạm thượng, tất cả những thứ được ban cho đều bị tịch thu.”
“Ta…”
“Còn dám phạm thượng, trẫm liền hạ thánh chỉ cho Cửu đệ tiến cung chăm sóc Thái hậu một tháng, không được phép quay về vương phủ.” Hoàng đế lạnh lùng nói.
“Ngươi…” Cũng thật quá độc ác đi?
Cửu vương gia rốt cục nhịn không được chen mồm vào, “Ngươi còn dám mở miệng sao? Thật muốn ta vào sống trong cung một tháng?”
Hoàng đế ca ca, ngươi làm thế này là muốn phạt Ngọc Lang hay là phạt ta vậy?
Ngọc Lang tuy cứng đầu nhưng cũng không phải là ngốc tử. Y lầm bầm hai tiếng, thừa hơi nói với Cửu vương gia, “Biết ngay ngươi dẫn ta tiến cung không phải là chuyện tốt gì mà. Hóa ra là ngươi cố ý để người ta bị bắt nạt.” Y cấu vào lòng bàn tay Cửu vương gia một cái thật mạnh.
Hoàng đế thấy chân mày Cửu đệ đột nhiên nhăn lại. Y biết hắn đang bị trừng phạt, trong lòng thấy sảng khoái, mặt mày cũng giãn ra, so với bình thường nhu hòa hơn đôi chút.
Y thong dong dựa lưng, đầu ngón tay thon dài chậm rãi chuyển quanh miệng chén, đưa mắt đánh giá chúng sinh ở dưới chân mình. Y chung quy không biết chính mình cũng đang bị một nam nhân khác lặng lẽ quan sát.
Tiệc vừa kết thúc, trời đã tối sầm. Thị vệ đốt những cây đuốc lớn bố trí ở bốn phía hoa viên. Có lẽ là do mùa thu tới rồi, tiết thu khiến lòng người trở lạnh, cảm giác mệt mỏi hết sức.
Đúng là y mệt mỏi thật. Y là chủ tử của thiên hạ, buổi sáng xử lí quốc vụ, giờ ngọ triệu kiến đại thần, buổi chiều tiếp kiến sứ giả, lại còn yến tiệc tối nay. Y so với ai cũng sẽ mệt mỏi hơn.
Dù vậy, một chút ủ rũ cũng không thể để lộ ra.
“Hoàng Thượng, đuốc ở hậu hoa viên cũng đã thắp xong.”
Sau khi thưởng yến, còn có hoạt động thưởng hoa ở hậu hoa viên. Lễ bộ cố gắng tăng thêm một tiết mục này sau yến tiệc, bởi vì Khiết Đan dần dần trở nên cường đại, Thiên triều cần phải có biện pháp khiến bọn họ lung lạc. Hoàng đế lúc mới biết ý định này còn thấy thú vị mà gật đầu đáp ứng, thế nhưng đến giờ phút này lại thấy toàn bộ quan viên Lễ bộ ngu dốt như lợn.
Sao không nghĩ rằng Hoàng đế cũng sẽ mệt mỏi?
Hoàng đế dù tức giận cũng không để lộ ra. Ánh mắt y như có như không nhìn thẳng về phía sau một cái, dọa các quan viên Lễ bộ toát mồ hôi lạnh.
Trời ạ, chủ tử tại sao lại không hài lòng? Chúng ta làm cũng không đến nỗi tồi nha.
Đúng rồi…
Ngọc Lang! Nói không chừng lại là do thằng nhãi con Hạ Ngọc Lang gây ra!
Quan viên Lễ bộ mồ hôi lạnh đầy đầu theo sau, đảm đương trách nhiệm do Hoàng đế giao phó, chậm rãi đưa mọi người ra hậu hoa viên ngắm cảnh.
“Thương Nặc vương tử, đây là gốc phù dung tím nở hoa vào mùa thu.” Một bên dẫn dắt một bên giải thích, Tiểu Phúc Tử cũng tận chức tận trách, “Đây chính là hi thế trân phẩm, cả thiên hạ chỉ có một gốc này. Ngài xem cái nụ hoa nho nhỏ của nó này. Khi nở, hoa sẽ có màu tím sẫm. Nếu chưa nhìn thấy, ngài sẽ không thể tưởng tượng được nó xinh đẹp đến nhường nào.”
Sứ giả ai ai cũng “chậc chậc” lấy làm kỳ lạ.
Ngọc Lang cũng không biết từ nơi nào xông ra, “Hoa nào đẹp cơ, cho ta xem với!”
“Ngọc Lang, cẩn thận đừng nhúc nhích…” Cửu vương gia còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng “răng rắc”.
Cái âm thanh này khiến Hoàng đế cũng phải quay đầu nhìn lại. Ngọc Lang đứng cạnh gốc phù dung, vẻ mặt ngốc nghếch vô cùng.
Một gốc hoa trụi lủi đứng thẳng trong gió thu.
“Ta còn chưa làm gì mà.” Ngọc Lang giơ hai tay ra.
Mọi người dù biết Hoàng đế sủng ái Cửu vương gia, trái tim cũng không khỏi run lên, ngươi nhìn nhìn ta, ta cũng xem xem ngươi. Làm trò trước mặt đoàn sứ giả Khiết Đan như thế, ai cũng không biết vị Hoàng đế nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt này sẽ xử lý ra sao.
Ngọc Lang thấy chung quanh bỗng nhiên yên ắng, trong lòng kêu to không ổn. Y vô tội vội vàng nhìn Cửu vương gia, “Thật mà, Sanh Nhi cũng nhìn thấy ta không làm gì cả, đúng không?”
Y thật sự đúng là chưa làm gì cả, chỉ vì muốn xem hoa nên mới kích động, nhất thời không dừng bước được, trượt ngã một cái, y phục liền vướng vào cành hoa…
Răng rắc.
Êm đẹp cho một gốc phù dung, tự nhiên lại gặp tai bay vạ gió!
Cửu vương gia không còn gì để nói, “Ôiii, ngươi thật là…” Quay đầu nhìn lại vị Hoàng đế còn chưa lên tiếng, “Hoàng Thượng, thần đệ nguyện lĩnh trách…”
Hắn còn chưa kịp quỳ xuống, âm thanh lạnh lùng của Hoàng đế đã truyền đến, “Đoàn sứ giả còn đang tại đây, trẫm miễn ngươi không phải quỳ. Yên tâm, phạt nhất định phải phạt, đêm nay ngươi cứ quay về vương phủ chờ ý chỉ của trẫm.”
“Tuân chỉ.”
Cửu vương gia lên tiếng, quay đầu nháy mắt ra hiệu với Ngọc Lang.
Mang ngươi tiến cung, ta đã biết thế nào cũng bị Nhị ca trách phạt mà.
Ngọc Lang cũng hiểu ý, làm mặt quỷ với hắn.
Hai người đi theo sau Hoàng đế trừ bỏ bị phạt cũng vẫn là bị phạt, vậy là bọn họ cố ý tụt lại phía sau, ly khai đội nhân mã, nhanh như chớp cầm tay nhau chạy tới nơi khác đùa nghịch.
Có lẽ bởi vì một gốc phù dung tím bị gãy, nét mặt Hoàng đế đã nghiêm túc nay lại càng hiển lộ vẻ uy nghiêm của đế vương. Y dẫn mọi người bơi thuyền ở hậu hoa viên một chuyến rồi trở lại đình giữa hồ.
“Hoàng Thượng, giờ là lúc thưởng ngoạn lễ vật đoàn sứ giả dâng lên.” Tiểu thái giám ở bên người nhỏ giọng nhắc nhở.
Tại đình có một bàn chứa đầy lễ vật do đoàn sứ giả Khiết Đan mang tới. Các cung nữ xốc khăn đỏ phủ trên bề mặt lên, các lễ vật kể cả đã thấy lẫn chưa thấy đều triển lộ.
Lướt mắt qua một lượt, mỹ danh là thưởng ngoạn, thực chất chỉ là làm để đoàn sứ giả thấy Hoàng đế rất thích lễ vật của bọn họ mà thôi.
Hoàng đế tùy ý cầm lên một chiếc nỏ nhỏ ở giữa đống lễ vật, nhẹ nhàng kéo kéo nhưng lại không thể kéo ra ngay được.
Chẳng lẽ cánh tay của người Khiết Đan lại khỏe đến vậy?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một thanh âm nam nhân vang lên từ phía sau, “Hoàng Thượng, cái chuôi của nỏ này có cơ quan đấy.”
Thanh âm kia đầy âm điệu của người dị quốc, mà lại vang lên từ một nơi quá thân cận, Hoàng đế cảm thấy như có người đang thì thầm ở gần ngay bên tai mình.
Giật mình quay người lại, khuôn mặt của vị Khiết Đan vương tử đã phóng đại ngay trước mắt, gần sát đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Tâm thần Hoàng đế chấn động mạnh.
Y đã thật lâu không thân cận cùng người khác, mà ngay cả Hoàng hậu ngày thường gặp mặt cũng là tuân theo lễ nghi cấp bậc đứng cách xa nửa trượng.
Y là thiên tử, là chủ tử của muôn người trong thiên hạ, không ai có thể cùng y đứng sóng vai.
Vị Khiết Đan vương tử này sao lại dám lớn mật như thế? Tuy rằng nụ cười của hắn không hề mang ác ý, nhưng lại rất mạo muội.
“Đây là phát minh mới nhất của Khiết Đan chúng thần. Nỏ này thoạt nhìn thì nhỏ vậy nhưng được thiết kế đặc thù để khấu trừ lực kéo, có thể bắn đi xa ngàn trượng.” Khiết Đan vương tử kiên nhẫn giải thích, lấy tay chạm vào dưới nỏ, nơi có một miếng gỗ nhỏ, “Mời Hoàng Thượng xem, phải vặn bung nơi này ra, rồi ấn nó xuống chỗ này.”
Vừa nói, hắn vừa đứng bên cạnh làm mẫu.
Như là để tôn trọng Hoàng đế Thiên triều, Khiết Đan vương tử không lấy nỏ đi từ tay Hoàng đế. Nở nụ cười khiến người ta không thể chán ghét, hắn tiến tới từ phía sau, bất ngờ vươn tay, nắm lấy hai tay đang cầm nỏ của Hoàng đế.
“Cứ để như vậy, hai tay giữ chặt.” Người Khiết Đan thân hình cao lớn, so với người Trung Nguyên thì vóc người lớn hơn một chút. Hắn làm động tác như vậy cũng chẳng cần cố hết sức.
“Sau đó, lấy tay kìm phía dưới miếng gỗ…” Kiên nhẫn cẩn thận dạy dỗ đâu ra đấy, Khiết Đan vương tử tựa hồ không hề để ý tới không khí quỷ dị bao quanh mình.
Các đại thần Thiên triều hai mắt trợn lớn, cơ hồ có thể so với cá vàng nhà Cửu vương gia vì bội thực mà đi đời nhà ma.
Vô luận ngữ khí của Khiết Đan vương tử có tự nhiên thế nào, nhưng quan trọng nhất là, Hoàng Thượng vĩnh viễn uy nghiêm, cẩn trọng lại bị một vương tử dị quốc gần sát quá độ như thế, cũng là chuyện không thể xảy ra.
Mà ngay cả Hoàng hậu cũng không dám làm hành động quá thân mật như thế với Hoàng Thượng trước mặt quần thần.
Huống chi, tư thế của bọn họ, căn bản chỉ là Hoàng Thượng bị Khiết Đan vương tử ôm sau lưng, dạy cho cách dùng nỏ thôi.
“Cái nỏ này trước mắt cũng chỉ là mới nghiên cứu sáng tạo ra, cho nên còn chưa thực sự được giản tiện.” Thương Nặc vương tử dốc lòng giảng giải.
Các đại thần nơm nớp lo sợ, bắt buộc bản thân mình tỏ vẻ thưởng thức cảnh tượng Hoàng đế của bọn họ bị Khiết Đan vương tử ôm vào lòng, luận đàm vũ khí.
Tuy rằng cảnh tượng này, thật sự là… Thiên triều thượng quốc… Lễ nghi bang giao… thật mất mặt…
Vậy nhưng, không thể mở miệng.
Trước kia thời Tam Quốc có kết nghĩa vườn đào, rồi các học trò cũng là ngủ cùng một chỗ. Nam nhi với nhau, so đo tính toán làm gì.
Lúc này, Hoàng Thượng và Khiết Đan vương tử cùng lắm cũng chỉ là ôm một lát để nếm thử uy lực của vũ khí mới, tuyệt không có ý gì khác. Tứ chi khắng khít như thế, tuy rằng không hợp với phong tục của triều đại, nhưng biết đâu đây lại là phong tục của Khiết Đan man tộc.
Lại nói, thiên hạ đều biết Hoàng Thượng cứng cỏi, nào có ai dám mạo hiểm để bị mất đầu, ho khan một tiếng, trang trọng nói, “Thương Nặc vương tử, mời ngài buông Hoàng Thượng của chúng ta ra”?
Nhưng câu nói này mà không ra khỏi miệng, khác nào thừa nhận Hoàng Thượng của bọn họ thực sự đang bị kẻ khác chiếm tiện nghi?
Loại chuyện có thể ảnh hưởng đến quốc thể thế này sao có thể phạm phải được?
Trăm triệu, trăm triệu lần không thể.
Huống chi, quân lực của Khiết Đan…
“Chỗ này không thể nắm quá chặt…” Thương Nặc vương tử tiếp tục giảng giải.
Thiên tử mặc long bào đã sớm ném bộ dạng nỏ kia lên chín tầng mây.
Y đã hóa đá.
Người này dám lớn mật như thế. Man tộc, quả nhiên là man tộc mà!
Nếu là người của bổn quốc chắc chắn đã bị xử tử rồi.
Tuy là vô tình nhưng man tộc này thật đáng hận! Ta đường đường đã dùng lễ nghi của Thiên triều thượng quốc để tiếp đón.
Thế nhưng hai nước tranh chấp, cũng không chém sứ giả.
Huống chi, quân lực của Khiết Đan…
Trong lòng Hoàng đế phức tạp nhưng một suy nghĩ cũng không để lộ ra. Y thong dong mà uy nghi mở miệng, “Thương Nặc vương tử, trẫm…”
“Hoàng Thượng, đã có thể kéo nỏ được rồi.” Nam nhân dạy dỗ đến toàn tâm toàn ý, thái độ vô cùng ân cần.
Ngực hắn dán trên lưng Hoàng đế, độ ấm cơ thể xuyên qua cả long bào thêu hoa lệ, dần truyền cho y.
“Nhìn về phía trước, muốn bắn vào đâu, liền nhìn…”
Lỗ tai thật ngứa, cũng thật nóng, thanh âm giống như từ nơi xa xôi nào đó truyền đến.
Láo xược! Sao có thể lớn mật như thế?!
Nhiệt độ cơ thể truyền tới ấm áp đến mức Hoàng đế muốn nổi giận. Chưa từng có một người nào dám lớn mật như thế ôm y. Cho dù là vô ý, cho dù là không hiểu lễ nghi, dẫn đến mạo phạm, cũng chưa từng có.
“Khấu trừ lực ấn chính là như vậy.”
Hoàng đế cảm nhận rõ độ mạnh yếu của đầu ngón tay Thương Nặc. Thương Nặc đang nắm lấy bàn tay y. Long thủ của y lại bị người ta tùy ý nắm thật chặt.
Dừng tay! Ngươi dừng tay lại cho trẫm! Nếu không phải lo lắng thực lực của Khiết Đan các ngươi, trẫm sẽ không lưu tình tát ngươi hai cái!
Ho khan một tiếng, Hoàng đế cố ý nói bằng giọng không hài lòng, “Thương Nặc vương tử, trẫm đã hiểu rồi…”
“Ấn.” Thương Nặc quát khẽ.
Hoàng đế theo đầu ngón tay của hắn ấn xuống. “Tốc” một tiếng, tiếng xé gió vang lên, một đoản tiễn xuyên qua mặt hồ, bắn thẳng về phía hoa viên.
Khiết Đan nhất định là vô cùng nóng bức. Vương tử nhà bọn họ cả người như có dung nham, mà ngay cả ở ngón tay cũng thế. Bàn tay được chăm sóc đến mượt mà thon dài của Hoàng đế bị lửa nóng của Thương Nặc bao trùm đến cơ hồ nhuyễn ra, không còn xương cốt.
“Tuyệt! Vương tử bắn thật giỏi!” Đoàn sứ giả ai nấy vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Giống như vương tử bọn họ, các đại hán đến từ Khiết Đan không hề phát hiện ra bầu không khí quỷ dị đang bao trùm, lại từ đáy lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ vì Thiên triều Hoàng đế hòa hợp với Thương Nặc vương tử.
Hoàng đế liếc mắt nhìn các đại thần của mình.
Tính với chả toán! Các ngươi hưởng bổng lộc của trẫm, đầy bụng thánh nhân thi thư, cho dù là trẫm và Khiết Đan vương tử luận bàn vũ khí, cũng nên vì thiên tử cùng ngoại nhân quá mức thân cận mà thấy ngại ngùng, ra mặt thỉnh Khiết Đan vương tử thu tay lại mới đúng.
Chẳng lẽ các ngươi muốn tự trẫm mở miệng nói, “Khiết Đan vương tử, hãy buông trẫm ra” hay sao?!
Thật là không như mong muốn mà.
Nghe xong lời khen ngợi của mọi người trong đoàn sứ giả Khiết Đan, các thần tử Thiên triều lại nhớ tới Hoàng Thượng hiếu thắng, mình cũng nên tỏ vẻ một chút.
“Thật tuyệt! Hoàng Thượng thật lợi hại, vừa mới học đã biết cách dùng nỏ rồi.”
Chỉ có thể làm ra bộ dáng vui mừng khôn xiết, tán dương không ngừng mà thôi.
Cả bọn gượng cười, “Hoàng Thượng đúng là thiên phú kì tài. Chúng ta chỉ sợ có học tám năm mười năm so ra cũng vẫn còn kém xa.”
Hoàng Thượng à, Người tính định để bị ôm như thế đến khi nào vậy? Cho dù có là luận bàn vũ khí, cũng nên biết là thiên tử thì cũng cần phải có tự trọng…
“A, ta dạy nhầm mất rồi.” Thương Nặc nhìn phương hướng của lạc tiễn, cười rộ lên, “Khi phóng tên, hẳn là nên hướng về phía trước một chút, vậy tầm bắn cũng sẽ xa hơn.” Tiếng cười cứ như quanh quẩn ở bên tai Hoàng đế.
“Lại một lần nữa, có được không?” Vẻ mặt ôn hòa, Khiết Đan vương tử đợi Hoàng đế cho phép.
Còn chưa đủ sao? Hoàng đế bị người ôm trong lồng ngực đến mức cứng đờ.
Chưa hết? Chúng đại thần lông tơ đều dựng thẳng.
“Không thể tin được là Khiết Đan lại có thể chế tạo ra được một loại nỏ tinh xảo như vậy, trẫm đã được khai mở nhãn giới rồi.” Hoàng đế mỉm cười, ôn hòa mà kiên định đẩy vị vương tử to gan lớn mật này ra, “Đa tạ vương tử, trẫm đã biết cách sử dụng.”
Nếu không phải bởi vì binh lực của Khiết Đan, kẻ lỗ mãng này…
“Chỉ cần hiểu thì sử dụng cũng không thành vấn đề. Nhưng chế tạo loại nỏ này không dễ.”
Khiết Đan vương tử chỉ cần nói một câu đã thu hút lực chú ý của Hoàng Thượng.
Bí quyết chế tạo cung nỏ của Khiết Đan chính là điều khiến mọi quốc gia ham muốn.
Biết đâu kẻ lỗ mạng này sẽ mê mê tỉnh tỉnh nói ra chút điều cơ mật?
Bộ dáng Hoàng đế tuấn mĩ, dưới ánh trăng lại trở nên ôn hòa hơn, “Nơi này của trẫm cũng có một vài thợ thủ công chuyên nghiên cứu chế tạo các loại cung nỏ tinh vi.”
“Thật sao?” Thương Nặc vương tử kinh ngạc nói, “Vậy thì chúng ta nên cùng luận bàn một chút. Chuyên gia cung nỏ của Khiết Đan chúng ta chính là những người giỏi nhất. Nhưng ta nghe nói người Thiên triều chỉ thích đọc sách, không ham luyện võ, nên vương tộc Thiên triều cũng không chú ý nỏ tốt xấu ra sao.”
Man tộc chính là man tộc, nói ra thứ ngôn ngữ thiếu suy nghĩ như vậy!
Tuy bị mất mặt nhưng Hoàng đế vẫn mỉm cười, chỉ là có chút mất tự nhiên, “Vương tử hiểu lầm rồi. Thiên triều vương tộc cũng có người tinh thông cung nỏ, tỷ như … trẫm…” Ừ, chính xác mà nói, thì là Cửu đệ của trẫm.
Liếc mắt quan sát, nhưng lại tìm không thấy vị Cửu vương gia huynh đệ tinh thông cung nỏ đâu, Hoàng đế đành phải nuốt vào ba chữ cuối cùng.
Lại trốn đi đâu mất toi?
Đáng giận, chờ giải quyết xong việc của đoàn sứ giả Khiết Đan, tuyệt đối không thể tha cho hai kẻ này.
“A? Thiên triều Hoàng Thượng cũng tinh thông vậy sao?” Biểu tình của Thương Nặc vương tử cùng mọi người trong đoàn sứ giả vừa sùng bái vừa kinh ngạc khiến Hoàng đế uy nghi không cách nào làm sáng tỏ hiểu lầm.
Nhưng nói y từ nhỏ đã luyện tập cưỡi ngựa bắn tên cũng không phải là khoác lác.
Tinh vi chế tạo cung nỏ, theo y, so với tinh vi đào móc cách chế tạo cung nỏ, thì cũng không sai biệt lắm.
“Vậy… Ta có thể cùng Thiên triều Hoàng đế bàn luận cách chế tạo cung nỏ hay không?” Nói đến cung nỏ, vị vương tử lỗ mãng lập tức hai mắt sáng lên, vui sướng không thôi, “Ta gần đây nghiên cứu một loại nỏ cỡ lớn, tầm bắn xa…”
“Vương tử…” Trong đoàn sứ giả Khiết Đan, người lão luyện thành thục còn có thể suy nghĩ, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“…Sử dụng nhẹ nhàng, đang định phổ biến dùng trong quân…”
“Vương tử…”
“Lai Mục, ngươi đừng có cản ta nói chuyện. Chính là nếu như đem dùng trong quân đội, thì vẫn còn một vấn đề nho nhỏ cần được giải quyết…”
“Khụ khụ! Vương tử điện hạ…”
“Lai Mục, ngươi đang làm gì?” Tay áo Thương Nặc bị người ta túm rồi lại túm, rốt cục hắn bất mãn, nghiêm mặt nhìn thuộc hạ, “Ta đang cùng Hoàng Thượng bàn luận chuyện cung nỏ, không thấy hay sao?”
Bốn phía trầm mặc.
Những người ở trong đoàn sứ giả Khiết Đan đứng bên cạnh vương tử ngậm chặt miệng, hận không thể tập trung hết sức mạnh vào đôi mắt, vì thế cứ chớp mắt liên hồi.
Nhị vương tử điện hạ tôn quý ơi, chúng ta biết ngài đang nói chuyện cung nỏ.
Quân binh Thiên triều không thể đánh lại quân binh chúng ta, một trong những nguyên nhân quan trọng chính là vũ khí.
Người Thiên triều đang muốn học trộm kỹ thuật của chúng ta mà.
Các đại thần Thiên triều quy củ đứng ở một bên, duy trì khuôn mặt tươi cười hữu lễ.
Không tồi, chúng ta phải học lẻn.
Tốt nhất là dùng kĩ thuật của các ngươi để chế tạo thành cung nỏ của chúng ta, rồi dùng cung nỏ ấy bắn vào mông các ngươi một phát.
Ha ha, khi đó, quân lực Khiết Đan còn gì đáng sợ?
“Khụ, kỹ thuật quan trọng của quý quốc, vương tử nên cẩn thận, không cần phải nói ra nhiều.” Hoàng đế cứ như bâng quơ, thực chất là lấy lùi làm tiến.
Man tộc chỉ là man tộc mà thôi! Chỉ cần một chiêu quân pháp của Thiên triều là có thể dễ dàng đối phó.
Quả nhiên…
Thương Nặc bất mãn trừng mắt với bọn thuộc hạ ở phía sau một cái, nhưng khi nhìn về phía Hoàng đế, hắn đã thay đổi thành vẻ mặt tươi cười hân hoan vô cùng, “Không không, xin Hoàng Thượng nhất định phải dành chút thời gian để chúng ta cùng luận bàn việc cung nỏ. Cung nỏ thường là đề tài để các chuyên gia Khiết Đan thức trắng đêm bàn luận, nhưng vẫn có một vấn đề không thể giải quyết.” Thương Nặc vương tử có tình yêu thương đặc biệt đối với cung nỏ, sau khi biết Hoàng đế cũng tinh thông cung nỏ, ánh mắt hắn nhìn Hoàng đế cũng nhiều thêm hai phần nhiệt liệt, “Không biết Hoàng đế có nghiên cứu những tài liệu liên quan đến cung nỏ hay không?”
“Có biết một phần.” Hoàng đế thản nhiên nói.
“Ta rất muốn thỉnh giáo Hoàng Thượng. Về tài liệu liên quan đến chế tạo cung nỏ, nếu Hoàng Thượng có thể cho ta chút ít thời gian, không, chỉ cần một đêm…”
“Vương tử…” Nếu cứ như vậy, trong một đêm Thiên triều Hoàng đế, không, chỉ cần nửa đêm thôi, sẽ móc sạch bí mật của chúng ta mất.
Thương Nặc lại trừng mắt với thuộc hạ, “Ngươi còn dám xen miệng?” Chuyển hướng về phía Hoàng đế, hắn lại tha thiết thỉnh cầu, “Hoàng Thượng, cung nỏ là thứ vũ khí tinh xảo, khi thảo luận phải tĩnh tâm. Chúng ta có thể tìm chỗ nào yên ắng, tránh đi những kẻ ồn ào không hiểu biết được không?”
Không thể nha! Ánh mắt đoàn sứ giả Khiết Đan mãnh liệt phản đối.
Cầu còn chẳng được! Các đại thần Thiên triều ra sức che giấu vẻ mặt cười trộm.
Ánh mắt Thương Nặc vương tử tràn ngập khát vọng nhìn Hoàng đế.
“Được rồi.” Hoàng đế chậm rãi, cẩn trọng mà nhẹ gật đầu.
“Được lắm! Việc này không nên chậm trễ, đàm luận luôn bây giờ đi. Ôi, nếu sớm biết rằng Hoàng đế cũng có nghiên cứu về cung nỏ thì còn yến tiệc với lại ngắm hoa cái nỗi gì nữa, lãng phí thời gian quá. Lai Mục, các ngươi ở nơi này chờ ta.”
“Vương tử à…”
“Theo phân phó của trẫm, lập tức quét dọn Vịnh Đàm các. Nơi này thanh tịnh, xin mời vương tử vào trong đó nói chuyện.” Hoàng đế liếc mắt nhìn quần thần, “Các ngươi lưu lại tiếp đãi mọi người thật tốt.”
Các đại thần chỉnh tề trả lời, “Tuân chỉ.”
Hoàng Thượng yên tâm, chúng thần sẽ cẩn thận trông chừng, không cho bọn họ cản trở chuyện tốt của Người. Khiết Đan vương tử liền giao cho Hoàng Thượng chủ tử Người.
Vịnh Đàm các được xây dựng ở trên nước, cách hoa viên rất xa, là nơi yên tĩnh, chỉ có một cái cầu nối với bờ hồ. An toàn là trên hết, nếu đã để Hoàng đế ngồi cùng Thương Nặc vương tử, thị vệ tất nhiên phải canh phòng nghiêm ngặt không để ngoại nhân xâm nhập.
Vịnh Đàm các tứ phía được nước bao quanh, bọn thị vệ bảo vệ ở chân cầu và bốn phía xung quanh, cam đoan vạn vô nhất thất.
“Thất lễ, vương tử điện hạ. Quy củ của Thiên triều là bất luận kẻ nào muốn cùng Hoàng Thượng trò chuyện, cũng không được mang theo binh khí.” Thị vệ trưởng mỉm cười giải thích.
“Tất nhiên rồi.” Thương Nặc thoải mái mặc cho bọn họ lục soát toàn thân trên dưới.
“Đã có thể vào rồi.”
“Đa tạ.”
Vịnh Đàm các là nơi thanh u sạch sẽ, cũng là nơi bí mật. Hoàng đế nghĩ mình làm chuyện không quang minh chính đại nên hạ thánh chỉ cũng đơn giản, “Nếu không có truyền gọi, không cho bất cứ kẻ nào bước vào. Ngươi để ý trông coi đầu cầu cho trẫm.”
“Tuân chỉ.”
Sau khi đuổi hết thị vệ đi rồi, hai người ngồi cùng một chỗ tại Vịnh Đàm các đến một cái cửa sổ cũng không mở. Trong không gian hữu hạn lại có hai nhân vật khó lường. Một người đường đường là Thiên triều Hoàng đế, một người lại là Khiết Đan vương tử hiển hách một phương.
Có hẳn một buổi tối, Hoàng đế cũng không cần phải vội vàng. Y nhàn nhã giơ tay lên, “Đây là trà Vân Quý mới nhất, vương tử, mời.”
“Mời Hoàng Thượng.”
Nước trà trân quý mà một hơi cạn sạch.
Ngưu tước mẫu đơn, hỡi ôi, man tộc chính là man tộc!
Tao nhã cầm chén, Hoàng đế hớp nhẹ một ngụm trà. Không hổ là người đứng đầu Thiên triều thượng quốc, y mang trong mình khí độ cao quý mà vẫn ẩn hiện uy nghiêm.
Giây tiếp theo, chén trà từ trên tay rơi xuống.
“Cẩn thận.” Thương Nặc vương tử hô nhỏ một tiếng, lao ra đỡ lấy chén bạch ngọc tinh xảo sang quý.
Thân thủ thật là nhanh nhẹn.
Hoàng đế nằm trên ghế mà kinh hãi khiếp sợ tận đáy lòng.
Toàn thân y vô lực, mệt mỏi đến không thể nhúc nhích. Có người hạ độc sao?
Độc gì lợi hại như vậy? Độc gì mà thần không biết quỷ không hay?
Kẻ nào lại dám lớn mật như thế?!
Ánh mắt Hoàng đế sắc lẻm liếc về phía vương tử Thương Nặc.
Thực ra thoạt nhìn cũng không giống lắm. Độc đã ngấm vào cơ thể y nhưng Thương Nặc không hề lật mặt, ngược lại hắn còn tỏ ra thân thiết, “Hoàng Thượng, Người có khỏe không?”
Không, vô cùng không khỏe.
Nước trà đổ vào long bào, đùi y cũng đã bị ướt. Dù không phải là nước sôi nhưng cái địa phương mẫn cảm kia vẫn nóng rát.
Thương Nặc đưa mắt quan sát hạ thân ướt đẫm của y, “Hoàng Thượng, Người bị bỏng sao?”
“Hạ độc… Có người hạ độc, người đâu, người tới đây…” Hoàng đế vừa nói xong liền kinh ngạc khi nghe thấy thanh âm của mình nhỏ như muỗi kêu.
Thị vệ canh giữ ở đầu cầu và những nơi trọng yếu của Vịnh Đàm các, trừ phi bọn họ cũng là muỗi, nếu không thì hoàn toàn không thể nghe Hoàng đế nói gì.
Nguy to.
Chuyện xảy ra tiếp theo lại càng nguy hơn.
“Ngươi… Ngươi làm gì?”
“Giúp Người cởi bớt y phục ra.” Thương Nặc vương tử hảo tâm lại nhanh nhẹn, chỉ hai ba cái đã lột long khố bị nước trà đổ ra, long bào ướt sũng cũng được quấn lại, nhét vào đai lưng Hoàng đế.
Hai chân Thiên tử thon dài mà trần trụi hở ra, đường cong do rèn luyện chăm chỉ tạo thành được làn da bao vây lấy. Đùi y đỏ bừng do bị nước trà nóng đổ vào.
“May là không bị bỏng, chỉ hơi đỏ thôi.”
Một trận gió lạnh quét qua hạ thân trần trụi, Hoàng đế cơ hồ tức giận đến phát run.
“Làm càn… Ngươi… Ngươi cho trẫm…” Cả đời y chưa từng có lần nào mất mặt như thế.
“A, Hoàng Thượng chắc là không quen để người khác nhìn thấy? Nhưng chúng ta đều là nam nhân thì có gì quan trọng? Như vậy đi.” Thương Nặc hào sảng cởi áo khoác, đắp lên lưng Hoàng đế, “Như thế này có khá hơn không?”
“Được… Được…” Khá cái con khỉ!
Thiên tử tức giận đến môi cũng phát run.
“Người đâu… Người tới… Tới…” Dùng hết khí lực từ khi còn bú sữa mẹ đến nay ra nói, thanh âm cũng chỉ nhỏ như tiếng muỗi.
“Hoàng Thượng không cần lo lắng về cái quần này, ta đây sẽ nhanh chóng giúp Người tìm một cái sạch sẽ. Hoàng Thượng cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ giữ bí mật tuyệt đối.” Người Thiên triều rất trọng sĩ diện.
Thương Nặc cuốn long khố của Hoàng đế lại, bỏ vào trong lồng ngực. Hắn đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Hoàng đế xanh cả mặt đờ đẫn ngồi trên ghế.
Như thế là như thế nào? Như thế nào có thể thành ra như thế!
Ai hạ độc? Trúng độc kiểu gì?
Hạ độc cũng coi như nhịn được, nhưng sao mà… sao mà đến long khố cũng bị tước mất? Hận không thể ném vỡ tan tành chén trà bạch ngọc trên bàn, Hoàng đế lại suy sụp phát hiện ra đến sức để nắm tay cũng không còn.
Người đâu! Người đâu! Cứu giá!
Lũ thị vệ này thật không có lấy một kẻ thông minh, tại sao không biết đến kiểm tra?
Đáng chém!
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
55 chương
501 chương