Chu sa nhiễm
Chương 3
Chương 3:
Bạn học Chu Sa đi tới, đón nhận vô số ánh mắt từ những người xung quanh. Đại học Tây Hoa nằm ở bắc bán cầu, da người đa phần là màu đen hoặc màu vàng, da trắng cũng có nhưng trắng đến mức này, quả là rất hiếm gặp. Con gái Trung Quốc có làn da trắng đã đẹp thêm ba phần, vì thế mới có câu "Một làn da trắng che khuất mọi khuyết điểm", nếu ngũ quan hài hòa cộng thêm làn da trắng, chắc chắn sẽ là một mỹ nhân, có ai mà không yêu mỹ nhân cơ chứ?
Giang Viễn Lâu và Béo cũng hướng mắt trông theo. Câu hỏi của Béo đại diện cho tiếng lòng của các đồng chí nam: "Khoa nào thế? Khoa Văn học à?" Khoa Văn học từ xưa đã là nơi tụ họp của nhiều người đẹp, đó là quy luật cố định của trường này, khác hẳn với hình tượng những cô nữ sinh xấu xí mọt sách, mắt đeo một cặp kính dày, ăn mặc lôi thôi luộm thuộm của những trường khác.
Giang Viễn Lâu có chút nghi hoặc, "Nhìn có chút quen mắt."
Béo cũng có cùng nghi ngờ, cái xác ướp ngàn năm không mục trắng bóc? Không đúng! Có lẽ gần đây hắn nhìn thấy quá nhiều xác chết phụ nữ rồi, làn da trắng bóc kia...dường như đã gặp qua ở đâu đó, đáp án lại vượt ngoài dự liệu, nhưng hình tượng dũng mãnh giết lợn kia chẳng có chút liên quan nào đến người đẹp thanh tú trước mắt. Béo không chắc chắn, chần chừ rất lâu, "Sẽ không phải là hàng đó chứ?"
Giang Viễn Lâu khựng người, lại quan sát, kêu lên một tiếng điên loạn, "Mẹ kiếp, chính là hàng đó!" Không có dao giết lợn và bao tải, hại bọn hắn không dám nhận người thân, hình tượng kia cũng quá khắc cốt ghi tâm rồi.
Béo kinh ngạc thất thần, "Mẹ kiếp, cái này không khoa học!" Đây đâu phải vở diễn chim sẻ biến phượng hoàng.
Giang Viễn Lâu líu lo, "Tuy không khoa học, nhưng hình như là sự thật!"
"Hàng" trong miệng bọn hắn ngược lại đã nhận ra hai người, bước đến cung kính gọi: "Đàn anh!", khiến cho các đồng chí xung quanh lũ lượt hướng mắt về.
Nam nhân hảo hán khoa Khảo cổ xưa nay chỉ có thể mở to con mắt nhìn những em gái mềm mại, giọng nói thỏ thẻ như hư không gọi một tiếng đàn anh của khoa khác mà hận không biết bao giờ mới có phần. Tuy trước mặt là một nữ hán tử mang trong mình một thân cường hãn, nhưng bề ngoài vẫn là một em gái mềm mại còn đơn thuần xinh đẹp, các đồng chí khoa khác đang đắm chìm trong những ánh mắt không thể tin nổi, "Hợp kim titan làm mắt tao nổ tung rồi, không thể nào! Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao?"
Giang Viễn Lâu và Béo cảm thấy rất hài lòng, chẳng thèm để ý nội tâm cô có phải nữ hán tử hay không, cho dù bọn hắn hiểu rõ bên trong mang linh hồn anh hùng "kề dao, đâm giết, mài dao giết người không thương lượng", nhưng chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài, ngoại hình là một em gái mềm mại đã quá ổn rồi.
Giang Viễn Lâu hỏi, "Bạn học Tiểu Chu, thăm thú trường sao? Thu dọn đồ đạc xong chưa?"
Chu choa, thật muốn nhìn xem trong bao tải chứa bảo bối gì nha!
Bạn học Tiểu Chu vẫn cung kính như cũ, "Vâng, dọn dẹp xong rồi ạ."
Béo chõ miệng, "Ừm, thăm thú đi, đi khắp nơi đi, cảnh sắc trường chúng ta cũng đẹp mà, tựa núi nhìn sông, có núi có nước!"
Chu Sa nhìn chồng sách như núi bên chân hai người, hỏi, đàn anh bọn hắn đang làm gì? Béo không khách khí nói, đang làm người vận chuyển, còn nói phải làm không công.
Hai người bọn hắn năm nay làm người hướng dẫn, tiếp đón tân sinh viên, dọn dẹp phòng học, họp hành, thông báo, huấn luyện quân sự, chuyển sách, phát quân phục, và ti tỉ việc khác đều do hai người phụ trách. Hôm nay muốn kêu thêm mấy người đến giúp đỡ, nhưng chẳng tên khốn nào thèm đến, không bảo bị sốt thì cũng nói phải đi với bạn gái, chẳng tên nào sót chút lương tâm.
Sắp chiều tối đến nơi, nhưng những cơn nóng vẫn nối tiếp nhau kéo đến, Béo mệt lả sắp say nắng rồi.
Bạn học Chu Sa gật gật đầu, nói, đàn anh vất vả rồi, sau đó rời đi. Béo rất thất vọng, anh hùng, tại sao em có thể đối đãi với kẻ địch cách mạng lạnh lùng như ngày đông, đối đãi với đồng chí cách mạng lại vô tình như quét lá mùa thu thế chứ? Hắn sâu sắc cảm thán, nữ nhân trong thiên hạ quả nhiên đều đen như quạ, rồi nhận lệnh tiếp tục cúi lưng bê sách, sách giáo trình của khoa vừa dày vừa to, vừa có thể làm gối đầu vừa có thể làm gạch xây, một đập cũng khiến người ta chảy máu đầu. Vậy nên, trường học quy định nghiêm cấm sinh viên dùng sách đùa nghịch, bề ngoài có vẻ rất lịch sự, văn minh khoa học, thực tế là cách phòng chống việc sinh viên dùng sách làm vũ khí sinh hóa.
Ba bốn quyển sách một lần bê đã khiến trên tay bọn hắn hằn lên bốn vệt tím. Béo lười biếng, chuyển được mấy lần, tay cũng tê mỏi, đang muốn mở miệng nói vài câu: tiểu bạch dương đắng cay sầu khổ, liền thấy bạn học Chu Sa cầm theo chiếc sọt đi tới, nói, em đến giúp chút sức.
Trong phút chốc, Béo nghĩ lại lời trách móc ban nãy của mình mà cảm thấy xấu hổ, đồng chí này tốt đẹp biết bao. Béo khiêm tốn, "Không cần không cần, mặt mũi nào lại để đồng chí nữ làm những công việc thô tục nặng nhọc này!" Đồng chí Giang Viễn Lâu vừa nhấc một chồng sách lớn đứng thẳng lưng, thăng bằng đôi chân đang lảo đảo kém chút nữa muốn ngã của mình. Đứng vững rồi, Giang Viễn Lâu nói, chào mừng chào mừng, thật là một đồng chí tốt!
Đồng chí Chu Sa cúi lưng, nhấc từng chồng từng chồng sách nặng đặt vào sọt đến khi nó đầy ắp, nhìn số lượng trong sọt, số sách phải lên tới năm chục cân, Béo nhìn tới xuất thần, hỏi em định làm gì, chiếc sọt này ở đâu ra?
Bạn học Chu Sa nói, mượn của một chú ở công trường phía trước, chuyển vậy cho nhanh.
Giang Viễn Lâu và Béo mắt chạm nhau, nhìn thấy trong đôi mắt đối phương dòng chữ, "Chúng ta ngu quá". Tại sao bọn hắn lại không nghĩ ra? Hai cánh tay bọn hắn đều sưng tím rồi! Giang Viễn Lâu và Béo lập tức đi tới phía công trường đang xây phòng thực nghiệm mượn chiếc sọt gánh gạch chuyên dụng. Ba người gánh năm sáu chuyến đã chuyển hết số sách kia. Bạn học Chu Sa nhỏ nhỏ người nhưng sức lực lại rất lớn, gánh được một chồng lớn, leo mấy tầng cầu thang cũng không thở dốc, hơn nữa trọng lượng còn nặng hơn hai người bọn hắn, hàng thật giá thật, Giang Viễn Lâu và Béo ca ngợi mà thốt lên: quả nhiên là anh hùng!
Béo nói: "Bạn học Tiểu Chu, nhìn em làm việc rất chuyên nghiệp đó!"
Béo đi phía trước, bạn học Chu Sa ở giữa, Giang Viễn Lâu đi sau cùng, ba người xếp thành một hàng mà đi, nhìn rất giống đám người khuân đá núi Thái Sơn, những người nhìn thấy bọn hắn đều chủ động nhường được, thậm chí còn dùng ánh mắt kinh ngạc cảm thán, "Mẹ kiếp, cái khoa học gì đây". Gặp người quen bị trêu chọc mấy câu, "Tiểu Lâu, Béo, đi làm ruộng à?", còn gặp đám súc vật cứ nhìn thấy mấy em xinh gái là ân cần, "Cần giúp không? Cần giúp không?"
Tiểu Lâu và Béo: "Cút mau!"
Chuyến cuối cùng, sách còn lại không nhiều, ba người chia nhau gánh cũng nhẹ hơn, Béo tìm chuyện để nói, bạn học Tiểu Chu khẽ cười, "Vẫn ổn ạ!"
Nụ cười khẽ này, Giang Viễn Lâu không nhìn thấy, Béo cũng không thấy được, nhưng những đồng chí qua đường nhìn thấy, tâm đập dữ dội, mẹ nó, nước trong xuất phù dung phải không? Buổi tối trực tiếp chạy đến Giang Viễn Lâu và Béo, bóp lấy yết hầu Béo hỏi: "Em gái đi cùng hai người các ngươi là ai? Xin giới thiệu để làm quen!"
Béo dùng chân đạp hắn vào góc tường, cầu xin người ta mà thái độ vậy à? Hừ! Anh đây cũng có kiêu ngạo nha!
Giang Viễn Lâu lặng lẽ đẩy máy tính đến trước mặt đồng chí kia, để hắn xem tạo hình người nhặt rác xin ăn cùng với tư thế "mài dao giết lợn đón năm mới" anh hùng thiên hạ vô song của "hộ giết lợn chuyên nghiệp" đang lưu truyền điên cuồng trên mạng, "Mày chắc chứ?"
Vị đồng chí này sớm đã nghe được sự tích dũng mãnh của nữ anh hùng khoa Khảo cổ, nhìn hình tượng giết lợn kinh hãi trên máy tính, lại nghĩ đến nụ cười em gái nước trong xuất phù dung...
"A A A A A!" Vị đồng chí này kêu thảm thiết, "Cái này không khoa học!"
Giang Viễn Lâu và Béo đồng cảm thương hại nhìn hắn, tuy không khoa học nhưng đây là hiện thực. Béo thương hại vỗ vỗ vai đồng chí này, "Thiên hạ chỗ nào không có hoa thơm quả ngọt, thí chủ, mời về đi!"
Vị đồng chí này rơi lệ mà rời đi, xuất sư chưa thành tựu đã chết thảm, khiến anh hùng lệ rơi không ngừng... rơi không ngừng!
Lúc đó, bọn hắn gánh sách xong, sắp xếp gọn gàng, đóng cửa phòng học lại rồi tới công trường trả sọt, Béo nhìn sắp đến giờ cơm, nói cùng đi ăn, hắn mời. Bạn học Tiểu Chu vội lắc đầu liền bị Giang Viễn Lâu kéo đi, đến một cửa tiệm đồ chiên bên ngoài trường. Béo gọi thêm hai đồng chí cùng phòng cùng đi, các đồng chí đã quen với hình tượng nữ anh hùng giết lợn trong truyền thuyết bỗng nhiên lại gặp một em gái xinh đẹp, âm thanh nói chuyện tỉ tê, lúc cười còn mang theo vẻ ngại ngùng, trong lòng đều chấn động, lũ lượt hét lên với Béo trong tâm khảm: Cái này không khoa học!"
Giang Viễn Lâu suy nghĩ tương đối cẩn thận, hỏi có muốn gọi thêm bốn đồng chí nữ nữa không? Béo không nghĩ đến, hỏi làm gì, đâu phải là họ giúp chúng ta. Giang Viễn Lâu nói như thế không ổn, phân biệt tình đồng chí giai cấp cách mạng, rồi gọi điện thoại đến kí túc của mấy cô nữ sinh, bảo họ cùng ra ngoài.
Sau này bên ngoài lưu truyền tin đồn về các đồng chí đói khát lâu ngày ở phòng 405 – Giang Viễn Lâu và Béo ở phòng 405 – Ngày đầu tiên đã xuống tay với đàn em, không bằng cả cầm thú, chửi rủa các đồng chí phòng 405 đến hộc máu mồm.
Oan, oan quá mà!
Hai em gái cao to oai phong Đông Bắc, một người tên Lâm Bội Linh, một người tên Phương Tranh, em gái gầy nhỏ được các đàn anh trong khoa Khảo cổ ngầm gọi là cương thi biến thân từ cái xác vừa chết tên Oanh Oanh, còn người giống cương thi nghìn năm vừa đào đất mà ra tên Đan Đan, họ Đan, con gái độc nhất, thế nên bố mẹ dứt khoát đặt tên là Đan, vừa hợp với họ vừa hợp vai vế, lúc gọi còn khiến người ta say mê, các đồng chí đều nhất trí "tên hay".
Trong đám nam sinh ngoại trừ Giang Viễn Lâu và Chu Nhạc "Béo", người gầy gầy, mang theo cặp kính, nhìn bộ dạng rất nho nhã tên Giang Giới, bố là học giả có tiếng, cái tên "nhất giới tử, đại thiên thế giới", ý nghĩa rằng, tuy con chỉ là một người bé nhỏ nhưng thế giới của con không có giới hạn – đồng chí Giang Giới với biệt danh Mù Tạc nói, tao không biết bố mẹ tao muốn khen tao hay muốn phá hủy tao nữa? Cái ý nghĩa này nghe sao mà kì cục quá! Cảm thán sâu sắc!
Còn người tóc ngang vai, nhìn trông rất nghệ sĩ, không hề mang theo phong thái của sinh viên Khảo cổ kia là Chu Lẫm, tên hắn cũng chẳng có gì đặc biệt, do ông già hắn tùy tiện lật từ điển đặt một cái tên mà thôi, nhìn đến cái tên nào thì là tên đó, mà lại vừa hay là chữ "Lẫm".
Cơm no rượu say, hai em gái Đông Bắc hào sảng nhanh chân thanh toán trước khiến mấy vị đàn anh thầm xấu hổ một trận, sau đó để bồi dưỡng giai đoạn tình ý cách mạng, mấy người cùng nhau đi bộ về trường. Bạn học Chu Sa nói muốn đi chợ đêm mua thùng nước và chậu rửa mặt, bạn học Phương Tranh một thân giàu có, cảm thấy tiết kiệm mấy đồng mà đi một đoạn đường dài có đáng không? Nói một hồi, bạn học Chu Sa nghiêm túc đáp lại: Trên người tôi cũng không có bao nhiêu, phải tiêu tiết kiệm, mấy đồng cũng là tiền. Phương Tranh nhìn chằm chằm bộ dạng nghèo túng của cô, lòng nghĩ cũng đúng, rồi không khuyên nữa.
Giang Viễn Lâu hòa hoãn, "Chợ đêm náo nhiệt lắm, mấy đứa chưa tới, đi thăm thú cũng hay mà, hay là các em còn bận gì?" Mù Tạc cũng nói muốn mua cốc, những người khác cũng không bận, tuy cảm thấy tiết kiệm vài đồng mà phải đi bộ tay xách nách mang cũng chẳng hào hứng nhưng cũng không phải bọn hắn xách, vậy thì có sao, thế là tất cả cùng đi.
Chợ đêm vô cùng náo nhiệt, đủ cái gian hàng từ hoa quả, quần áo đến cả mấy khu trò chơi, mặt hàng gì cũng có, người người tấp nập, đa phần là sinh viên, không khí vô cùng vui tươi rộn rã. Chu Sa muốn mua thùng nước và chậu rửa mặt nên tìm tới một sạp hàng, ở đó bán tất cả các mặt hàng thiết yếu từ thùng nước, chậu rửa mặt, cốc, bàn chải đánh răng đến cả chiếu trải giường, giá cả cũng rất rẻ, một hai đồng, năm sáu đồng, đắt nhất là chiếu trải giường cũng chỉ mười mấy, ba mấy đồng. Phương Tranh nói những đồ này có thể dùng được không? Có cảm giác rất không an toàn, chắc không dùng bông chất lượng thấp chứ, khiến những người khác vô cùng ngượng nghịu, mọi người đều vờ như không nghe thấy.
Giang Viễn Lâu và Béo, còn cả Mù Tạc mỗi người cũng mua được một chiếc cốc to, kì kèo trả giá ba chiếc với giá mười hai đồng. Hai em gái Đông Bắc đi chơi bắn bóng bay, thu hoạch được một con khỉ nhồi bông, hai em gái còn lại chỉ đi ngắm quần áo. Còn Chu Lẫm ngồi xổm ở một sạp bán lưu ly, ngọc bích, phật châu, đá ngọc lam, tẩu thuốc, giá trên còn bày bán cả rượu thuốc, bỗng thấy ông chú râu ria thốt lên, ái chà, món đồ cổ này, tốt lắm đấy, đồng chí nhỏ ánh mắt tốt thật, muốn mua tôi để giá rẻ cho cậu, người khác là tôi không bán giá đó đâu...
Chu Sa mua đồ xong, yên lặng đứng một bên nhìn bọn hắn. Mù Tạc gọi tập trung, "Các đồng chí, qua đây xem đi!" Chu Sa tay xách lách cách thùng chậu quay người, đâm sầm vào lòng người lạ. Người đó mặt mày như họa, tuổi tác có vẻ tương đương với cô, ăn mặc vô cùng thời trang xinh đẹp, trên mặt còn mang theo loại khí chất kiêu ngạo, hung hăng lườm cô một cái, không nói tiếng nào mà vội vã rời đi.
Chu Sa quay về kí túc xá, lúc mang thùng chậu đi rửa mới phát hiện trong thùng có một chiếc túi vải nhỏ, cô kinh ngạc cầm lên, móc đồ trong túi ra xem, nhìn ngắm một hồi, khuôn mặt bỗng hiện lên một biểu cảm kinh ngạc...
Một mảnh điêu khắc ngà voi!
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
55 chương
67 chương
126 chương