Chú Rể Của Ác Ma
Chương 7
Cửa lớn vừa mở ra,Lý Ân lập tức xông ra ngoài.
“Tiểu thư!”hắn tiến lên nước mắt ngắn ,nước mắt dài,hai tay đưa ra vội vã nghĩ nhận lấy tiểu nữ nhân yêu kiều trong tay chủ nhân.An Kỳ tiểu thư thật đáng thương,mất tích đã lâu như vậy?Ở trong tay ma nữ Thượng Quan Mị kia ,khẳng định là đã phải chịu không ít khổ sở?
Trong khoảng thời gian này,chủ nhân luôn luôn gắt gỏng ,lo lắng cực kỳ.
“Cút !”Hắc Kiệt Khắc rống giận,trên trán gân xanh nổi lên,đôi ,mắt màu xanh lam tóe lửa,tâm trạng đầy cuồng nộ,chỉ kém không tung chân lên đá người.
Lý Ân bị làm cho sợ hãi,lùi lại mấy bước,vẻ mặt ủy khuất cùng không giải thích được.
“Nhưng là tiểu thư ,nàng__”hắn chỉ vào An Kỳ bị trói trên vai Hắc Kiệt Khắc.Tiểu thư trên người vẫn còn bị trói!Chẳng lẽ hành động đi cứu người quá vội vàng,chưa có thời gian giúp nàng cởi trói sao?
“Cút” hắn gầm lên giận dữ.
Lý Ân theo lời cút ngay,tránh bị lửa giận làm liên lụy đến mình.Dứt khoát trốn ở phía sau cánh cửa,chỉ lộ ra đôi mắt bất an theo dõi.
Đã xảy ra chuyện gì?Mọi người sắc mặt ai cũng khó nhìn!Nhìn kỹ,hắn mới phát hiện ra trói chặt tiểu thư không phải là sợi dây,mà là roi dài( nhuyễn tiên) của Hắc Kiệt Khắc.
Hắc Kiệt Khắc khiêng tiểu nữ nhân trên vai,sải nhanh bước vào thư phòng,đem nàng ném xuống ghế da dài,hai tay chống hông.Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng từ trên cao nhìn xuống.
“Lão thiên ,ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao?”nàng lẩm bẩm oán trách,rất muốn xoa xoa mông bị ném đụng đau,bất đắc dĩ giờ phút đang bị trói chặt ,không thể động đậy.Mặc dù bị quăng mạnh ,nhưng nàng vẫn hết sức giữ vững tinh thần ưu nhã,miễn cưỡng ngồi dậy.
Nhẹ nhàng!?
Nữ nhân này còn dám đòi hỏi hắn phải đối xử nhẹ nhàng sao?Ở một khắc khi biết được chân tướng sự việc hắn đã muốn bóp chết nàng ngay tại chỗ,nàng nên cảm tạ hắn vẫn còn nhân từ.
“Người ác ma này ,ta có nên đem ngươi ném vào trong lửa?”hắn gằn giọng nói từng câu từng chữ.
“Ngươi như vậy để đối đãi với nữ nhân mình yêu mến sao?”nàng nháy mắt nhìn lại hắn.
Lúc trước trong vô số lần triền miên,hắn thân thể to lớn thấm ướt mồ hôi,ép chặt vào nàng,ở bên tai thì thầm bao lời yêu thương.Nàng mặc dù lúc đó tinh thần trống rỗng,nhưng vẫn nghe được rõ từng câu,từng chữ.
Hắc Kiệt khắc hít sâu một hơi,ấn ấn huyệt thái dương,đầu như muốn nổ tung.
“Nói !”hắn chất vấn ,quyết tâm trước tiên phải hỏi chuyện cho rõ ràng,không suy nghĩ đến dùng phương pháp gì để giết nàng nữa!
“Nói gì?”nàng giả bộ ngu.
“Nguyên nhân”hắn rống lên một tiếng dữ dội kinh thiên động địa.
“Ngô___không có nguyên nhân gì!”nàng nghiêng nghiêng đầu nhỏ không nói thật.
“Vậy là,mấy năm qua ngươi cố ý khiêu khích,có chủ tâm gây chuyện thị phi,mang tập đoàn ‘Tuyệt Thế’ do ngươi phụ trách ở châu Á ra làm trò chơi để giết thời gian nhàm chán?” hắn nhìn chằm chằm nàng,nghiến răng,nghiến lợi hỏi.
“ Không phải như thế” nàng cãi lại.
“Vậy thì nói ra lý do”hắn lãnh khốc hạ lệnh.
Lý Ân lấp ló đầu ở ngoài cửa,cố gắng lắng tai nghe ngóng.Người phụ trách tập đoàn ‘Tuyệt Thế’’ở châu Á?Không đúng,người ngồi ở đằng kia,rõ ràng là An Kỳ tiểu thư ?Chẳng lẽ chủ nhân chưa già mà đã hoa mắt nhìn lộn a?
Hắn đứng ở ngoài cửa lo lắng nhìn vào trong phòng quan sát tình hình chiến sự.
Một thân ảnh mảnh khảnh lướt qua hắn,chẳng phải là Từ Dược Nhi vị hôn thê của chủ nhân đây sao?Nàng không coi ai ra gì,đi vào thư phòng,chọn chỗ ngồi gần nơi đang xảy ra chiến sự,xem xét hai người tranh luận.
Thượng Quan Mị cúi đầu,một hồi lâu sau mới ngẩng lên,nhìn sắc mặt âm trầm của Hắc Kiệt Khắc.
“Ách ,ta là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của ngươi”nàng chậm chạp trả lời. Lời này vừa nói ra,một đám người đồng thời hút khí lạnh,cũng không thể nhịn được nữa,tức giận tiến tới gần,hướng về phía nàng giơ nanh múa vuốt,hận không thể đem nàng xé ra từng mảnh.
“Muốn hấp dẫn lực chú ý để đoạt hàng hóa của chúng ta sao?”
“Lại còn cho nổ tung kho hàng hóa của chúng ta nữa sao?”
“Ngươi còn ra lệnh cho thủ hạ đối nghịch với chúng ta”
“Thủ hạ của ta chẳng qua là đi đón người,gặp gỡ thủ hạ của ngươi,kết qủa là một bị gãy tay,một bị gẫy chân,bây giờ vẫn còn đang nằm ở trong bệnh viện.’’
Mọi người tranh nhau nói,bao nhiêu thống khổ,oán hận đem ra nói hết.
“Câm mồm”Hắc Kiệt Khắc quát,tạp âm bỗng dưng im bặt,bốn phía lại trở lên yên lặng.
Nghe đến đó,Lý Ân cuối cùng cũng biết được một chút ít đầu mối.
A!An Kỳ tiểu thư cùng Thượng Quan Mị dĩ nhiên lại cùng là một người? Khó trách lúc trước mỗi lần hắn chửi Thượng Quan Mị,đều bị làm cho ngã gục,chịu khổ nhất là bị nước nóng “chiếu cố”.
“Chủ nhân,chỉ cần một đao chấm dứt, là mọi chuyện sẽ được giải quyết!”
Một người đàn ông oán hận nói,hung ác nhìn chằm chằm Thượng Quan Mị.Nàng chẳng những lừa gạt Hắc Kiệt Khắc,còn lừa gạt cả đến bọn hắn trung thành với nàng.
Thượng Quan Mị quay đầu,mỉm cười nhìn đối phương
“Nếu như ta nhớ không lầm,ngươi lúc trước đã tuyên thệ đối với ta trung thành,hơn nữa còn sẽ bảo vệ ta”
Mặt của đối phương từ xanh mét chuyển qua trắng bệch
“Các ngươi không phải là muốn đổi ý,nói mà không giữ lời sao?”
Mấy người sắc mặt xanh mét,âm thầm nắm chặt tay thành quả đấm,khát vọng muốn tiến lên đánh người,nhưng rồi lại ngại vì lời hứa nên đành tiến thoái lưỡng nan.Ma nữ này thông minh hơn người,bọn họ không phải là đối thủ của ả.
“Tại sao muốn hấp dẫn chú ý lực lượng của ta ?”Hắc Kiệt Khắc lần nữa mở miệng hỏi
Nàng nhìn thẳng hắn,đột nhiên trong lúc đó thần thái xảo trá cũng biến mất,trên khuôn mặt đẹp trước nay chưa có thật tình bỗng có chút cảm xúc thật lòng.
“Ngươi quên ta”nàng thở dài một hơi.
“Cái gì?”mày rậm nhíu chặt,trán nhăn lại,hắn không biết nàng đang điên cuồng nói cái gì.
“Trước cởi trói cho ta đã” nàng yêu cầu “Cởi trói cho ta,ta sẽ nói cho ngươi biết hết thảy.”
“Chủ nhân đừng tin nữ nhân này nữa__”
Tròng mắt màu xanh lam sắc bén đảo qua,tiếng kháng nghị im bặt.
Hắc Kiệt Khắc mắt lạnh nhìn Thượng Quan Mị,chậm chạp cởi dây roi dài(nhuyễn tiên)màu đen ra.Hắn không sợ nàng chạy trốn,chỉ là muốn biết đôi môi đỏ mọng toàn nói những lời lừa gạt ,hại người chết không cần đền mạng kia,sẽ nói ra những lời nói dối gì nữa.
“Ngươi quên ta” Thượng Quan Mị đi tới trước mặt hắn,nhìn thẳng vào hai mắt hắn
“Dùng đầu óc của ngươi suy nghĩ một chút,trước khi được thủ lĩnh cũ của ‘Lạc Nhĩ Tư’’nhận nuôi,ngươi đã ở nơi nào?Biết qua người nào?Đã nói cái gì,đã làm cái gì?”.
Nàng cầm bàn tay của hắn,cùng hắn ngón cái ấn ngón cái,ngoắc thành lời hứa hẹn.
Hắc Kiệt Khắc toàn thân cứng ngắc,cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân trong ngực.Ở giữa tia nhìn lửa giận có một cảm giác quen thuộc nhàn nhạt hiện ra.Ánh mắt mỹ lệ trong suốt nhìn chăm chú vào hắn.Có một chút trí nhơ từng chút từng chút quay trở lại.
(Ngọc nhi: phần này đan xen việc anh Hắc Kiệt Khắc nhớ lại qúa khứ nha các tình yêu ^^)
Đừng khóc
Ta không cẮ đi
Đừng khóc,ta sẽ trở lại
Trong vườn hoa,trong mê cung,cô bé như tượng ngọc điêu khắc níu lấy y phục của hắn,khóc lóc muốn hắn nói ra lời hứa hẹn.
Ngươi đã đáp ứng muốn làm chú rể của ta kia mà
Đó là ngươi ăn quỵt,ép buộc ta đáp ứng.
Lúc rời khỏi nơi đó mấy năm đầu,hắn thỉnh thoảng cũng nhớ tới cô bé cùng hắn ngoắc tay làm thành lời hẹn ước,ánh mắt thông minh dõi theo hắn,tràn đầy chờ đợi hắn thực hiện lời thề trẻ thơ.
Nhưng theo thời gian trôi qua,hắn dấn thân vào con đường hết sức cạnh tranh,trí nhớ thời niên thiếu dần dần phai nhạt.
Hắn làm sao lại quên mất tiểu quỷ có sở trường ăn quỵt này.Vì để đạt được mục đích,chuyện gì cũng làm ra được.Theo năm tháng trưởng thành ,nàng ác liệt lại càng tăng lên.Hai mươi năm không gặp ,giờ tiểu ác ma đã trở thành hỗn thế ma nữ.
Không biết ,không biết,đáp ứng chính là đáp ứng,tới đây ngoắc ngoắc tay,nếu như ngươi không trở lại,ta liền đi tìm ngươi,muốn ngươi làm chú rể của ta.
Một câu nói đùa của hai mươi năm trước,nhưng lại sẽ đưa tới tai bay vạ gió?!Nữ nhân này trăm phương ngàn kế,dùng khổ nhục kế cùng mỹ nhân kế,dùng những lời nói dối cùng kỹ năng diễn kịch lừa hắn quay mòng mòng.
Gương mặt tuấn tú xám xịt,tựa hồ như bị đả kích lớn.Thượng Quan Mị vươn chân kéo một chiếc ghế,hai tay đè mạnh bờ vai của hắn,đè hắn ngồi xuống ghế.Hắn không một chút phản kháng ngồi xuống,cặp mắt xanh lam nhìn chằm chằm vào nàng.
“Nghĩ ra chưa?”Thượng Quan Mị nghiêng đầu nhìn hắn,vỗ vỗ vào gương mặt tuấn tú “Ngươi rõ ràng nói muốn cưới ta,kết quả lại đem ta quên không còn nhớ được một mống,ta tại sao lại không thể xử phạt ngươi?”nàng chu môi đỏ mọng.
Nàng cùng Thượng Quan Lệ đi tới Đài Loan thành lập tập đoàn đấu giá “Tuyệt Thế”.Dùng hết sức lực truy xét tung tích của Hắc Kiệt Khắc,thật vất vả lắm mới tra ra hắn đã là thủ lĩnh của “Lạc nhĩ tư”.Nàng đã đợi,lại đợi,từ trong lòng tràn đầy mong đợi,đợi đến đầy ngập lửa giận,cũng không thấy hắn theo lời hứa tới cưới nàng,mà chỉ bận rộn đi khắp mọi nơi trên thế giới mở rộng địa bàn tổ chức của hắn.Không còn nghi ngờ gì nữa,Hắc Kiệt Khắc đã quên nàng.
“Cho nên những thứ kia cũng là xử phạt?”hắn chậm chạp mở miệng
“Nếu không ngươi cho rằng ta phí nhiều công sức,dùng mấy năm dài tìm ngươi để gây phiền toái sao? Ta đã không ngừng nhắc nhở ngươi,nhưng ngươi hoàn toàn không có để ý đến!” nàng cũng sẽ không hao phí nhiều tinh thần làm một chuyện vớ vẩn,tất cả hành động đều có mục đích.
“Ngươi làm thế mà gọi là nhắc nhở sao?” Hắc Kiệt Khắc lạnh lùng nói.
“Đó ?Không phải sao?”nàng nhún vai vô tội nói.
“Đó được kêu là phá hư”
“Theo ngươi nói kiểu nào mà chẳng được”nàng lầm bầm,nhận thấy được ánh mắt của mọi người nhìn mình đầy tức giận.Aiz những người này rất hung dữ,nửa điểm hài hước cũng không có.Bọn họ không có vì sự si tình của nàng làm cảm động sao?Một chút xíu cũng không có sao?
“Ở sau lưng chỉ huy còn chưa đủ,ngươi thậm trí đích thân mình hành động,là muốn phá hư tất cả sao?”Lửa giận bừng bừng,Hắc Kiệt Khắc chỉ có thể nhìn chằm chằm nàng,toàn thân vô lực.
“Cũng theo như ngươi nói,đó không gọi là phá hư,mà gọi là nhắc nhở” nàng rất kiên trì,véo chóp mũi của hắn,giống như đang dạy dỗ tiểu hài tử,nói từng câu từng chữ “Có làm bộ mất trí nhớ,quấn quýt bên người ngươi,chằng qua là muốn chứng minh xem ngươi có yêu ta không” nàng khẽ cười,hôn nhẹ lên môi mỏng của hắn.
Để xác định xem hắn đã quên lời hẹn ước năm xưa hay chưa,nàng đã phải bỏ qua lòng tự trọng của mình sang một bên,lừa gạt tim của hắn.Xác định được hắn đối với nàng vừa thương vừa yêu.Hắc ,hắc,cái này có thể nói là bị vạn tiễn xuyên tim đi?
Lý Ân càng nghe càng nhích tới gần,đã sớm bước vào trong thư phòng,cùng những người khác trợn mắt há mồm.
Từ ,từ chờ một chút__trước hết để cho hắn tiêu hóa câu chuyện một chút.An Kỳ tiểu thư__ách,không Thượng Quan Mị,nàng vì thích chủ nhân,cho nên mới ở khắp mọi nơi tìm phiền toái,mục đích là để được chủ nhân chú ý đến sao?Ách __Này ,loại này sao giống hành động của trẻ con a !
Hắc Kiệt Khắc toàn thân cứng ngắc,mặt không chút thay đổi,môi mỏng nhếch lên
“Ta còn nhớ rất rõ ánh mắt của ngươi,một màu lam u hợp như là “Hi Vọng chi chui”,một đôi mắt thần kỳ như mắt của ác ma.”
Nàng nâng cằm hắn lên,môi đỏ mọng khẽ chạm vào gương mặt tuấn tú,trêu đùa hắn.
“Ta yêu thích màu sắc” nàng thở dài nói.
Ở trong góc đột nhiên vang lên tiếng rống giận,không thể đứng nhìn ma nữ vừa hôn vừa sờ chủ nhân được nữa.
“Đủ rồi” người nêu ra ý kiến giết Thượng Quan Mị từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần ,nổi trận lôi đình.
Hắn nhảy vọt tới,thuận tay quơ lấy một cái ghế làm hung khí,hướng Thượng Quan Mị đánh tới,muốn một phát đập chết ma nữ này,thay dân trừ hại.
Cái ghế tiến tới gần,Thượng Quan Mị hô thấp một tiếng,thân thể xinh xắn bay ra ngoài,té ngã xuống mặt đất.Nàng ôm bụng co rúm lại run rẩy,sắc mặt tái nhợt,giống như là đau cực kỳ.
Người nọ giơ cao ghế,vẻ mặt trong nháy mắt dại ra.
Hắc Kiệt Khắc giống giận lên một tiếng ,thân hình cao lớn đột ngột đứng thẳng dậy.Một chưởng đá bay người đang đứng ngẩn giơ ghế ra tận góc tường.
Chuyện xảy ra quá nhanh,mọi người chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn chủ nhân vì cứu nữ nhân này mà rống giận.
“Có sao không?”hắn nhanh chóng chạy tới,ôm lấy Thượng Quan Mị đang rên rỉ không dứt.
“Có,đau quá!” nàng thở hổn hển.
Nam nhân cùng cái ghế bị đá bay ra một góc,đầu choáng váng,hoa mắt,miễn cưỡng chống tay đứng dậy.Nhìn thấy tầm mắt cuồng nộ của chủ nhân quét đến đây,chỉ có thể khóc không ra nước mắt,cúi đầu trong miệng lẩm bẩm không ngừng.
Không đúng,hắn rõ ràng chẳng qua là mới hướng cái ghế về phía đó,ngay cả đụng cũng chưa đụng phải nữ nhân này,sao nàng ta lại đau thành như vậy?!
Hắc Kiệt Khắc lòng bàn tay sờ vào bụng của nà.
“Nơi nào đau?”lo lắng nắm giữ lý trí của hắn, ôm chặt lấy nàng đang rên rỉ ,trong lúc bất chợt ngừng lại,khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
“Ngươi đau lòng rồi?” nàng xảo trá cười,ghé sát vào gương mặt đang kinh ngạc của hắn.
Gương mặt tuấn tú đầu tiên là cứng ngắc,trên trán gân xanh nổi lên,tiếp theo gương mặt co quắp,cả thân thể cao lớn cũng đang kịch liệt run rẩy.
“Thượng _Quan_Mị !” tiếng hô thiếu chút nữa làm trần nhà sụp xuống.
Nàng chớp mắt,theo bản năng biết sẽ xảy ra chuyện xấu,vội vàng nghĩ bỏ chạy.Nhưng chân chạy được hai bước đã bị tóm quay trở lại.
Hỏng bét, vẻ mặt hắn thật đáng sợ,giống như là muốn đem nàng ra phanh thây.
“Ngươi ,nữ nhân này”Hắc Kiệt Khắc tức giận nói nhỏ,tròng mắt màu xanh lam lóe sáng,giận đến toàn thân run rẩy.
Thượng Quan Mị toàn thân lạnh cả người,biết lần này đã ép quá hắn.Người nam nhân này lần đầu mất đi ý trí,nhìn rất nguy hiểm,làm cho người khác run rẩy.Nàng vội vã muốn chạy trốn,nhưng hai cánh tay đã bị hắn vặn ra sau lưng.
“Buông,buông__”Hắc Kiệt Khắc sức lực lớn vô cùng,chỉ dùng một tay cầm đôi cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Chân sải dài mấy bước đã kéo Thượng Quan Mị trở lại ngồi lên ghế da.Nàng chỉ cảm thấy thân thể bị mãnh liệt nâng lên,nhanh chóng đổi thành tư thế nằm sấp ở trên đầu gối hắn.
Quần bị kéo xuống,eo nhỏ nhắn ,mông tròn trịa,hai chân thon dài toàn bộ lộ ra trước mặt mọi người.
“Ngươi muốn làm gì?” nàng la lên mặt đỏ bừng.Nàng chưa từng gặp qua tình huống như thế này,vô cùng xấu hổ và tức giận.
Hắc Kiệt Khắc bàn tay như thiết khóa ,đem cổ tay của nàng gắt gao cầm.
Nàng giống như con tôm sống,trên đùi hắn giãy dụa ,vừa thẹn vừa vội.Đã bày ra loại tư thế này,còn hỏi hắn muốn làm cái gì?!Người này nhất định là muốn đánh nàng,hơn nữa còn đánh trước mặt mọi người!
“A!” nàng liều chết giãy dụa,chưa đánh đã kêu.
Tay ngăm đen vung lên,mắt thấy sắp rơi xuống,trong góc “sưu”một tiếng,bắn tới một sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay của Hắc Kiệt Khắc,vững vàng kéo lấy ,ngăn cản sức lực của bàn tay
“Chậm đã”Từ Dược Nhi kéo lấy sợi dây đỏ, lên tiếng ngăn lại.
Thượng Quan Mị ngẩng đầu lên,tầm mắt nhìn về phía Từ Dược Nhi đầy cảm kích.
A,có phải cứu binh đã tới?
Ánh mắt lạnh lẽo liếc về phía Từ Dược Nhi,sắc bén đến làm cho người ta run rẩy.Hắn muốn thi hành hình phạt,không cho người bên cạnh tham dự.
Từ Dược Nhi vẫn bình tĩnh ,tay mảnh khảnh bắt mạch của Thượng Quan Mị,vài giây đồng hồ sau,khóe miệng nàng hiện lên nụ cười,đối Hắc Kiệt Khắc gật đầu bảo “Ngươi có thể tiếp tục” nàng thối lui,thu hồi sợi dây đỏ.
A? Cứ như vậy sao?Nàng không phải cứu binh sao?(Ngọc Nhi: *hố hố * mơ mộng quá tỷ ơi,cho sướng ai bảo suốt ngày liếc mắt nhìn ta,chuẩn bị ăn đòn đi *hố hố*)
Thượng Quan Mị ngây ngốc nhìn Từ Dược Nhi thối lui,lòng trầm xuống.Nàng nuốt nước miếng,muốn há mồm kêu cứu,nhưng nhìn xung quanh bên trong phòng không thấy được bất kỳ ánh mắt đồng tình nào__
Ba!
Hắc Kiệt Khắc tay nặng nề đánh xuống.
“A!” nàng không có chút nào chuẩn bị,đau đến sợ hãi kêu liên tục,thân thể mềm mại trên đùi hắn giật nảy lên.
“Hắc Kiệt Khắc,ta mang thai” nàng chuyển qua muốn dùng hài tử trong bụng,vọng tưởng tránh được một kiếp.
Bàn tay to dừng lại giữa không trung,mọi người xung quanh đang xem cơn thịnh lộ,sắc mặt ai cũng nhăn nhó.
Từ Dược Nhi ngồi ở một góc bưng trà hương lên,nhàn nhã mở miệng
“Xin yên tâm,mạch của ngươi rất ổn định,n٩ tức cực mạnh,chịu được đánh.Đứa nhỏ này,cha mẹ nó cũng là người không phải tầm thường,chuyện nhỏ này mà không chịu nổi,sau này làm sao ứng phó được với sóng to gió lớn?”
Từ Dược Nhi tinh thông y thuật,sớm đã nghi ngờ Thượng Quan Mị mang thai.
Ba!
Lại một phát đánh hạ xuống.
“A,dừng tay,dừng tay”Thượng Quan Mị thét chói tai,trong đầu suy nghĩ rối loạn.
Có Từ Dược Nhi đảm bảo,Hắc Kiệt Khắc càng thêm không kiêng sợ gì,buông cổ tay Thượng Quan Mị ra,đổi thành ngăn chặn eo nhỏ nhắn,không chút lưu tình giơ tay đánh mạnh,trừng phạt nàng hết lần này đến lần khác nói dối hắn.
“Đừng đánh nữa!Đừng đánh nữa! Ta bảo ngươi__a” tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh,mọi người ai cũng thờ ơ lạnh nhạt,không ai dám cầu tình cũng chả có ai muốn cầu tình hộ nàng.
Hỗn thế ma nữ này cuối cùng cũng bị báo ứng,mọi người có thể nào mà lại không cảm thấy sảng khoái cơ chứ?!Không xông lên giúp chủ nhân bổ sung thêm mấy chưởng ,đã coi là quá khách khí rồi.
Tràn đầy hổ thẹn cùng đau đớn,Thượng Quan Mị liều mạng giãy dụa,không ngừng quơ tay chân loạn xạ,nhưng sức đánh xuống mông không có giảm bớt xuống một nửa.
Hắn khỏe mạnh như vậy,nàng tránh cũng không thoát.Ô,ô__Hắn dám đánh nàng__Ô,ô__
Biết phản kháng cũng vô dụng,giãy dụa dần dần vô lực,thân thể mềm mại gục ở trên đầu gối của Hắc Kiệt Khắc không giãy dụa nữa,thậm chí cũng không gào thét nữa,chỉ cắn chặt môi đỏ mọng,cố nén nước mắt,chịu đựng mông càng ngày càng rát đau.
Ô,ô.hắn đánh nàng,hắn dám đánh nàng.
Ba,ba,ba âm thanh đòn đánh ở trong phòng vang lên thanh thúy mà chói tai.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu,thanh âm vang dội dừng lại,tay to hạ xuống không đánh nữa,nàng đáng thương sụt sịt mũi,đột nhiên bị hất ra khỏi đầu gối hắn.
“A,đau quá!” mông của nàng đụng phải mặt đất,một lần nữa đau khóc ra nước mắt.
“Cút !”trên đầu truyền đến thanh âm ra lệnh tuyệt tình.
Cái gì?Nàng không có nghe nhầm chứ?
Thượng Quan Mị ngẩng đầu lên,lau lau nước mắt,kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt.Từ khi chào đời cho tới bây giờ,đây là lần đầu nàng chật vật như vậy.
“Cút !”Hắc Kiệt Khắc lạnh lùng nhìn nàng,mặt không chút thay đổi.
Lần này nàng xác định mình không có nghe lầm.Nhưng là,sao có thể?Hắn lại muốn nàng rời đi?Hiểu lầm đã nói rõ,hắn cũng nhớ lại lời hứa năm xưa,hắn hẳn phải nhận ra là mình có lỗi với nàng,biết điều một chút cưới nàng mới đúng a?
“Ngươi nói gì?”nàng hỏi tới,cự tuyệt thừa nhận hắn đuổi nàng đi “Bây giờ nói không yêu ta,hoặc không cần ta,đều đã quá muộn”.
Hắn sẽ không phải là không muốn nhận ra lỗi lầm đó chứ?
“Người ta yêu không phải là ngươi,người ta yêu là An Kỳ ,không phải Thượng Quan Mị” hắn lãnh đạm nói,không hề nhìn nàng nữa.
“Đầu ngươi có vấn đề sao? Kia cũng là ta a!”
“Không,không phải,ta yêu chính là An Kỳ ôn nhu,nhu nhược,nhưng tất cả cũng chỉ là giả tạo.Nữ nhân ta yêu căn bản không tồn tại” hắn đưa lưng về phía nàng,bóng lưng cao lớn,cũng đầy nghiêm khắc khó có thể đến gần.
Hắc Kiệt Khắc lúc này thừa nhận người hắn yêu chính là An Kỳ,ngược lại làm cho toàn thân nàng rét run,giống như ngã vào hầm băng,không nói được nửa câu nào.
Chỉ một sơ xuất nhỏ ,kế hoạch của nàng đã bị phá vỡ,phản ứng của hắn vượt qua ngoài dự liệu của nàng.
Thượng Quan Mị căn môi đỏ mọng,tay nắm chặt thành nắm đấm,tâm trí rối loạn.
“Người ta yêu chính là An Kỳ,không phải là Thượng Quan Mị” thanh âm trầm thấp truyền đến
Hắn không thương nàng?!
Người định không bằng trời định,nàng tính toán rất tốt mọi việc,lại không lường trước đến hắn không thương nàng,ngược lại còn yêu tiểu nữ nhân hèn yếu kia?Đáng chết! Loại chuyện này thật sự nàng không nghĩ ra được.Hắn lại yêu nữ nhân yếu đuối mà nàng đóng giả kia?
Thượng Quan Mị ngày càng cảm thấy ghen tỵ,quên cả mất nữ nhân kia cũng chính là mình sắm vai (Ngọc Nhi:ai…z đúng là phụ nữ khi ghen chả còn lý trí gì hết *chẹp chẹp*)
Ăn dấm chua vơi nữ nhân khác thì còn dễ dàng giải quyết,nhưng là ăn dấm chua với chính mình,nàng nên làm cái gì bây giờ?Hắn yêu nữ nhân hèn yếu kia,nhưng nàng không thể trở lại thành người đó được nữa rồi.
“Ta nhận lúc trước là ta thất tín,ân oán những năm gần đây coi như là bồi thường đi.Bất quá,ta không muốn gặp lại ngươi nữa” Hắc Kiệt Khắc tuyên bố.đôi mắt màu xanh lam nhìn quét một vòng trong phòng,không ai dám có dị nghị gì.
“Không thể nào ,ngươi__”
“Đem nàng đưa ra ngoài”hắn vô tình nói cắt ngang lời nàng,tròng mắt màu xanh lam lạnh như băng,không còn nhìn thấy bất kỳ tình cảm nồng cháy nào.
“Không__Ta__Không__”Thượng Quan Mị muốn nói vãn hồi hoàn cảnh xấu.nhưng nghĩ không ra phải nói gì.Ô.ô,nhất định nàng bị đánh đau quá dẫn đến đầu bị u mê.
“Thượng Quan tiểu thư ,xin mời!” Lý Ân tuân thủ mệnh lệnh của chủ nhân,đem Thượng Quan Mị đẩy ra bên ngoài.
“Ta__Hắc Kiệt Khắc__ngươi không thể như vậy đối với __”nàng còn muốn nói chuyện a~
“Phanh” một tiếng cửa lớn của “Lạc Nhĩ Tư” không lưu tình ở trước mặt nàng đóng kín
Mấy ngày nay trên phương tiện truyền thông của Đài Loan tràn ngập thông tin vào lễ kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn “Lạc Nhĩ Tư”ở Châu Á, sẽ cử hành hôn lễ giưã tổng tài Hắc Kiệt Khắc và nhân vật trọng yếu của tập đoàn “Tần” Nhật Bản –Từ Dược Nhi.
Hai tập đoàn lớn có chuyện vui,là đề tài cho mọi người bàn tán say sưa.Nhưng trong tập đoàn “Tuyệt Thế”thì lại vắng vẻ khác thường,mọi người không ai mở miệng,ngay cả nửa chữ cũng không dám nói ra.
Từ sau khi vụ việc kia xảy ra,căn cứ của tập đoàn “Tuyệt Thế”ở trong núi rừng liền được chính thức giới nghiêm,luôn đề cao cảnh giác.
Lúc trước Thượng Quan Mị bị Hắc Kiệt Khắc trói bắt đi,mặc dù trong thời gian ngắn không quá một ngày đã trở về bình yên,ngay cả nửa cọng tóc cũng không bị mất,nhưng có vẻ tâm lý bị đả kích rất lớn.
Kể từ sau khi trở về,nàng cả người u mê,luôn ở trong phòng ôm mèo lắc lư.Vẻ mặt thông minh,bộ dáng xảo trá cũng biến mất,nàng giống như là đối với bất kỳ chuyện gì cũng mất đi hứng thú,cả ngày mặt ủ mày chau.
Chỉ có khi nghe thấy tin tức Hắc Kiệt Khắc sắp kết hôn,nàng mới có phản ứng,nhưng loại phản ứng này thật là dọa người a~
Tivi đang phát tin tức về sự kiện Hắc Kiệt Khắc sắp kết hôn,Thượng Quan Mị cầm lấy cái ghế đập trúng tivi,màn hình bốc khói hỏng luôn tại chỗ.
Thuộc hạ đến mật báo,xin chỉ thị nàng nên xử lý như thế nào,nàng rút đao Nhật Bản (1) trang trí trên tường,cầm đuổi giết thuộc hạ đang kinh ngạc.
Có tờ báo đặt ở trên bàn của Thượng Quan Lệ,nàng nhìn thấy hạ lệnh đem mua tòa soạn báo đó.Sau khi tòa soạn báo đã là vật sở hữu của mình,nàng còn muốn phóng hỏa ngay tòa soạn đó,nhưng may mà đã bị bọn thuộc hạ khẩn trương ngăn lại.
Tình hình cổ quái hơn nữa là Thượng Quan Mị vẫn tìm đến đầu bếp học nấu ăn,ở nhà liều mạng học nấu nướng,phòng bếp bởi vì nàng mà nhìn sánh ngang với phòng thí nghiệm hóa học,phát sinh ra bốn lần hỏa hoạn nhỏ.
Nữ nhân thông minh hơn người,quỷ kế đa đoan này,từ lúc trào đời tới nay,lần đầu mất đi năng lực duy tư,trở thành giống người bị bệnh tâm thần. (NN:bệnh tâm thần =)) *hố hố* )
Thượng Quan Mị đến nay vẫn không thể tin được Hắc Kiệt Khắc lại đuổi nàng đi,ánh mắt cũng như vậy tuyệt tình,giống như là đã quyết định vĩnh viễn không muốn nhìn thấy nàng nữa.
Nàng đã bị thua rồi?!
Nàng yêu tha thiết duy nhất chỉ một nam nhân,nàng dùng phương thức của mình đi thương hắn,nghĩ lừa gạt tình yêu của hắn,lại còn gây chuyện khiến cho mọi việc loạn lên.Ô,ô hắn muốn kết hôn với người khác,nàng nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ đứng trơ mắt nhìn người nam nhân mình yêu suốt 20 năm qua đi vào lễ đường cùng với một nữ nhân khác,thề sỮg đến đầu bạc răng long hay sao?
Nghĩ đến hôn lễ ngày càng đến gần,nàng càng thêm nôn nóng.
Nghĩ tới hắn vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình nữa,lồng ngực của nàng càng lúc càng đau,giống như bị ai đó bóp đến nghẹn thở.Hắn làm sao có thể không thương nàng?Hắn làm sao có thể không thương nàng?
Để tránh cho mình không bị vạ lây,không bị cơn bạo phong của nàng trút lên đầu,Thượng Quan Lệ cùng Thần Thâu quyết trốn ở trong thư phòng,kiên quyết không chịu đi ra ngoài.( =)) )
“Lão đại ,Mị nhi rốt cuộc bị làm sao?” hai chân của hắn gác lên mặt bàn,vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng.
“Nàng không có chuyện gì”
“Nhưng là,nàng làm cho chúng ta khó sống quá a!” Thần Thâu khoa trương thở dài một hơi.
“Sống nhiều năm như vậy,lần đầu bị cự tuyệt,nàng rất tức giận cũng là chuyện bình thường” Thượng Quan Lệ vùi đầu vào mớ văn kiện ,giấy tờ,thậm chí không có ngẩng đầu lên nói.
“Cự tuyệt ?Ai dám cự tuyệt nàng?” Người nào mà không sợ chết thế!
Môi mỏng câu lên một vẻ cười
“Người nàng quan tâm”
“Chuyện này,hỗn thế ma nữ sẽ quan tâm đến người nào?”
“Ngươi đi mà hỏi nàng”Thượng Quan Lệ cự tuyệt trả lời.
Thần Thâu rùng mình một cái “Nói giỡn,ta còn chưa muốn chết”
“Vậy thì câm miệng”
Đúng lên câm miệng lại? Nhưng là ,trong lòng còn một vướng mắc,bảo hắn sao có biện pháp gì câm miệng được?
Chuông điện thoại vang lên,sau khi nghe xong cuộc gọi,Thần Thâu quay lại nói “Ta vừa nhận được điện thoại của “Võ giả”,nàng nghi ngờ hỏi thăm,Mị nhi vì sao phải đặt thuốc nổ cùng hỏa tiễn”
Đợi một chút thấy Thượng Quan Lệ không có phản ứng gì,hắn lại mở miệng “Nàng đặt những thứ đó làm cái gì?” hắn thật muốn biết nội tình bên trong? Muốn biết người nào thần thông quảng đại,có thể làm cho Thượng Quan Mị mất hồn?
Thượng Quan Lệ thái độ tỉnh táo,nhàn nhạt nói “Nghĩ muốn phá hỏng hôn lễ sao!”
“Hôn lễ của người nào”
“Hắc Kiệt Khắc”
Thần Thâu hút một ngụm khí lạnh,khuôn mặt kinh ngạc “Nàng chán ghét ‘Lạc Nhĩ Tư’ đến như vậy sao?Ngay cả hôn lễ của người ta cũng phải phá hỏng” Bò lên giường của Hắc Kiệt Khắc,lừa gạt sự sủng ái của hắn,như vậy còn chưa đủ sao.
“Không phải là chán ghét’
“Những hành động cử chỉ không có chút nào lý tính như thế ,không phải là chán ghét,chẳng lẽ lại là thích sao” Thần Thâu trợn trắng mắt.
“Ân!” Thượng Quan Lệ gật đầu
Năm giây sau,Thần Thâu từ trên ghế té xuống,khiếp sợ quá,hắn mới đầu toàn thân còn cứng ngắc “Không__Không,không thể nào? Người nói là Mị nhi nàng__nàng đối với Hắc Kiệt Khắc__ách__”hắn lắp bắp,bị kinh sợ làm cho nói cũng không lên lời.
“Rất kinh ngạc sao?”
Thần Thâu dùng sức gật đầu,thiếu chút nữa thì gãy cổ “Rất kinh ngạc,lão đại,ta súyt chút nữa thì bị dọa mất cả hồn!” Hắn sợ hãi than liên tục,vỗ vỗ ngực an ủi trái tim của mình thiếu chút nữa thì bị rớt ra ngoài,cố gắng tiêu hóa sự thật.
“Lấy tính cách của Mị nhi,không thể nào vì chính nghĩa mà làm mọi việc.Yêu cầu đánh tội phạm cũng không thể hy sinh bản thân mình đi theo thủ lĩnh của đối phương được”Thượng Quan Lệ đặt bút xuống,hai tay chắp lại đặt ở trên bàn,thái độ trầm ổn.
“Ách ta bắt đầu cảm thấy chúng ta rất giống tấm lá chắn của nàng”Thần Thâu nhỏ giọng nói.
“Không phải là rất giống,mà nguyên bản vốn là như vậy.Nàng chính là do tụi bay che trở mới thuận lợi leo lên trên giường của Hắc Kiệt Khắc” Thượng Quan Lệ khẳng định.
A,ý là,tiểu nữ nh quỷ kế đa đoan này,từ mấy năm trước đã bắt đầu đem bộ hạ của mình trở thành công cụ trêu đùa hai phe nhân mã.
Thần Thâu ôm lấy đầu,không hề nghĩ ra được quỷ kế to lớn kia lại kín đáo đến như vậy,đem tất cả mọi người ra lừa gạt.
“Nàng trăm phương ngàn kế,người nào cũng lừa.Hôm nay mới chỉ bị đẩy ra khỏi cửa,mà đã tự nhận thua.Nói thế thời gian từ trước tới giờ tất cả đều uổng công sao!”Thượng Quan Lệ nhàn nhạt nói,ánh mắt nhìn Thần Thâu nhưng lời lại như muốn nói cho ai nghe.
Ở cửa có động tĩnh,thân ảnh tinh tế không biết đã đã đứng ở đó nghe được bao lâu rồi.Cho đến khi nghe thấy những lời nói này,mới nhẹ nhàng rời đi.Chỉ để lại con mèo Ba Tư (2) vô tội ngồi ở chỗ cũ.
Thần Thâu vừa lúc nhìn thấy tấm lưng kia,toàn thân trong nháy mắt căng thẳng.
“Lão đại,ách ,cái kia,người mới vừa xông ra ngoài kia ,rất giống__rất giống__”
“Là ai?”Thượng Quan Lệ nhíu mày rậm,không có kinh ngạc,ngược lại lộ ra nụ cười mang đầy ý thâm trầm.
“Ách ,rất giống em gái của người”
________________________________
Chú thích
(1) đao Nhật Bản:
Văn hóa Nhật bản độc đáo là bởi nó có sự kết hợp của nét truyền thống và hiện đại , trong đó , kiếm đạo là một nét văn hóa đặc trưng mà người Nhật tự hào
Kiếm được người Nhật sử dụng nhiều nhất trong các cuộc chiến tranh thời phong kiến , nghe nói có nguồn gốc đầu tiên là từ Trung Quốc . Từ hình dạng thắng , cấu trúc đơn giản thì khi qua Nhật Bản , nó đã được cải tiến với đường gươm lượn cong , cán dài , mang tính đặc thù của Nhật Bản .
(2) mèo Ba tư:
Mèo Ba Tư là một trong những giống mèo lông xù phổ biến nhất trên thế giới. Chúng có thân hình chắc khỏe, đầu to, hai mắt tròn biểu cảm. Theo như nghiên cứu thì chúng xuất hiện hầu như cùng một lúc tại các vùng núi hẻo lánh của các nước vùng Vịnh Persik, Thổ Nhĩ Kỳ và Trung Quốc.
Mèo Ba Tư có bộ lông 2 lớp với lớp lông dài phía ngoài và lớp lông ngắn khá dày ở bên trong.
Ước gì ta có một con mèo như thế này *mắt mơ màng* dưng mà tiền mua nó thì phải đại gia mới mua nổi *chẹp chẹp* dân đen như mình chỉ dám ước ao.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
179 chương
68 chương
220 chương
10 chương
16 chương