Chu sa nhiễm
Chương 83
Chương 83:
Đó là một bức ảnh đen trắng, viền khung ảnh màu trắng, được ép kính bóng, hiển nhiên là sau này mới được ép, lại được bọc một một chiếc túi ni-lông trong suốt bên ngoài, bảo tồn vô cùng tốt. Bối cảnh bức ảnh giống như ở đại sảnh, tuy chỉ là bức ảnh đen trắng nhưng có thể nhận thấy vẻ hoành tráng hào hoa, sau đó từ quyển bút kí đính kèm bức ảnh của người này mới biết, đây là một tàu du lịch hào hoa, là "thư viện Trung quốc" do một nhà buôn Trung Quốc xây dựng, tương đương với phòng triển lãm thời hiện đại. Chủ nhân con tàu cho thuê lại, còn về khách muốn cải tạo thế nào, là chuyện của khách hàng. Nhà buôn Trung Quốc này thuê lại một năm, đem "tiền sảnh" trang trí vô cùng hào hoa, dường như muốn buôn bán hàng hóa, khi khách hàng nhìn thấy nơi này được trang trí cao quý hoa lệ như thế, buôn bán sản phẩm giá cao cũng hợp lí. Nghe nói màu sắc chủ đạo được trang trí bên trong là đỏ và vàng, khi đi vào, sẽ cảm thấy rất chói mắt, ngay cả hô hấp cũng vô thức dừng lại. Đương nhiên, những điều này không nhìn thấy qua bức ảnh, bức ảnh chỉ có một màu đen trộn lẫn cùng màu trắng xám xịt. Bức ảnh này có khả năng được chụp từ cửa hoặc chụp gần cửa ra vào, trong nhật kí có ghi là chụp trộm bằng một "công cụ thần bí", cho nên góc độ có chút không tự nhiên, cảnh tượng người vật trong ảnh cũng như thế. Chính giữa bức ảnh có một chiếc giường ngủ lớn vô cùng hoa lệ được dựng từ dầm gỗ chạm khắc, rèm cửa là tấm vải mỏng màu hồng nhạt. Nghe nói rèm mỏng này vốn buông, nhưng vì mọi người kiên quyết yêu cầu mới kéo lên. Chính giữa giường, có một cô gái đang ngồi, mặc bộ quần áo rồng phượng, đầu đội khăn, toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ có cánh tay trắng tuyết lộ ra ngoài, chỉnh tề đặt trên đầu gối, giống như cô dâu ngại ngùng đợi chú rể đến vén khăn trùm đầu. Theo như nhật kí có nhắc, dưới tấm khăn che đầu này, cô gái đeo một chiếc mũ phượng "tinh xảo xinh đẹp cực hạn", chỉ đáng tiếc người trên ảnh giống như vẫn đội khăn trùm đầu, không thể nhìn thấy mặt mũi. Mọi người yêu cầu cô gái kia vén khăn để nhìn thấy diện mạo thật của nàng, nhưng chủ nhân của nàng nhất quyết không chịu, sau đó âm thanh yêu cầu "cởi mũ" quá lớn khiến người chủ phải đích thân ra mặt thương lượng. Chủ nhân của nàng – người viết cuốn nhật kí nói cô gái này xinh đẹp động lòng người, hắn không cách nào gọi nàng là "hàng hóa" – không tình nguyện mở khăn trùm đầu trong giây lát, lộ ra khuôn mặt thật sự của nàng. Chỉ bằng vài giây ngắn ngủi ấy, đã có người ở hiện trường kêu lên, "cảm giác như người trời, ánh mắt đờ đẫn, không biết làm sao". Người viết cuốn nhật kí này đã dùng một đoạn dài để miêu tả cô gái kia đẹp thế nào, thậm chí ngay cả "hít thở cũng thấy đau", có thể thấy cô gái ấy xinh đẹp kinh người. Một khoảng thời gian triển lãm ngắn ngủi cũng đủ nâng giá trị của nàng, khiến mọi người kịch liệt ra giá, "rất nhiều nam nhân hào phóng, vì để chiếm được mĩ nhân, bỏ ra ngàn lượng vàng cũng không chớp mắt." Giáo sư có thể khẳng định đây là "Đàm Thi" của nhà họ Lâm, không phải chỉ vì nội dung của cuốn nhật kí, mà là khuôn mặt người đàn ông lớn tuổi xuất hiện ở một góc giường nơi cô gái xinh đẹp đang ngồi, giống hệt như người đàn ông trong "bức ảnh chụp" trong phủ nhà họ Lâm được Chu Sa tìm trong "đống giấy vụn" ở cục Quản lí Thông tin Bắc Kinh. Người đó là Lâm Bá Thanh, chủ nhân khi đó của nhà họ Lâm, cha của cậu cả Lâm và cậu ba Lâm. Bên cạnh còn có mấy người, nhưng đều là bóng lưng, hiển nhiên đang ước lượng giá cả của cô gái xinh đẹp ngồi trên giường, vừa hay Lâm Bá Thanh quay đầu, liền lọt vào ống kính.
Mà trong nhật kí cũng chứng minh, cô gái xinh đẹp cuối cùng được "một người đàn ông Trung Quốc mặc quần áo người Mãn, khí thế phi phàm, vô cùng giàu có đoạt được", thế nên giáo sư mới dám xác nhận là cô gái đang trùm đầu là "cô dâu" thần bí không gặp người nhà họ Lâm, Đàm Thi mà con trai cả nhà họ Lâm đang cần mua để "có thể cứu mạng".
Giáo sư uống một ngụm trà nóng, thong dong giải thích nguồn gốc bức ảnh với bọn họ: Bức ảnh này là của một người tên John mang đến, bức ảnh này là chụp trộm được khi ông nội hắn cùng một vị thân vương cao quý tham gia một buổi "triển lãm" bí mật trên biển Đại Tây Dương. Buổi triển lãm rất nhiều bảo bối quý giá kì lạ, nhưng thu hút người ta nhất là loại "hàng hóa" đến từ nhà buôn Trung Quốc. "Hàng hóa" được triển lãm trang trí đẹp đẽ nhưng chỉ có hai ba người làm cao to tráng kiện bảo vệ ngoài ra không còn gì nữa, nhưng trên người mặc đồ được làm từ vàng bạc. Vàng thật bạc thật. Bộ quần áo của cô gái đẹp được dùng vàng bạc móc lấy nhau mà tạo thành, vô cùng tỉ mỉ xa hoa, thậm chí được trang trí cả vàng lá và trân châu, còn cả một chiếc chuông bạc xinh đẹp. Người đẹp vô cùng nhẫn nại, không hề động đậy, nhưng chỉ cần cử động, chiếc chuông kia sẽ kêu ra tiếng, khiến người ta điên đảo thần hồn, không khống chế được bản thân. Người viết cuốn nhật kí này, hiển nhiên nhớ mãi không quên cô gái kinh diễm kia, không những dùng rất nhiều câu văn viết về sự xinh đẹp của nàng, còn thêm vào rất nhiều suy nghĩ của bản thân: Cô gái mặc trang phục tinh xảo ngồi ngay ngắn trên chiếc giường hoa lệ, hiển nhiên thứ được bán là cô gái ấy. Mỹ nhân không hiếm gặp, ở đây còn bán cả một vị công chú Ấn Độ xinh đẹp, vấn đề là, nhà buôn Trung Quốc bán cô gái này cũng rất mơ hồ, thậm chí không nói rõ thân phận – có vẻ những người nước ngoài cho rằng đây là một vị Công chúa Trung Quốc cao quý. Phải biết, nếu có thể chứng minh thân phận, có khả năng nâng giá "hàng hóa" lên gấp nhiều lần. Nhưng nhà buôn Trung Quốc chỉ tỏ ý: Chỉ bán cho người có duyên biết bảo bối. Mà sau đó được phía tổ chức liên hệ mới miễn cưỡng trưng bày "hàng hóa". Ông nội của John cùng vị Hoàng thân đi cùng đã bỏ ra ba trăm nghìn để mua "Công chúa Trung Quốc" xinh đẹp này, nhưng cuối cùng được một phú ông Trung Quốc dùng "một con số cực lớn khó mà tính được" cướp được. Thân vương cho rằng "không đáng giá", cuối cùng từ bỏ. Mỹ nhân vào tay phú ông Trung Quốc, phú ông Trung Quốc lập tức cùng nhà buôn vào phòng tiến hành thương thảo, mà người làm của nhà buôn cũng "mời" tất cả mọi người ra khỏi phòng triển lãm. Bọn hắn bàn bạc chuyện gì đó, không ai biết được, chỉ biết không lâu sau, người làm của nhà buôn Trung Quốc dặn dò người làm trên thuyền xử lí thi thể con chó Pug cứng như đá, lông trắng như tuyết, khạc ra máu đen.
Từ đó về sau, đến đời John, hắn vô tình đọc được nhật kí của ông nội đã qua đời, phát hiện "ghi chép Trung Quốc" và bức ảnh này, hắn rất có hứng thú với câu chuyện được ghi chép bên trong. Hắn cho rằng thân phận của cô gái kia nhất định rất kì bí, thậm chí còn đáng giá "con số cực lớn không thể tính được" hơn Công chúa, chỉ là hắn không biết là gì, cho nên đi khắp nơi hỏi thăm, qua giới thiệu mới tìm đến giáo sư.
Giáo sư nói, "Chắc chắn bọn họ làm thí nghiệm liên quan đến độc, nếu không ông Lâm cũng không dùng số liền lớn như thế mua cô gái này."
Vậy đương nhiên, con chó Pug kia chính là vật thí nghiệm. Chỉ là, thí nghiệm như thế nào, không phải nói máu của "Đàm Thi" là bảo vật có thể cứu người sao? Chu Tú Mẫn nghi ngờ hỏi, đột nhiên nghĩ tới vết thương trên cổ tay của Chu Sa, trong lòng cô ấy run rẩy mãnh liệt, đột nhiên tin tưởng hoài nghi của bản thân là đúng. Tuy Chu Sa từng nói, trước khi có kinh nguyệt, trên người "Đàm Thi" không được phép có sẹo, lòng bàn chân cô lại có một vết sẹo từ khi mới sinh, còn nghe trưởng thôn nói cô "sắp chết", điều này không thể nào. Cô ấy chậm rãi bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân suy nghĩ linh tinh đến không thực tế.
"Điều này ta cũng không rõ, nhưng nhất định có phương pháp có thể chứng minh, nếu không với kinh nghiệm thương trường của ông Lâm, chắc chắn sẽ không mua bán." Giáo sư khẽ nói, Chu Tú Mẫn ngờ vực: "Không nhất định ạ. Có lẽ ông ấy biết được chuyện Đàm Thi thần thông quảng đại này từ cậu ba hoặc ai đó, cho nên muốn khởi tử hồi sinh, ông ấy nóng lòng chữa bệnh cho con trai cả, không chừng bị mắc lừa rồi." Cho dù sau đó thực tế chứng minh không phải như vậy, đến chính bản thân Chu Tú Mẫn cũng không quá tin tưởng những lời mình vừa nói, nhưng không nhịn được nói ra nghi vấn trong lòng.
"Đàm Thi thật sự lợi hại như thế sao?" Với những chuyện thần thánh hóa này, trước giờ cô ấy luôn mang thái độ hoài nghi "không quá tin tưởng".
"Lúc đầu có lẽ thật sự mang tâm thái không còn đường cứu chữa, nhưng sau này lại tin, nếu không cũng sẽ không bảo tồn nghiêm ngặt nàng như thế. Chỉ là thái độ của người trong cuộc cùng những chuyện xảy ra khi đó như thế nào, chúng ta không có cách nào biết được." Giáo sư khẽ thở dài, "Giả dụ lúc đó ông Lâm không lên chuyến tàu đó, không mua cô dâu Đàm Thi, thì đã không có chuyện gì. Người không có tội, kẻ có tâm tư mới có tội."
"Cũng không tính là vô tội, chỉ việc uống máu của người khác thôi đã đủ độc ác rồi." Chu Tú Mẫn không nhịn được nói ra suy nghĩ của bản thân, giáo sư khựng lại, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến vấn đề này, rất lâu không nói gì. Chu Sa hỏi: "Vậy thầy định nói với người nước ngoài kia thế nào ạ?"
"Người giới thiệu anh ta đến, sao có thể không biết chuyện này chứ, trong nhà họ còn nuôi một người kìa. Ta cũng sẽ không nói với anh ta, người phương Tây, nói với họ họ cũng không nhất định sẽ hiểu, hà tất phải nói." Giáo sư già khẽ lắc đầu, nỉ non. Chu Tú Mẫn phân tâm nhìn sang góc nghiêng của Chu Sa, không nghe rõ ông nói cái gì, cũng không chú đến đến "nuôi một người" là ý gì, "bọn họ" là ai. "Từ lúc bắt đầu cũng không tính nói thật với anh ta, chỉ là dỗ anh ta mượn ảnh và nhật kí cho hai đứa xem, cái này có thể chứng minh tin đồn lúc đó ở Thượng Hải là thật."
Chu Sa vẫn trầm ngâm nghe bọn họ nói chuyện, nhưng không tham gia không thảo luận, chỉ thỉnh thoảng liếc tấm ảnh, đọc nhật kí, biểu tình trầm lặng như có nỗi khổ, mãi đến khi Chu Tú Mẫn ở bên cạnh thúc vào cô, ám thị: "Cậu không nhắc tới chuyện cấp trên với giáo sư sao?" Chu Sa mới tỉnh táo, đơn giản thuật lại phát hiện của bản thân và suy đoán nguyên nhân nhà họ Lâm gặp tai họa cho giáo sư. Giáo sư nghe xong trầm ngâm rất lâu, cuối cùng nói ra một câu giống hệt cậu cả Lâm đã nói trước lúc qua đời: "Lòng người khó lường!"
Hai người nghe xong cũng xót xa. Lúc lâu sau, tạm biệt giáo sư rồi ra về.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
75 chương
69 chương
48 chương
34 chương
80 chương
6 chương
200 chương
14 chương