Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 92 : Tôi nhận ra mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Tôi bật màn hình điện thoại lên, phát hiện bây giờ đã là 6 giờ chiều, cuộc thi King& Queen sẽ diễn ra vào lúc 8 giờ. Nhưng bây giờ đây, đó là điều mà tôi không muốn quan tâm tới nữa. Tôi vừa gặp một cú shock lớn, vì thế nên tôi cứ đờ đẫn ra đó. Cảnh sắc thiên nhiên, không khí trong lành, làn gió mát dịu như vuốt ve tâm hồn tôi. Tôi dúi mặt vào lưng Vũ, rơi xuống một vài giọt nước mắt vì tủi, tôi mong muốn về nhà ngay lúc này... Suốt chặng đường, tôi như người mất hồn mà gục vào bờ vai của Vũ. Tôi không còn quan tâm tới thời gian nữa, căn bản, tâm trí của tôi đã đi tới một nơi nào đó, thoát ly khỏi thực tại. Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, mà Vũ đã dừng xe lại ở trước cửa nhà tôi. Vũ tháo mũ, xuống xe, quan sắc nét mặt tôi một hồi rồi mới nói. "Về tới nhà rồi, tôi đưa cậu vào nhà nhé? " Suốt chặng đường, Vũ không hỏi tôi, có lẽ cậu ấy biết có hỏi thì tôi cũng sẽ không trả lời, Vũ muốn tôi bình tâm trở lại. Cậu ấy chắc cũng chẳng quan tâm đến cái chương trình kia, thứ mà cậu ấy quan tâm chỉ là tôi có ổn hay không. Vũ giúp tôi tháo mũ, tôi cử động con mắt mình, nó hơi khô một chút do lúc nãy tôi khóc nhiều. Tôi xuống xe, đi thẳng vào nhà, có lẽ Vũ cũng đi theo sau tôi. Mở cổng cho tôi là bác Ngân giúp việc, tôi không chào bác như mọi khi mà đi thẳng vào trong. Tôi thấy ánh mắt bác sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Vũ đi theo sau tôi. Nhưng bác cũng không tọc mạch mà hỏi tôi, chỉ biết dương đôi mắt nhìn theo tôi và Vũ. Tôi bước vào nhà, mẹ tôi ngồi ở phòng khách xem phim, có lẽ bà vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với tôi nhưng nhìn nét mặt tôi là bà đã đoán ra được. Tôi bỗng dưng không muốn nói chuyện tôi bị bắt cóc, tôi không muốn làm mẹ tôi lo, không muốn mọi người phải bận tâm về chuyện này, hơn thế... lúc này, tôi không muốn nói chuyện với ai ngoài anh. "Vy, con có chuyện gì sao? " Mẹ tôi vừa cất lời xong, cũng là lúc Vũ từ đằng sau tôi tiến đến. Tôi như chặn miệng Vũ, ngăn cậu ấy định nói ra sự thật. "Không có chuyện gì đâu ạ. " Thế rồi, tôi quay sang nhìn Vũ, gương mặt không hề có cảm xúc. "Cậu đợi tôi ở đây. " Vũ hiểu ý tôi gật đầu. Nói xong câu đó tôi cũng đi lên nhà, để lại mẹ tôi với gương mặt vừa lo lắng vừa khó hiểu. "Cháu chào bác. " Trước khi lên phòng, tôi nghe thấy Vũ nói thế với mẹ tôi, nhưng tôi không quan tâm nữa, tôi đóng sầm cửa lại. Ngay bây giờ, tôi muốn nghe thấy giọng nói của anh. Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, dựa lưng vào thành giường, bàn tay run rẩy móc điện thoại ra bấm số của anh. Tút... Tút... Từng hồi chuông điện thoại giống như là nhịp tim của tôi, nước mắt tôi cứ thế mà giàn giụa. "Alo. " Tôi định nói hết những gì mà mình vừa trải qua, kể hết tất cả, rồi anh sẽ thương tôi, sẽ đòi lại công bằng cho tôi, sẽ chạy đến ôm lấy tôi. Thế nhưng khi vừa nghe thấy giọng anh, tất cả những suy nghĩ trước đó, tôi nuốt hết vào trong. Đầu tôi trống rỗng, nhất thời, tôi chẳng biết nói gì. "Alo? Alo? " Giọng nói vừa trầm vừa ấm vang lên, như an ủi tâm trạng rối bời của tôi vào lúc này. Sau những gì đã trải qua, tôi đã bình tâm trở lại... nhưng thật khó diễn tả tâm trạng của mình vào lúc này. "Em ổn chứ? " Thanh âm vang lên tràn đầy lo lắng, tôi biết anh đang lo cho tôi, tôi nên nói một câu nào đó, nhưng... Tôi chẳng nghĩ được một cái gì hết! Trong lòng tôi khẩn trương vô cùng, tôi tự thôi thúc mình phải nói, bất cứ câu nào cũng được, đừng để anh bận tâm, đừng để anh lo lắng là được. "Có chuyện gì xảy ra, nói cho anh biết. " "Anh... đang làm gì đấy? "- Tôi nói ra mà chẳng hề suy nghĩ. Anh như bắt được sự mập mờ trong giọng nói của tôi, thanh âm có chút vội. "Em đang ở đâu? " Tôi cố điều chỉnh hô hấp của mình, ngăn cho bản thân không òa lên khóc. Chắc là anh đã đoán ra tôi gặp chuyện gì đó rồi. Nhưng mà, tôi bỗng không muốn chia sẻ với anh về việc này. Tôi bắt đầu không hiểu mình nữa rồi. "Em.. đang ở trường, chỉ là... em đang hồi hộp... cho cuộc thi... " "Thật chứ? "- Anh nghi ngờ hỏi lại. "Thật, không tin lát nữa anh đến mà xem. " Tôi không hiểu sao mình có thể bình tĩnh và nói dối anh được vào lúc này. Tôi vội lảng sang chuyện khác. "Thế còn anh... anh đang làm gì? " "Anh đang họp, anh hứa lát nữa anh sẽ đến. Chắc chắn. " Thanh âm của anh đã giảm đi vài phần lo lắng, tôi thậm chí còn đang phải ôm chặt lấy miệng mình, ngăn mình không khóc nức nở khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của anh. Tại sao tôi lại làm phiền anh chứ, rõ ràng là anh đang rất cố gắng để sắp xếp công việc đến bên tôi... Nhưng mà... Tôi nhớ anh! Nhớ anh đến điên cuồng! Nhưng lại không dám làm phiền anh. Cảm thấy mình vừa ngu ngốc, lại vừa bướng bỉnh! "Được rồi, anh biết hôm nay công chúa của anh sẽ rất xinh đẹp, chỉ cần tưởng tượng thôi mà cứng hết cả lên rồi đây này. " Đang khóc mà bị lời nói đùa của anh khiến cho bật cười thành tiếng, anh của tôi thật là... "Lát nữa chắc anh phải ghen nhiều lắm đây, sẽ có nhiều người ngắm em mà, nghĩ thôi mà chỉ muốn chọc mù hết mắt của những gã đàn ông nhìn em bằng đôi mắt thèm muốn. " Tôi lại tiếp tục bật cười, chỉ có anh, duy nhất mình anh mới là người đàn ông có khả năng chữa lành cho tôi, có khả năng khiến tôi bình tâm trở lại... Tôi vô thức để cảm xúc của mình lệ thuộc vào anh quá nhiều... "Cố lên, công chúa, anh tin em làm được. Tự tin lên. " "Em... em biết rồi. Lát nữa, hẹn gặp anh. " "Ừ, yêu em nhiều. " Tôi cúp máy, vứt điện thoại lên giường, tâm trạng chuyển biến một cách phức tạp. Chính tôi cũng không biết tại sao mình lại không nói ra. Có thể là do tôi sợ làm phiền anh, ngay khi anh nói anh đang họp, tôi đã tự trách mình vô cùng... Có lẽ từ khi yêu anh, tôi đã thoát khỏi dáng hình của một cô gái mười tám tuổi. Từ khi yêu anh, tôi đã thôi xốc nổi, thôi ích kỷ, thôi tranh giành. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên, luôn là quan tâm tới cảm xúc của anh, sợ anh buồn, sợ anh không vui, sợ làm anh mất lòng. Lại nghĩ tới thời gian mới đầu yêu anh, tôi trẻ con biết bao nhiêu, bày ra những trò ngu xuẩn một cách ích kỉ để khiến anh thuộc về mình... Hóa ra, bản thân khi yêu vốn là như vậy. Nhìn lại con người cũ của mình tôi mới giật mình phát hiện, thời gian vừa qua, tôi đã vì anh mà trưởng thành hơn rất nhiều, thoát khỏi vỏ bọc cũ của mình. Sự khác biệt này chính tôi cũng không thể nhận ra nổi cho tới lúc này. Kể từ khi biết yêu, biết đau, rồi được anh chấp nhận, nó là cả một quá trình dài đằng đẵng. Sau khi trải qua rồi, tôi đã thực sự trưởng thành hơn, bình tâm hơn sau tất cả mọi chuyện. Thì ra là thế, thì ra bây giờ tôi mới biết yêu thực sự. Là khi, tôi chỉ nghĩ về anh, nghĩ cho anh. Chứ không phải nghĩ về cảm xúc của bản thân mình!