Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, ba người đã lái xe ngựa hướng Côn Châu mà đi nhanh. Trên đường đi không ngừng có người quấy rối, khiến cho mấy người đã phiền lại càng phiền, chờ đến khi bọn họ thật vất vả mới đến được ngoại thành Côn Châu, lại phát hiện một đám võ lâm nhân sĩ ngăn ở phía trước, đến giờ rốt cục nhịn không nổi phát cáu! Đặc biệt là Ôn Khách Hành, y nhìn nét mặt không thể che hết mệt mỏi của Chu Tử Thư, đáy mắt sát ý dày đặc, hầu như có thể ngưng tụ thành thực thể. Chu Tử Thư ghìm chặt dây cương, ánh mắt lạnh lùng đảo qua một đám người trước mặt, ngồi ở trên xe ngựa không di chuyển. Một đám võ lâm nhân sĩ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng lòng tham vượt qua sợ hãi, phần phật thoáng một phát vây quanh, giam ba người Chu Tử Thư ở chính giữa. Lúc trước chưởng môn phái Hành Sơn mở ra mở ra võ lâm đại hội, lúc này bị đám người dùng quanh dùng ánh mắt ra hiệu, đành tiến lên mở miệng nói: " Nhị vị trang chủ và Trương thiếu hiệp từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ! Kẻ hèn này là chưởng môn phái Hành Sơn......" Vị chưởng môn này không biết chuyện gì xảy ra, tự giới thiệu còn muốn giảng giải những cái đau xót hủ thư sinh, đau xót không đành lòng các thứ. Chu Tử Thư chẳng muốn nghe những lời vô nghĩa của kẻ ngụy quân tử, trực tiếp mở miệng cắt ngang hắn: " Có việc gì nói thẳng, giữa chúng ta không cần hàn huyên! " Lục Đăng Phong không có ngờ tới Chu Tử Thư căn bản không theo như sáo lộ (*đường theo động tác võ thuật) đến, không khỏi cương cứng người. Đảo mắt lại bình ổn xong tâm tình, mở miệng nói: " Lục mỗ sẽ mở cửa núi, không biết Chu trang chủ ý định xử trí kho vũ khí, điển tịch trong vũ khố như thế nào như thế nào? " " À" Chu Tử Thư nhấc mí mắt, ánh mắt miễn cưỡng rơi vào trên người hắn, thản nhiên nói: " Thì ra vì cái việc nhỏ bậc này, các vị anh hùng tiền bối lại làm ra một trận chiến lớn như vậy để đối phó tiểu bối chúng ta, chuyện này mà truyền đi, chẳng phải lại để cho người trong thiên hạ cười đến rụng răng sao? " " Họ Chu kia, lúc này chú ý vào trọng điểm đi, đừng nói hắn! Cái kho vũ khí kia vốn là người trong thiên hạ, các môn các phái đều có một phần, nếu như ngươi hôm nay thống thống khoái khoái nhanh chóng giao kho vũ khí bảo tàng ra đây, liệt vị anh hùng sẽ không cùng các ngươi so đo, bằng không thì......" Tính tình rất nhanh chóng Bang chủ nhịn không được mở miệng quát, mọi người im lặng một hồi, trong nội tâm không khỏi thầm mắng âm thanh " Ngu xuẩn". Quả nhiên, thần sắc Chu Tử Thư đang lười biếng thoáng cái thu lại, hai đạo hàn quang thẳng tắp xông đám kia mà đi. Hàn quang khí thế hung hãn, đám người kia tránh cũng không thể tránh, chỉ phải chật vật xoay người khó khăn lắm để kiếm quẹt kia, kình phong chà xát khiến da đầu run lên từng hồi. Nhưng mà hai đệ tử phía sau hắn lại không may mắn như thế, bị hàn quang đánh trúng bả vai, phát ra hét thảm một tiếng. Tình cảnh trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, đều nắm chặt binh khí chằm chằm vào nhất cử nhất động của Chu Tử Thư. Đúng vào lúc này, Chu Tử Thư di chuyển. Phân phó Trương Thành Lĩnh chăm sóc tốt Ôn Khách Hành, sau đó dẫn mang theo Bạch Y kiếm xuống mã xa. Quần hùng thấy thế, không tự chủ được lui về sau một bước. Lục Đăng phong lại chạy ra đó ba phải: " Chu trang chủ không cần tức giận, mọi người đều biết trang chủ Tứ Quý sơn trang hồi trước Tần Hoài Chương từ trước đến nay khoan dung độ lượng,cao thượng biết bao, Chu trang chủ vị kia chân truyền, chắc hẳn cũng là rộng lượng như vậy. Hứa bang chủ nhất thời khó thở, nói năng lỗ mãng, mong rằng Chu trang chủ rộng lòng tha thứ, chớ để tổn thương hòa khí! " " Không cùng hắn so đo?" Chu Tử Thư hừ cười một tiếng: " Hắn dung túng môn hạ giáo chúng đả thương đệ tử của ta, làm nhục người ta yêu, còn dám uy hiếp ta, hôm nay ngươi còn mong đợi ta không cùng hắn so đo? " " Nực cười! Còn có Lục chưởng môn, ngươi là bao nhiêu năm không có xuống núi rồi? Tình thế như thế nào còn không biết rõ ràng sao? Tiên sư thật là khoan dung độ lượng cao thượng, đám các ngươi theo không kịp được, có điều Tứ Quý sơn trang trang chủ hiện là ta - Chu Tử Thư! " Chu Tử Thư lướt qua cả đám người: " Năm đó tiên sư mất, Tứ Quý sơn trang bấp bênh, các vị đang đứng đây đều là khoanh tay đứng nhìn. Những thứ này tạm thời không nói, dù sao nâng cao giẫm thấp, nhân chi thường tình. Chu mỗ mới là trang chủ thiếu niên, cô mộc khó chống, bất đắc dĩ mang theo tám mươi mốt người ở sơn trang đầu nhập Tấn Vương, sáng lập thiên Song. Mười năm sau, bài trừ Tấn Vương, quét bỏ chướng ngại, chưa từng thua lần nào! Những chuyện như thanh đao liếm máu, đã làm nhiều vô số! " " Như vậy Lục chưởng môn sẽ không ngây thơ đến cho rằng, Chu mỗ ta, người sáng lập Thiên Song những năm gần đây này, đều là lấy đức phục người chứ? " Nếu như không phải lời hiện tại không thích hợp, Ôn Khách Hành đều muốn vỗ tay cười lớn—— A Nhứ nhà hắn vừa mở miệng, lợi hại chết đi được! Mặt Lục Đăng Phong lúc xanh lúc trắng, trông vui mắt vô cùng! Tay run run há mồm cả buổi một chữ cũng không nói được. Chu Tử Thư cũng không có thời gian nhàn rỗi cùng đám người kia giảng đạo lý, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, ánh mặt trời đã lên cao, là thời gian ăn cơm trưa rồi. Không thể để cho Ôn Khách Hành cũng không thể chịu đói được, vì vậy hắn một chút thần sắc kiên nhẫn cũng không có: " Chư vị ngàn dặm xa xôi tới tìm Tứ Quý sơn trang ta gây phiền toái, không phải là vì kho vũ khí bảo tàng ư? Dù sao Chu mỗ lưu lại cũng không có tác dụng gì, cho các ngươi cũng được! " " Nhưng mà......" Chu Tử Thư dừng lại, lại để cho tâm đám quần hùng cũng dâng lên tận cổ họng. " Ta muốn các môn phái qua Tứ Quý sơn trang tự mình đến thăm xin lỗi, yêu cầu này không quá đáng chứ? " Còn có chuyện tốt nhường này? Quần hùng đều mừng rỡ. Chu Tử Thư xem thần sắc đám người kia, biết rõ bọn hắn đã có quyết đoán. " Nếu như tất cả mọi người không có ý kiến, như vậy ta liền dẫn sư đệ nhà tacùng đồ nhi đi trước một bước! " Hy vọng có thể kịp giờ cơm trưa! Dứt lời bay người lên trên xe ngựa, roi vung lên, móng ngựa bay lên để cho quần hùng ăn hết một miệng tro bụi! Thẩm Thận, Thất gia cùng Đại Vu bọn hắn sáng sớm liền nhận được tin tức Chu Tử Thư truyền tới, sớm đã dẫn theo đệ tử dưới chân núi chờ. Đợi gần một canh giờ, mới nhìn rõ một xe ngựa đang chạy như bay đến. Mọi người thở dài một hơi, nhao nhao vây quanh hỏi han ân cần. Chu Tử Thư ngừng xe, Trương Thành Lĩnh dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, quay người muốn đi đỡ Ôn Khách Hành, đã thấy Chu Tử Thư không nói câu nào nhẹ nhàng đem Ôn Khách Hành từ trên xe ngựa ôm xuống. Các đệ tử đều ở đây, Ôn Khách Hành da mặt mỏng, không khỏi tại lồng ngực Chu Tử Thư cựa quậy vài cái,thấp giọng thương lượng với hắn: " A Nhứ, huynh thả ta xuống a, ta tự đi được mà......" " A Nhứ......" Chu Tử Thư bất vi sở động: " Ngoan ngoãn nằm im! " Ôn Khách Hành biết rõ Chu Tử Thư đây là quyết tâm muốn một đường ôm y, đành phải đem mặt chôn trong ngực hắn, co lại thành thành một con tôm chín to bự..