Chu sa nhiễm
Chương 116
Chương 116:
Con rắn đang treo mình trên cột, chỉ có nửa thân trên và đầu rũ xuống, không biết là thấu hiểu lòng người hay là bị hoảng sợ, ngẩng đầu lên, phì phì mấy tiếng rồi không thấy đâu nữa. Cả quá trình chỉ có hai ba phút, nhưng tất cả mọi người đều bị tiếng hét của Giang Viễn Lâu làm giật mình, mặt sẹo cũng giật mình, tiến lên hai bước, soi lên bụng Giang Viễn Lâu đá một cái, "Mẹ nó, cái thằng sinh viên này, kêu cái khỉ gì?" Nơi âm u thế này, nghe tiếng kêu của hắn mà tim phổi như ngừng lại.
Giang Viễn Lâu bị đá hừ lên, bụng đau đến co lại, trực giác bảo hắn lấy tay che lại, đột nhiên hắn dừng động tác lại, chỉ dựa vào tường đau đớn vô lực thở dốc. Mặt sẹo ngồi xổm trước mặt hắn, lấy tay miết cằm hắn, nâng lên, "Hai thằng sinh viên, tao muốn hỏi chúng mày mấy vấn đề, bọn mày xuống đây bằng cách nào?"
Giang Viễn Lâu vừa bị hắn đổ nước thuốc, đầu vẫn còn ướt, hắn bạt mạng lắc đầu, bắn hết nước thuốc thối lên mặt mặt sẹo, mặt sẹo buồn nôn buông tay đang giữ mặt hắn, ánh mặt nguy hiểm híp lại, lại định giơ chân lên đá hắn. Béo ở bên cạnh thấy thế, nhanh chóng giả bộ thật thà, "Chúng tôi cùng xuống từ một chỗ, vòng trái vòng phải, không biết tại sao lại vòng đến đây nữa."
Mặt sẹo dừng hành động muốn đá Giang Viễn Lâu, nhìn sang Béo, "Vậy bọn mày xuống cùng một đường với bọn tao, đi xuống từ trên cửa hang có bậc thang?"
Béo gật đầu, mặt sẹo lại hỏi: "Bọn mày mất bao lâu để vào đây?"
"Rất... rất lâu."
"Bao lâu?"
"Một... hai ngày."
Ánh mắt mặt sẹo hung tợn, "Rốt cuộc là một ngày hay hai ngày?"
"Một... một ngày rưỡi."
"Một ngày rưỡi mà có thể đi được đến đây? Bọn tao vòng đi vòng lại bên trên đã mất ba ngày, bọn mày chỉ mất một ngày rưỡi để đến được đây?" Giọng điệu mặt sẹo rõ ràng nghi ngờ.
"Chúng tôi ít vòng qua các gian phòng bên trên, cho nên, thời gian có thể nhanh hơn." Béo nghĩ Chu Sa đã nói tầng trên tầng dưới có thể là mặt gương, nói như vậy là, giả dụ nếu từ tầng trên xuống tầng dưới nhưng bọn hắn không đi theo tuyến đường của đám người này, thật ra cũng có thể thông suốt?
Mặt sẹo có chút tin tưởng cách nói này, giọng điệu tốt hơn một chút, hoặc là hắn đang giả bộ "dịu dàng", "Vậy làm sao bọn mày biết chỗ này?"
"Chúng tôi học khảo cổ, vừa hay ra ngoài tham quan, nghe một người săn hổ nói gần đây có một ngôi mộ lớn, hiếu kì xuống dưới lần mò..." Béo nói nửa thật nửa giả.
"Không đúng. Nếu bọn mày từ trên đó xuống, bọn mày chỉ có hai người, làm sao khởi động được cơ quan?" Đột nhiên tên Jack mở miệng hoài nghi. Mặt sẹo lập tức cảm giác rút súng lục ra, "Mẹ kiếp! Bọn mày còn có người. Ở đâu? Ra đây!" Gã hét như muốn khàn cả họng, thần kinh tập trung quan sát không trung đen đặc. Béo nhìn ra người này thô bạo độc ác, thật ra là một kẻ nhát gan nhưng lại giả vờ hung hăng, làm bộ không sợ hãi...
"Những người khác đâu?" Gã bắt lấy Béo, ánh mắt nhìn gần càng hung tợn, đột nhiên phát hiện trước ngực Béo và Giang Viễn Lâu đeo một chiếc còi, cười độc địa, "Dùng cái này để liên lạc sao? Thông báo với đối phương đang ở đâu sao?" Gã dứt chiếc còi trên cổ Giang Viễn Lâu xuống, chỉ huy những người khác, "Chúng mày mỗi người ra canh một cửa..."
"Bọn tôi gặp phải cơ quan, tổn thất mất hai người." Giang Viễn Lâu ở một bên như vô lực nói, "Không biết chạm vào cơ quan gì, bên trong đều là móc nhọn, rơi xuống trực tiếp bị móc vào ruột gan chết rồi, bọn tôi hoảng quá, muốn quay lại, nhưng không ra được."
Động tác của mặt sẹo dừng lại, đen mặt, cơ quan này gã biết, suýt chút nữa gã cũng rơi vào, may mà Jack nhanh tay nhanh mắt kéo lấy gã, nếu không gã sẽ không khách sáo với tên đầu vàng như thế, "Vậy bọn mày không biết đường ra sao?"
"Bọn tôi biết... nếu không phải gặp các anh, bọn tôi đã rời đi lâu rồi." Giang Viễn Lâu buồn bực nói, càng ngày càng dựa sát tường.
Mặt sẹo còn muốn hỏi, đột nhiên Lão Trương hét lên, "Có rắn!"
Con rắn xanh to bằng ngón tay bò trước mũi chân bọn chúng, người tên Tú Tài cười lạnh, bước hai bước lên trước, trực tiếp nâng giày quân đội dưới chân giẫm lên đầu nó, nghiền mất đầu khiến con rắn xanh kia, "Không phải chỉ là con rắn nhỏ thôi sao, hét cái gì." Ông già cuộn người trong góc đưa tay ra muốn cản lại, lại không kịp, nhìn Tú Tài nghiền nát đầu con rắn, lắc lắc đầu, chỉ thở dài một tiếng ngồi xuống, không nói gì. Phàm là ở vùng đất địa thế phong thủy, đây đều là "rồng", làm sao có thể giết được chứ?
Mặt sẹo nhìn sang bên này, lại dùng mũi chân đá đá Giang Viễn Lâu, "Tốt nhất bọn mày đưa được bọn tao ra ngoài, nếu không..." Gã còn không nói nếu không thế nào, nhưng đương nhiên là không phải lời gì tốt đẹp. Gã quay về chỗ để ba-lô, đem tất cả đồ ăn nước uống còn cả một thứ đồ linh tinh nhét vào trong ba-lô rồi vác lên, "Chúng ta nghỉ ngơi quá lâu rồi. Đi thôi!"
Đám người đói vẫn đói bụng, có sức lực hay không đều phải bò dậy, mặt sẹo nhìn bộ dạng sống dở chết dở của đám người đó vô cùng bực tức, nếu có thể, gã thật muốn bỏ lại đám bị gạo này, như thế đồ ăn trong ba-lô có thể duy trì được mấy ngày. Nghĩ đến lúc phải chia cho đám phế vật này gã buồn phiền muốn chết, nên càng lớn tiếng quát tháo muốn đám người kia nhanh nhẹn hơn. Những người kia đều bất mãn gã chiếm giữ đồ ăn, lúc này đã tích thành bụng hỏa, đầu đinh hừ lạnh: "Không có đồ ăn làm gì có sức mà nhanh, nào có giống anh, ăn no uống đủ."
Mặt sẹo cũng tức giận, nâng đèn pin, ôm ba-lô, lên trước đá một cái khiến đầu đinh lui về sau hai bước, "Đồ này có thể tùy tiện ăn sao? Không biết bao giờ chúng ta mới có thể ra ngoài, đồ ăn thức uống đương nhiên phải tiết kiệm chứ."
Bất mãn của đầu đinh cũng bộc phát, làm tư thế muốn bạt mạng với mặt sẹo lại bị Lão Trương và mũi gãy một trái một phải ôm chặt lại. Lão Trương dàn xếp tranh chấp nói, "Mặt sẹo nói đúng lắm, không biết bao giờ chúng ta mới có thể rời khỏi đây, tiết kiệm một chút là phải rồi. Chúng ta đến đây mong phát tài, không cần tổn thương hòa khí."
Đầu đinh tức giận mắng: "Bây giờ gã độc tài..."
"Được rồi, được rồi! Chúng ta cũng nghỉ nửa ngày rồi, mau đi thôi."
Mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, làm bộ lười tính toán với đầu đinh, quay đầu vứt chiếc đèn pin cho ông già nói, "Lão già, lão và cháu rùa của lão đi trước, hai thằng sinh viên này đi sau, Jack đi cuối."
Lúc đó, có người kêu lên, âm thanh có chút hoảng loạn, "Rắn, lại đến nữa!" Mặt sẹo lấy đèn pin chiếu lên, chỉ thấy hai ba con rắn nhỏ đang trườn trên đất, đang hỗn loạn, lại thấy một bên khác nhảy loạn lên, "Rắn!" mấy con nữa. Lúc đó Jack cũng kêu kên, "Trên cột cũng có." Gã rọi lên cột, có mấy con rắn không to không nhỏ đang treo người trên cột, thè lưỡi. Gã không khỏi mẫn cảm, "Đi!" đẩy Béo và Giang Viễu Lâu muốn rời đi. Béo nhìn Giang Viễn Lâu một cái, Giang Viễn Lâu chậm chạp đứng lên, đi dịch về phía cửa, đột nhiên Béo nhảy phốc tới, mạnh mẽ đánh vào hàm dưới của mặt sẹo một cái. Khi đó mặt sẹo không kịp phản ứng, hét lên một tiếng thảm thiết, Béo lại nhanh chóng hướng về thân dưới, nơi nguy hiểm nhất của đàn ông, cho mặt sẹo một đạp. Mặt sẹo không ngờ tới Béo có thể cởi dây trói, không phòng bị, phát ra tiếng kêu thảm thiết lăn lộn trên mặt đất. Những người theo sau còn cách mấy bước, nhất thời cũng không kịp phản ứng, cũng không đến kịp, đợi đến khi phản ứng lại, Giang Viễn Lâu và Béo đã chạy ra ngoài cửa, mặt sẹo bình tĩnh lại, nhịn đau rút súng ra, "pằng pằng" hai phát, nhưng đèn pin của gã mất rồi, trong phòng lại tối om, không biết có bắn trúng hay không. Béo rống lên, "Đuổi đi, bọn mày muốn chết ở đây sao?" Mặt sẹo chống người đứng lên muốn đuổi theo, đột nhiên phát hiện bao-lô đồ ăn bên chân đã không thấy đâu, ông cháu kia cũng không ở trong phòng, chắc chắn là nhân lúc hỗn loạn chạy rồi, điều này còn muốn mạng gã hơn là lúc bị Giang Viễn Lâu đá vào thân dưới. Mặt sẹo rống lên những lời khó nghe, "Lão già chết tiệt, đừng để tao bắt được mày. Bắt được mày rồi tao sẽ xẻ thịt mày thành từng mảng."
Béo thắng lợi, hướng về phía cánh cửa vừa bị mở ra liền bạt mạng mà chạy, trong đêm tối, bọn hắn cũng không nhìn rõ, đang hoảng loạn dò đường, đột nhiên nghe thấy âm thanh, sau đó có ánh sáng yếu ớt chiếu đến, là giọng của Chu Tú Mẫn, "Đàn anh, bên này, nhanh lên." Bọn họ thoát ra từ cánh cửa đầu tiên nơi bị đột kích, mặt sẹo cũng phản ứng lại, gã ra lệnh đuổi theo. Gã chống đỡ thân thể đứng lên, lại đau đến ngã xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh sáng đang chiếu đến một chiếc lưỡi phía trước, đột nhiên từ chân đến toàn thân run lên, vô cùng hoảng hốt. Lúc đó Jack đến đỡ gã lên, gã vội nói, "Đi, mau đi." Jack nửa đỡ nửa kéo gã vội vàng đi theo nhóm Lão Trương, đầu đinh.
Lúc đó Giang Viễn Lâu quay lại gian phòng vốn đợi Chu Tú Mẫn và Chu Sa, bọn hắn nghe thấy âm thanh của Chu Tú Mẫn, vội vàng đi đến, lúc đó mặt sẹo cũng đuổi đến, Chu Tú Mẫn lạnh lùng rút ra chiếc móc sắt duy nhất trên người, đưa cho Béo, "Giải quyết bọn hắn."
Chiếc móc sắt này to bằng cánh tay trẻ con, một đầu khác là tấm sắt mỏng có thể móc đồ, cũng có thể rạch lên cửa tạo lỗ hở, lúc cần còn thể làm gậy chống, vô cùng linh hoạt tiên lợi. Chu Tú Mẫn luôn mang theo bên mình từ lúc xuống tháp Phù đồ đến "thành phố chết", cũng coi như vũ khí phòng thân, lúc này thích hợp để sử sụng. Béo cũng không nhiều lời nhận lấy, bảo vệ bên cửa, đầu đinh chỉ cách bọn họ mấy bước, đương nhiên nhìn thấy bọn họ chạy vào cánh cửa kia, dường như không do dự đuổi theo, đầu đinh chạy phía trước, trực tiếp xông vào. Hắn cho rằng Giang Viễn Lâu không còn đường chỉ có thể chạy, không nghĩ tới còn dám đánh lén bọn chúng, không chút phòng bị, vừa vào bị gậy sắt của Béo đánh lật mặt, Giang Viễn Lâu và Chu Sa "pằng" đẩy cửa ngăn chặn bọn Lão Trương bên ngoài, Béo lên trước đánh lên đầu tên đầu đinh khiến hắn hôn mê, "Đi!"
Những cánh cửa này rất giống nhau, cũng không ai biết lúc nào lại chạm mặt, hơn nữa đối phương lại có súng, nếu đụng phải, bọn họ căn bản không phải là đối thủ. Lúc này, bọn họ chỉ có thể chạy thoát thân, tận lực tránh đối phương, cho nên bạt mạng chạy đến một căn phòng, cũng không dám bật đèn, ngay cả đèn pin nhỏ cũng không dám bật, vì sợ đối phương phát giác. Chắc chắn đối phương có đèn pin, đến lúc đó bọn họ ở trong tối, có thể lẩn trốn dễ dàng hơn. Chu Sa nắm lấy tay Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn gọi, "Đàn anh, nắm lấy." Béo nắm lấy tay cô ấy, rồi nắm tay Giang Viễn Lâu, sau đó có một cánh tay lại nắm lấy Giang Viễn Lâu, Giang Viễn Lâu khựng người, một giây sau suýt thì hét lên, cứng rắn nhịn lại, trong đêm tối chỉ nghe thấy một giọng nói nhỏ hiền hòa: "Là tôi, là chúng tôi, chúng tôi là người tốt, người tốt!"
"Ai?" Chu Tú Mẫn và Béo đồng thanh nhỏ tiếng hỏi, Chu Sa nhanh chóng cầm đèn pin nhỏ chiếu sang, Béo và Giang Viễn Lâu vừa nhìn, may mà là hai ông cháu ban nãy, không biết lúc nào đi theo bọn họ, ấy thế mà không bị bọn họ phát giác.
"Chúng tôi là người tốt, chúng tôi bị ép buộc mới cùng những người kia vào đây, thật sự là người tốt." Trên mặt ông già nặn ra nụ cười hòa bình, "Tôi vừa nhìn các cô cậu đã biết là người tốt, lúc nãy cháu tôi trộm cởi dây trói cho cậu đúng không? Xin hãy nghĩ đến chuyện này, dẫn chúng tôi đi cùng với."
Quả thật, lúc ở trong phòng cùng tên mặt sẹo, cậu trai kia đã giúp Béo cởi dây trói, cậu bé nhích đến gần đột nhiên chọc Béo hai cái, sau đó tay linh hoạt cởi dây thừng cho Béo, không cởi hết, vẫn còn đang cởi, hắn không biết chuyện gì, nhưng chuyện tốt này đương nhiên cũng không lên tiếng, cánh tay được thả lỏng, cũng nhanh chóng giúp Giang Viễn Lâu cởi trói, mới có thể đánh mặt sẹo rồi chạy thoát.
"Có chuyện gì?" Chu Tú Mẫn hỏi.
"Cùng một nhóm với đám người kia, nhưng bọn họ giúp bọn anh."
"Đừng quan tâm, chúng ta mau rời khỏi đây, tôi cảm thấy có gì không bình thường."
Ở đây không có gì bình thường được chưa? Chu Tú Mẫn nhịn không được phỉ nhổ, cũng không có cách nào phỉ nhổ, đứa trẻ khẽ đưa tay ra, "Em còn mang ba-lô ra rồi."
Mẹ kiếp! Giang Viễn Lâu mắng một tiếng, nhanh chóng cướp ba-lô của mình về, nhưng thứ này giống như nửa gia tài của hai ông cháu, mất rồi nửa cái mạng cũng không còn. Béo cảnh cáo hai ông cháu, "Có thể đi cùng chúng tôi, những không được có suy nghĩ không đứng đắn."
"Tôi đảm bảo, tôi đảm bảo. Chúng tôi chỉ muốn ra ngoài." Hai ông cháu bạt mạng gật đầu.
Lúc đó, âm thanh của mặt sẹo gầm lên:
"Đám cháu rùa kia, đừng để tao bắt được."
"Ra đây, ngoan ngoãn ra đây tao sẽ không bắt chúng mày phải chết."
"Tao biết chúng mày ở đâu rồi, chúng mày không trốn được đâu."
Mặt sẹo giả vờ hung hăng hét khàn cả cổ, lại thêm hai tiếng hét hoảng sợ cực điểm vang lên, "A a, có rắn!"
Là tiếng hét của đầu đinh và Tú Tài.
Cảm giác tay Chu Tú Mẫn run lên, Chu Sa nắm càng chặt, "Chúng ta đi thôi!" Cô hướng về phía cửa ngược lại với âm thanh kia mà đi. Một nhóm người, dắt tay nhau vượt qua một cánh cửa lại một cánh cửa, mà những bước chân vội vã cũng không dừng lại, mấy lần như thế. Lúc đến được một bức tường ngăn hay một ngưỡng cửa đã bị đập ra, trong giờ phút này, không quan tâm tuần tự, mọi người tản ra, chỉ biết bạt mạng mà chạy.
Chạy đến một căn phòng, đếm số người, ít đi một cậu nhóc, ông già đen mặt. Lúc này phòng bên trái truyền đến tiếng cười dữ dằn của mặt sẹo, "Lão già chết tiệt, còn không ra đây. Đứa cháu bảo bối của mày đang trong tay tao... khốn khiếp, tao bảo mày kêu, kêu cho tao." Sau đó là âm thanh đấm đá, hiển nhiên là mặt sẹo muốn dùng tiếng kêu thảm thiết của đứa trẻ để để dụ ông già, nhưng đứa trẻ ngậm chặt miệng không phát ra tiếng. Ông già căng thẳng nắm tay thành quyền muốn xông ra, Giang Viễn Lâu ngăn lão lại, lúc đó không biết mặt sẹo làm chuyện gì thất đức, đứa trẻ cuối cùng không nhịn được kêu thảm kiết...
Mặt mọi người biến sắc, âm thanh đó quá thảm thiết.
Ông già cầu xin nhìn Giang Viễn Lâu, "Tôi chỉ có một đứa học trò là nó... đứa trẻ đó... bọn họ không biết chúng ta đi cùng nhau..."
Giang Viễn Lâu lặng lẽ nhìn những người khác, bất đắc dĩ tháo ba-lô xuống cho ông già, Chu Sa ngăn hắn, "Ông ra ngoài bọn hắn cũng không tha cho ông."
Ông già làm bộ bất đắc dĩ "cũng không thể nhìn nó chết như thế".
"Ông đợi một lát, chúng tôi nghĩ cách. Tú Mẫn, tìm trong ba-lô xem có gì có thể dùng không?"
Béo âm thầm tức tối với bản thân làm mất túi hành lí lớn, trong đó còn có mấy kíp mìn đất có thể nổ tan xác bọn chúng, nhưng mất rồi cũng tốt, tránh cho tên mặt sẹo phát hiện tận dụng.
Ba-lô của bọn họ, ngoại trừ đồ ăn đồ uống, còn có một số dụng cụ cấp cứu, ví dụ như dao bấm Thụy Sĩ, có một số đồ cấp cứu đơn giản, bật lửa, diêm, que quẹt lửa...
Còn có bốn kíp mìn đất.
Chu Tú Mẫn ngẩn người, "Sao túi mình lại có nhiều đồ thú vị thế này?"
"Chú Hổ Tử đặt vào chăng?" Chu Sa đoán, Chu Tú Mẫn giật mình đổ mồ hôi lạnh: Đặt cái này vào ba-lô của cô ấy, nếu là mìn phát nổ...
Chu Sa có cách này, nói nhỏ vào tai bọn họ.
Đánh cược một phen.
Ông già kéo khóa ba-lô, rời khỏi căn phòng bọn họ đang ở, đứng ở căn phòng đối diện, như thể lão vừa từ đó ra, Chu Sa dẫn theo nhóm Giang Viễn Lâu tìm được căn phòng cách vách phòng đám mặt sẹo.
Ông già kêu lên, "Mặt sẹo, tôi ra rồi. Đừng làm hại học trò của tôi. Tôi xúi nó trộm ba-lô. Tôi trả lại anh, đừng làm hại nó."
Tiếng cười quái dị của mặt sẹo vang lên trên phòng, kéo đứa trẻ ra ngoài. Nhóm Chu Sa dính trên hành lang nghe nhóm mặt sẹo ra ngoài "giao tiếp" với ông già rồi chui vào.
Ánh đèn pin của mặt sẹo làm lộ tung tích và bóng dáng của bọn chúng, "Ông già chết tiệt, to gan lắm, may mà tao bắt được. A Anh..." Gã chỉ huy đầu đinh đi cướp lại ba-lô đồ ăn trên tay, cảm giác trên đầu có một luồng gió bay qua, trực giác của gã muốn né đi, nhưng tránh được thân trên, không tránh được thân dưới, chân gã bị móc câu của Béo móc vào kéo ngã. Lúc đó ông già kêu lên, "Chạy đi!" đứa trẻ kia cắn lấy tay của mặt sẹo, mặt sẹo kêu lên, người bên cạnh vội vàng bắt lấy nó, ông già ôm lấy ba-lô đánh lên đám người kia, bò khô, nước, bánh mì đều rơi lên người bọn chúng. Dường như cùng lúc, Chu Sa và Chu Tú Mẫn đã châm ngòi nổ của kíp mìn đất chạy ra ngoài, ném lên người đầu đinh, Lão Trương, tách tách tóe ra như pháo hoa khiến đầu đinh và Lão Trương giật mình, hoảng hốt run lên. Ánh lửa chiếu rọi tất cả những con đường lui, Giang Viễn Lâu và Béo chạy ra từ phía cánh cửa đằng sau mặt sẹo, quay người chạy nhanh ra ngoài, trước lúc pháo nổ, Béo không thể không ném chiếc móc câu lên mặt tên Jack đã đuổi kịp Béo, bọn họ từ lúc này đúng là tay không tắc sắt. Bốn người tản ra điên cuồng chạy, thậm chí ông cháu bên kia chạy hướng nào, cũng không ai biết, chuyện có thể làm được đều đã làm, còn lại tùy vào mệnh trời.
Tất cả chỉ xảy ra trong thời gian ngắn, đợi đến khi chạy thoát khỏi nhóm mặt sẹo, không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, bọn họ cũng không biết lưu lạc tới chỗ nào, loại kích thích bị người khác đuổi bắt này khiến ai nấy toát mồ hôi hột, tim đập thình thịch loạn nhịp. Chu Sa bật đèn pin, Chu Tú Mẫn nắm chặt tay cô, hai đàn anh cũng đang ở bên cạnh, khiến người ta kinh ngạc nhất chính là còn có một cậu bé, cậu bé đuổi kịp họ, một đường chạy vội cũng không mất dấu.
Người thiếu duy nhất, là ông già cách bọn họ xa nhất.
Chu Sa nhìn thấy tay đứa trẻ chảy máu, mặt vô thức biến sắc, cô bắt lấy tay đứa trẻ, giọng nghiêm lại: "Sao lại thế này?"
"Mặt sẹo lấy dao đâm vào ạ."
Chu Sa nhăn mày, nhăn mày rất sâu, Chu Tú Mẫn đứng bên cạnh nhìn thấy, "Xử lí một chút, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Nếu không chỉ sợ những người kia sẽ đuổi kịp."
Lông mày Chu Sa vẫn chưa giãn ra, "Tú Mẫn, lấy băng gạc lại đây cả khăn giấy nữa." Chu Tú Mẫn lấy ra, Chu Sa dùng khăn giấy lau máu, dùng nước rửa sạch, lau khô, sau đó để máu mới tràn ra rồi lại lau khô, đổ lên một ít cồn, rồi mới quấn băng gạc lại, lại dùng mạng che mặt buộc chặt thành hình bánh chưng. Bọn Giang Viễn Lâu nhìn trông rất khoa trương, nhưng lại thấy Chu Sa lấy nước thuốc của Chu Tú Mẫn mở nắp đổ lên "tay bánh chưng" kia, sau đó đưa cho Giang Viễn Lâu và Béo nói, "Đàn anh, các anh mau xoa đi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây Rắn ăn xác kia rất mẫn cảm với máu, sẽ nhanh bò đến đây thôi."
"Rắn ăn xác?" Giang Viễn Lâu nhanh tay nhanh chân lấy bàn chải chải lên mặt, cổ, tay, sau đó đưa cho Béo, rồi hỏi, hắn nhớ lại tiếng kêu của đầu đinh và Tú Tài, Tú Tài giẫm chết một con rắn, đầu đinh bị bọn hắn đánh chắc đã nôn ra máu...
Béo bôi lên mặt, cổ, và cánh tay cho đứa trẻ kia, sau đó mới xoa cho bản thân, đóng nắp lại đưa cho Chu Tú Mẫn nhét vào ba-lô, hắn nhận lấy ba-lô, "Anh đeo!" Chu Tú Mẫn cũng không tranh với hắn, nghe theo đưa cho hắn.
Chu Sa lấy chai nước thuốc của mình xoa cho Chu Tú Mẫn xong nhét vào ba-lô của mình, đơn giản giải thích, "Nhớ chỗ vách núi không?" Ở đó vứt rất nhiều thi thể, lúc đóng lại cung điện ngầm có khả năng bỏ rất nhiều rắn ăn xác để xử lí đống thi thể chồng chất như núi ấy, đường hầm này là để chúng chui vào ăn thịt người, cho nên cung điện ngầm này mới sạch sẽ như thế, nếu không anh cho rằng thế nào?"
"Mẹ kiếp, em biết sớm rồi hả?" Béo mắng chửi một tiếng, "Sao em không nói sớm?" Cho nên vừa chảy máu liền bảo bọn hắn uống thuốc viên kia?
"Tú Mẫn sợ, chúng ta cũng không chắc gặp chúng, em không muốn dọa cậu ấy."
Giang Viễn Lâu, Béo: ... Cuộc đời bia đỡ đạn... Bọn hắn muốn khóc!
"Không phải gặp rồi sao?" Chu Tú Mẫn cắn răng, sau đó cô ấy nghĩ đến đám rắn kia sợ Chu Sa, trong lòng an tâm hơn một chút.
"Chỉ cần chúng ta không chảy máu là được. Nó không ăn thịt người sống."
Giang Viễn Lâu nổi da gà da vịt, hét khẽ, "Còn huyên thuyên cái gì, chạy đi!"
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
75 chương
69 chương
48 chương
34 chương
80 chương
6 chương
200 chương
14 chương