Không biết lời xin lỗi này là cho Nguyễn Chỉ Âm hay là cho ông Nguyễn đã mất. Nhưng Nguyễn Chỉ Âm không nghe được, cũng không quay đầu lại. /// Ra khỏi trại giam, Nguyễn Chỉ Âm lái xe thẳng tới một nhà hàng gần Nhà hát kịch, cô hẹn Diệp Nghiên Sơ với Cố Lâm Lang ăn tối rồi xem kịch. Trên đường đi Cố Lâm Lang gọi điện thoại tới báo menu. Đến khi Nguyễn Chỉ Âm tới nhà hàng, hai cô nàng đã gọi xong đồ ăn, không lo trễ giờ xem kịch. "Sao tự nhiên muốn đi xem kịch vậy? Nguyễn Chỉ Âm cởi áo khoác, mỉm cười nhìn Cố Lâm Lang phía đối diện. Ba vé xem kịch hôm nay là do Cố Lâm Lang đặt, đây là lần đầu Nguyễn Chỉ Âm thấy cô bạn tới xem kịch. Đuôi mắt Cố Lâm Lang khẽ nhướng lên, không né tránh nói thẳng: Hoàn cảnh đưa đẩy, những quý bà có tiền mặc hàng hiệu thích nhất là ra vẻ cao sang với bạn, khó khăn lắm mới li hôn được, tớ cũng phải dành chút thời gian bồi dưỡng suy nghĩ tình cảm thanh tao cao nhã. Diệp Nghiên Sơ sau khi nghe xong liên tục lắc đầu: Bà chủ Cố, không ngờ bà còn là một trưởng giả học làm sang xứng danh xứng thực. "Bé yêu à, cái này bé không hiểu đâu, những người nói thích xem kịch, một nửa đều là trưởng giả học làm sang cả. Cố Lâm Lang cười thích thú, hỏi tiếp: Đúng rồi, cậu tìm nhà tới đâu rồi? Khuôn mặt Diệp Nghiên Sơ thấp thoáng vẻ mất tinh thần than thở: Đừng nói nữa. Tìm được căn thích hợp thật là quá khó khăn, cuối năm nay mà không dọn ra thì phải về nghe mẹ tớ lải nhải tiếp." Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu nhìn cô bạn: Kêu cậu sang chung cư của tớ cậu lại không đi. "Thôi đi, cậu để trống đó đi, cãi nhau với Trình Việt Lâm còn có chỗ chứa." Diệp Nghiên Sơ tốt bụng ngăn cản. Nguyễn Chỉ Âm cười: "Mà cậu vẫn còn giận Phó Sâm Viễn hả? Diệp Nghiên Sơ lên cơn tức đâm chiếc đũa trong tay xuống miếng cá trên dĩa: Đương nhiên rồi, không ngờ hắn dám chơi tớ như con ngốc." Mỗi lần nhắc tới chuyện này, cô nàng lại tức không chịu nổi, lần trước kể với Nguyễn Chỉ Âm tính chất đáng ghét khi bị người ta lừa gạt, hại Trình Việt Lâm cũng bị liên đới theo. "Không nhắc hắn nữa, vẫn là chúc mừng Cố Lâm Lang trở về trạng thái độc thân. Quả nhiên độc thân tốt hơn. Cố Lâm Lang rất giữ thể diện cho Diệp Nghiên Sơ, cô nàng cụng ly nói: Cậu khỏi nói, giấy chứng nhận li hôn đã lãnh, muốn làm gì thì làm, khỏi cần lo về nhà sớm. Nguyễn Chỉ Âm thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của cô bạn không giống giả vờ, cô không khỏi buồn cười: Phòng Vỹ Duệ mà biết cậu thế này phỏng chừng sẽ hối hận vì đã đồng ý li hôn. Cô biết Lâm Lang và Phòng Vĩ Duệ xem như đã chia tay trong hòa bình, chẳng qua đối phương nhất định vẫn còn dự tính khác. "Hết cách thôi, cuộc hôn nhân nào rồi cũng sẽ có lúc buồn chán. Bây giờ tớ cảm thấy, nên giữ một ít khoảng cách trong một mối quan hệ sẽ tốt hơn. Hèn chi ngày càng càng nhiều người theo chủ nghĩa không kết hôn. Cố Lâm Lang nói xong lại nhìn về phía Diệp Nghiên Sơ. "Bé yêu à, lần đầu bé biết yêu phải cảnh giác cao độ vào, cho dù đối phương cầu hôn cũng không được vội vàng đồng ý ngay, cuộc sống vẫn đang tươi đẹp đó. Nguyễn Chỉ Âm thấy thế trong lòng thầm đổ mồ hôi thay Phó Sâm Viễn. . . . . . Nhà hàng nằm trên một con đường với nhà hát kịch, cơm nước xong xuôi, ba người rời nhà hàng đi tới Nhà hát kịch cách đó không xa. Còn chưa tới nơi Nguyễn Chỉ Âm đứng bên đường nhận điện thoại của Khang Vũ gọi tới. Đến lúc ngẩng đầu lên phát hiện chỗ cổng nhà hát kịch Cố Lâm Lang đang nói chuyện với một người đàn ông. Sau khi lại gần Nguyễn Chỉ Âm rất kinh ngạc nhận ra đối phương. "Thẩm Hựu?" "Hai người cũng quen nhau hả?" Cố Lâm Lang nhìn Thẩm Hựu rồi lại nhìn Nguyễn Chỉ Âm cũng thấy bất ngờ. Mạng lưới quan hệ trong giới thời trang và giới trang điểm xưa nay không phân biệt nhà nào với nhà nào,Cố Lâm Lang đương nhiên có quen Thẩm Hựu, cũng có qua lại với anh trai của Thẩm Hựu là Thẩm Thành nhiều hơn. Nguyễn Chỉ Âm gật đầu: Gần vậy, Nanyin có hợp tác với CF." Thẩm Hựu lại rất hào phóng chào hỏi: Trước khi tôi tới Trung Quốc công tác Camille nói chị muốn tổ chức hôn lễ, đến lúc đó phải gửi thiệp cho tôi nữa để tôi tham gia chung vui." Nói đến đây Nguyễn Chỉ Âm thật sự không có cách nào khác từ chối chỉ có thể gật đầu: "Được." Thẩm Hựu nghe xong nhìn Cố Lâm Lang chỉ vào chiếc xe màu đen Maybach bên đường nói: "Chị Cố anh trai em còn đợi trên xe, em đi trước nhé." Bản lĩnh gặp người là kêu chị của đối phương khiến cho Cố Lâm Lang tạm biệt cậu chàng với ánh mắt đầy tình thương. /// Vở kịch Cố Lâm Lang chọn là hài kịch, bầu không khí cả hội trường khá tốt, phần trình diễn cũng coi như đặc sắc. Ra khỏi Nhà hát Cố Lâm Lang tiện đường đưa Diệp Nghiên Sơ về nhà, còn Nguyễn Chỉ Âm thì một mình lái xe về chung cư. Chỉ là trong lúc cô đi ra từ thang máy suýt nữa bị cảnh tượng trước mắt làm cho tức chết. Cửa nhà mở rộng, trước cửa chất đầy khoảng bốn cái thùng giấy, Nếu không thấy Bạch Bác đang đứng bên cạnh Nguyễn Chỉ Âm e là đã cho rằng nhà có trộm. Nhìn ánh mắt của Nguyễn Chỉ Âm, Bạch Bác ho nhẹ lên tiếng: Phu nhân, là sếp kêu tôi chuyển những đồ này tới. Trong phòng khách, người đàn ông đã thay quần áo ở nhà, ung dung tự tại ngồi trên sô pha lấy hoa quả trong tủ lạnh ra ăn. Thấy cô lườm tới, Trình Việt Lâm chỉ thản nhiên nhướng mày, không nói chuyện. Nguyễn Chỉ Âm đè nén lửa giận trong lòng, khóe miệng vểnh lên, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Bạch Bác, cậu về trước đi." "Phu nhân khách sáo rồi, vậy tôi đi trước." Bạch Bác nói xong, nhanh chóng rời khỏi chung cư. Nguyễn Chỉ Âm đóng cửa rầm một tiếng, xoay người nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha: Trình Việt Lâm anh làm gì vậy?" Giọng nói mềm mại chứa đầy lửa giận. Trình Việt Lâm thả trái cây xuống bàn, rút tờ khăn ướt trên bàn chậm rãi lau tay nói: "Nếu em đã dọn đi thì anh chỉ có thể dọn tới thôi." "không phải anh nói là đồng ý để em đi nửa tháng hả?" Nguyễn Chỉ Âm chất vấn. Trình Việt Lâm gật đầu, lên giọng nhẹ nhàng: "Ừm là anh nói thế, nhưng mà anh không có nói anh không được dọn qua đây." "Trình Việt Lâm, anh chơi xấu à. Nguyễn Chỉ Âm sắp tức tới nổi muốn cười luôn rồi, sớm biết vậy đã không cho anh mật khẩu căn hộ. Người đàn ông nghe vậy, mày nhíu chặt: Chỉ có chuyện dọn nhà đã nói anh chơi xấu, em thật đúng là không nhớ anh chút xíu nào." Vì những lời không biết xấu hổ của anh Nguyễn Chỉ Âm đành dịu giọng, nhẹ nhàng nói: Anh muốn ở lại cũng được, ngủ phòng cho khách. Cô chỉ vào căn phòng kia. Trời tối lắm rồi, Trình Việt Lâm lại dọn một đống đồ qua đây dù sao cũng không thể đuổi anh đi. Trình Việt Lâm lần này không phản bác, quét mắt nhìn sơ căn phòng, gật đầu: "Ừm, biết rồi. Người đàn ông phối hợp như thế, Nguyễn Chỉ Âm cảm thấy nghi ngờ, chẳng qua cô không nói thêm gì nữa lập tức về phòng ngủ chính. . . . . . Cứ tưởng sẽ là một đêm không có gì, sau khi tắm rửa Nguyễn Chỉ Âm lên giường nằm. Tuy nhiên chưa ngủ được bao lâu đã mơ màng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô từ từ mở to mắt nhìn thấy trên giường có thêm một người đàn ông, cô tỉnh ngay tức khắc: Trình Việt Lâm sao anh có thể trèo lên giường lúc nửa đêm vậy hả?" "Nếu không phải được một chút đòi hai chút thì cưới được em à?" Người đàn ông rũ mi mắt xuống, hai tay đặt trên eo không nhúc nhích. Sau mấy lần cố thử Nguyễn Chỉ Âm chỉ có thể buông tay. Ngày mai còn phải đi làm, cô không muốn phí công tốn sức nữa, đành coi như trên giường có thêm một cái gối hình người vậy. "Hôm nay đi đâu ?" Nguyễn Chỉ Âm nhắm mắt trả lời: Đi xem kịch với đám Cố Lâm Lang. Vừa dứt lời đột nhiên nhớ ra cô lại vểnh môi hỏi: "Đúng rồi, anh còn nhớ cậu nhóc mình gặp hồi đi du lịch tuần trăng mặt không?" "Ai cơ?" Trình Việt Lâm hơi nhíu mày. "Biết rõ còn hỏi." Nguyễn Chỉ Âm đưa tay đánh anh "Là giám đốc thiết kế của CF, hôm nay em gặp ở nhà hát, còn nói muốn tới dự đám cưới của chúng ta." "Em đồng ý rồi?" Nguyễn Chỉ Âm khẽ ừ một tiếng, sau đó lại nói: "Lần trước không phải anh nói, muốn nhận thêm ít tiền mừng à?" Trình Việt Lâm nhướng mày cúi đầu nhìn cô nói: Ngày ngày đi chơi với người khác vui vẻ nhỉ, đúng là chẳng nhớ gì anh hả?" "Em mới dọn đi có mấy ngày?" Nguyễn Chỉ Âm thở dài: "Lâm Lang cũng nói cuộc hôn nhân nào rồi cũng sẽ tới kỳ buồn chán." Cô không có ý gì khác, chẳng qua cảm thấy về chung cư ở mấy ngày làm gì nhớ đến phát điên được. "kỳ buồn chán." Đôi mắt sâu hút của người đàn ông ẩn chứa ánh nhìn áp bức: "Nguyễn Anh Anh, em kết hôn còn chưa tới một năm đã bắt đầu buồn chán rồi?" Nguyễn Chỉ Âm khựng lại: "Em không có nói vậy." "Phải không? Lại chẳng thấy thấy em buồn chán người khác." Suy tư vài giây, Nguyễn Chỉ Âm mới hiểura người khác là ai, cô bất đắc dĩ nói: Sao anh ghen cả với phụ nữ thế hả?" Nói xong thấy người đàn ông lại im lặng, cô nói tiếp: "Được rồi, bây giờ em miễn cưỡng chấm dứt hình phạt với anh." Cũng đã cho anh vô liêm sỉ lên lên giường rồi, trừng phạt gì được nữa. "Em chắc chứ? "Trình Việt Lâm rũ mí mắt trông có vẻ hứng thú lắm "Vậy phải cho anh đòi một ít lãi." "Lãi gì?" Vừa dứt lời, hơi thở của người đàn ông lướt qua làn da mỏng manh bên tai, nụ hôn khẽ buông xuống khiến cổ tai cô tê rần. Anh nắm lấy tay cô, lý trí dần sụp đổ dưới sự hòa quyện của đầu lưỡi, ánh đèn mờ mờ trên đầu giường, không khí cũng dần dần mất đi, mang đến một trận choáng váng mê hoặc. Thời khắc cuối cùng, Nguyễn Chỉ Âm cố gắng rút ra một tia ý thức, đưa tay đẩy đẩy: "Ở đây không có ——" "Không có gì?" Tiếng nói trầm thấp vang bên tai, Nguyễn Chỉ Âm tự nhiên thông suốt, cánh tay dần buông lỏng.......