Chu sa nhiễm
Chương 120
Chương 120: Thảm họa thật sự bắt đầu
Mặt sẹo tức điên rồi, hét lên với mấy tên đàn em, "Đuổi đi, chúng mày đứng đấy nhìn cái gì? Đuổi theo!
Mấy tên đàn em lúng túng vội vàng đuổi đến cửa, nhưng con đường này tối đen như mực, nào có thấy bóng người. Đuổi một lúc, bọn chúng hoảng loạn, bèn thương lượng quay lại tụ họp, tóm lại "núi không chuyển đường chuyển", chắc chắn có khả năng gặp lại, nếu không ba người bọn chúng như ngọn đèn gặp gió rơi xuống cạm bẫy nào đó mới thật sự oan uổng.
Bên này Lão Trương chầm chậm tỉnh lại, hắn nhìn thấy khuôn mặt hung tợn của mặt sẹo cầm đèn pin đứng trong bóng tối, giật nảy mình, mặt sẹo hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, "Cái thứ vô dụng!" không biết là gã mắng Lão Trương hay tất cả mọi người. Lão Trương biết gã trước giờ thô bạo, thấy tình hình này, có lẽ nhóm người kia lại chạy rồi, đương nhiên không dám lên tiếng, lặng lẽ bò dậy nhìn tên đầu đinh bên cạnh, hắn đỡ lấy đầu đinh, cảm thấy tay mình ướt ướt, chuyển đến chỗ có ánh sáng, một tay đầy máu, vội vàng đưa tay lên mũi đầu đinh, vẫn còn thở, lúc này mới yên tâm hơn một chút, bèn xoa huyệt thái dương cho đầu đinh gọi hắn tỉnh lại. Mặt sẹo đang lên cơn thịnh nộ, nghe hắn gọi như tiếng gọi hồn không ngừng, lập tức nổi điên, lúc này bên chân có cái gì, gã không thèm nghĩ liền đá qua, "Gọi cái gì? Câm mồm!"
Lão Trương co người, tránh được. Thứ kia rơi vào bên cạnh đầu đinh, là một cục pin điện thoại, trùng hợp là bên cạnh có một chiếc điện thoại, chỉ là không biết nắp lưng đã bay đến nơi nào, Lão Trương nhặt lên lắp pin vào, còn có thể khởi động. Lúc đó nghe thấy Lão Tam, mũi gãy tên Thu Bình và Jack quay lại. Mặt sẹo vừa nhìn thấy bọn hắn, không cần nói, đương nhiên là bắt được cái rắm, lại càng tức giận, nhưng cũng không nghĩ ra cách gì hay, cũng không thể làm thịt bọn chúng, tuy gã rất muốn.
"Lão Đại, sau đây làm thế nào?" Lão Tam đi theo mặt sẹo lâu nhất, bình thường tình cảm của hắn với mặt sẹo tốt nhất, cũng như là phó tướng của đội này, cho nên ban nãy trước khi vào cửa bọn chúng đã thương lượng xong, để Lão Tam mở miệng, những người khác phụ trách đỡ lời.
Mặt sẹo dù sao cũng nể mặt hắn đôi phần, nhịn tức, "Mày nói xem!"
"Ở đây có lẽ không khác bên trên là bao, chúng ta người đông, cũng không thể chặn chúng ta, chỉ là lúc này anh em đều mệt rồi, hay là, nghỉ ngơi một lúc đi."
Ý của mặt sẹo là không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, nhưng nhìn đàn em đều bị thương, tàn tật, chỉ đành im lặng coi như đồng ý, Lão Tam nói: "Lão Đại, anh xem, mọi người đói cả một ngày rồi, đúng không?"
Vừa nói đến đồ ăn, mặt sẹo nhất quyết không đồng ý, ban nãy bên trên bọn hắn đã nhân lúc hỗn loạn ăn không ít, còn lại, tuyệt đối không thể cho nữa. Gã cười lạnh, "Vừa nãy bọn mày ăn chưa no sao?" Thái độ âm u khiến người ta không rét mà run, "Cái này không đến lúc quan trọng, tuyệt đối không thể động vào." Giọng điệu gã kiên quyết, Lão Tam nhìn thấy đầu đinh liền ôm hắn đến cạnh những người khác, "Nhưng Lão Đại, trong bụng mọi người không có gì, đều đi không nổi rồi. Đi không nổi làm sao tìm lũ thỏ đế kia, làm sao tìm báu vật?" Giọng hắn đã lộ ra uy hiếp, ban nãy bọn chúng đã thương lượng, nếu mặt sẹo tự mình hành động, bọn chúng sẽ ra tay, vừa nãy sợ súng của mặt sẹo, bây giờ mất súng rồi, bọn hắn ít nhất có ba người, mặt sẹo không thắng được bọn chúng. Đương nhiên, không đến lúc quan trọng, bọn hắn cũng không muốn trở mặt.
"Mày muốn uy hiếp tao?" Mặt sẹo âm u hỏi, Lão Tam vội vàng nói, "Lão Đại, em không có ý đó, chỉ là hi vọng anh có thể nghĩ tới anh em vất cả."
"Vất vả?" Mặt sẹo gật gật đầu, "Là quá vất vả..." Hắn cong lưng, chầm chậm rút một chiếc súng khác trong giày quân đội, "Dẫn theo lũ phế vật chúng mày. Bây giờ mày còn muốn ăn không?"
Mọi người mặt biến sắc. Lão Tam miễn cưỡng cười, "Lão Đại, anh nói gì thế. Sao lại dùng cái này với anh em mình? Anh nói không động thì không động. Chúng em cũng mới nói thôi, không động không động!"
Mặt sẹo cười lạnh, thu súng lại, dắt ở thắt lưng. Lúc đó đầu đinh tỉnh lại, chỉ thấy đầu óc choáng váng, vô cùng khó chịu, hắn đưa tay sờ chỗ khó chịu, lại thấy thứ gì đó trơn trơn, hắn hoảng hốt, phải xạ dứt nó ra, là chiếc đuôi của con rắn xanh rất lớn, hắn kinh hãi vứt ra. Sau đó Lão Trương cũng kêu lên, trên người hắn cũng hai ba con rắn đang bò, chân tay hắn hoảng loạn run lên, lại đến Lão Tam cũng kêu lên, thì ra Lão Tam nhìn thấy có hai con rắn nhỏ đang hút máu sau đầu đầu đinh, rất buồn nôn. Đầu đinh thấy Lão Tam nhìn mình với sắc mặt quái dị, lại cảm thấy sau đầu lạnh ngắt, đưa tay lên sờ, lại sờ thấy hai con hắn, thiếu chút nữa phát điên, cũng có một vài con rắn bắt đầu bò lên người Jack và mặt sẹo. Tất cả bọn chúng hoảng loạn, điều duy nhất bọn chúng nghĩ được là chạy, nhưng không biết từ lúc nào lối vào đã đầy rắn to nhỏ, thè lưỡi, giống như chỉ đợi bọn chúng đi qua cửa sẽ nhào lên phía trước nuốt lấy bọn chúng, cảnh tượng rất khủng bố.
"Làm sao đây?" Lão Trương hoảng loạn hỏi, mặt sẹo nhất thời cũng không chủ ý, đèn pin vô tình chiếu đến túi công cụ của nhóm Chu Sa không kịp mang theo, gã nhanh chóng bước đến, móc lấy đồ bên trong, lấy ra một chiếc dao liềm. Không phải bọn rắn này ăn thịt cả đồng loại sao? Vứt mấy con sang một bên tự khắc sẽ nhường đường. Gã dùng hết sức lực, chỉ một lát đã giết được mấy con ném sang một bên, những người khác lúc đầu còn ngẩn ra, sau đó hiểu ra, vội làm theo, quả nhiên như thế, đám rắn kia lập tức bò về phía mấy con rắn chết kia, ngoài cửa đã tản đi không ít rắn. Đám mặt sẹo cũng không nghĩ nhiều, hoảng loạn nhảy vào trong – nhưng không nghĩ đám rắn từ trong bò ra, đương nhiên bên trong cũng có – đi vào rồi mới phát hiện bên trong cũng có, nhưng không quan tâm được nhiều như thế, nhân lúc đám rắn còn chưa bò đến, bọn chúng chạy mất mật, tốc độ còn nhanh hơn ba phần so với nhóm Chu Sa.
Lúc bọn hắn đang chém rắn chạy thoát rắn, bên Chu Sa cũng đối diện với "thảm họa rắn". Nhiều con rắn lớn nhỏ chầm chậm bò đến trước mặt bọn họ, thậm chí có một số con rắn nhìn bọn họ như hổ đói vồ mồi, chủ yếu là A Thanh, bàn tay nó bị mặt sẹo tàn nhẫn đâm lên, máu chảy không ít, tuy được băng bó dày cộp, cũng "lên" thuốc, nhưng không ngăn được sự mẫn cảm của những con rắn kia. Chu Sa vội vàng bôi thêm mấy lượt thuốc cho A Thanh, rồi lại rải thêm thuốc bột lên lớp băng bó vừa dày vừa ướt nhẹp kia, cộng thêm lúc trước A Thanh được ông già đá lăn mấy vòng vào vũng thuốc, trên quần áo còn lưu lại mùi thuốc, mới khiến những con rắn háu ăn kia cuối cùng kiêng kị bò đi. Bọn họ vốn muốn nhanh chóng di chuyển đến nơi không có rắn, kết quả phát hiện ngoài hành lang rất nhiều, chỉ đành dừng lại. Chu Sa lấy nước thuốc đổ một vòng nhỏ trên mặt đất, giống như Tôn Ngộ Không vẽ vòng tròn bằng gậy Kim Cô, bọn họ co lại bên trong, rồi xoa nốt chỗ nước thuốc còn lại lên người, lũ rắn cuối cùng tránh xa bọn họ. Suốt cả quá trình, Chu Tú Mẫn nhắm chặt mắt ôm lấy Chu Sa, chân tay run lên, Chu Sa an ủi cô ấy, sau đó nói với nhóm Giang Viễn Lâu, "Nhóm trộm kia có khả năng đã xảy ra chuyện rồi. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi."
Giang Viễn Lâu và Béo gật đầu, đây là đương nhiên, đồ đã lấy được vào tay, không đi còn đợi ở đây làm gì? Vấn đề là đi thế nào?
"Chúng ta đến mộ chính. Nơi đó có đường rời khỏi đây."
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
75 chương
69 chương
48 chương
34 chương
80 chương
6 chương
200 chương
14 chương