Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 112 : Lời Nói Của Vũ

Dù lời nói sắt đá là vậy, nhưng tôi vẫn bật khóc vì quá tổn thương... Đáng lẽ ra rôi không nên khóc trước mặt Vũ, để cậu ta chứng kiến bộ dạng thảm hại này. Nhưng không... tôi khóc mất rồi, tôi để lộ điểm yếu của mình mất rồi. Vũ sẽ tìm được vết thương hở của tôi, sau đó cậu ấy sẽ chọc khoét nó sâu hơn nữa... Không... cậu ta không đáng tin... tôi ghét cậu ta... "Cậu biết không, lời nói của cậu khiến tôi thực sự đau lòng. Tôi không cần cậu phải đáp lại tình cảm của tôi, tôi tự biết là không thể. Tôi chỉ muốn cậu nhìn nhận sự thật để tránh khỏi hắn ta. Cậu ghét bỏ tôi thế nào cũng được, nhưng cậu không thể ở cạnh gã ta lâu thêm nữa, đừng tự đào mồ chôn mình... " Vũ đột ngột dừng xe trên một con đường vắng tanh, sau đó, cậu ta bước xuống lề đường để mặc tôi ngồi trên xe một mình. Tôi không quan tâm tới hành động của Vũ mà bất chấp gào lên giữa đường: "Cậu im mẹ đi, cậu là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi? Tôi đéo tin cậu, cậu là đồ tồi! " Tôi bây giờ không thể kiểm soát được lời nói của mình, tôi chưa từng chửi ai thậm tệ tới mức này. Chỉ là... Tôi ghét Vũ, thế nên tôi phát tiết toàn bộ cảm xúc của mình lên người cậu ta... Tôi thực sự ghét Vũ! Tôi thực sự căm hận Vũ, tôi đổ lỗi cho cậu ta đã cướp đi những gì đẹp đẽ nhất thuộc về tôi. Tôi cũng không còn sợ Vũ, nếu Vũ vì lời chửi rủa của tôi mà tức giận làm chuyện gì đó với tôi tôi cũng không quan tâm nữa. Tôi đau quá rồi, tôi không còn sợ việc gì đen tối xảy đến nữa, việc đen tối nhất chẳng phải là việc đã xảy ra rồi sao? Tôi chẳng sợ gì nữa, tôi chẳng nể nang mà chửi cậu ta! Nhưng... nếu vũ không cho tôi chứng kiến cảnh tượng ấy, tôi sẽ bị lừa dối bao lâu? Tôi không biết... Tôi sẽ là con nai ngơ ngác bao lâu? Tại sao tôi tin anh nhiều như thế, đến bây giờ tôi vẫn tin, tin rằng những gì tôi đang thấy chỉ là một cơn ác mộng. Tôi mong mình có thể thức giấc càng sớm càng tốt... Nhưng mà, thật đáng tiếc, đây là hiện thực, mà hiện thực thì quá tàn khốc... Tôi ôm lấy đầu mình, gào lên những tiếng khóc ai oán, gào thật to thật to, chưa bao giờ tôi cất lên những tiếng khóc xé lòng như thế. Mọi lần nếu cứ khóc tôi sẽ lặng lẽ chảy nước mắt, nhưng bây giờ thì... Tôi không chịu nổi nữa rồi... "Nín đi Vy, tôi cần tình yêu của cậu, nhưng tôi không bao giờ ép buộc cậu, Vy ạ. Cậu có thể không yêu tôi, vĩnh viễn cả đời này cũng được, không sao. Chỉ cần cậu ổn và tìm thấy một người đàn ông xứng đáng là được, chứ không phải hắn ta. Tôi sẽ ở cạnh cậu, làm bạn với cậu....." "Con mẹ nó! Cậu câm miệng! Thế nào là xứng đáng? Cậu nghĩ cậu xứng đáng à? Anh ấy hoàn toàn xứng đáng! Cậu là đồ tồi!!!!! " Vũ như không kìm được nữa mà điên lên hét vào mặt tôi: "Tôi không xứng đáng nhưng hắn cũng không xứng đáng. Sau những gì cậu chứng kiến mà cậu còn nói thế được à? cậu về soi gương lại mình đi, xem tình yêu mù quáng đã biến cậu trở thành con người như thế nào rồi? Cậu phải mạnh mẽ lên, cậu cần tình yêu của hắn à? hắn yêu cậu được bao nhiêu? Yêu mà lại ở bên cạnh người con gái khác trao nhau những cử chỉ tình tứ như thế à? Còn những gì tôi đã làm chỉ là tôi thấy hắn ta không xứng đáng với tình yêu của cậu nên mới cố tình cho hắn nhìn thấy. nếu không phải tôi chen vào? hắn ta sẽ trân trọng cậu bao nhiêu? Sau khi đánh tôi xong, hắn ta hành xử như thế nào? bỏ về? hắnta đâu hề quan tâm tới cậu? Hắn ta mới là người khiến cậu tổn thương, thậm chí hắn ta luôn giày xéo thân xác cậu. Tôi nói cho cậu nghe, tôi có thể ở bên cậu vô điều kiện, làm bạn cậu, tôi không cần bất cứ thứ gì ở cậu, hiểu không? còn cậu không tin? tùy cậu, thời gian sẽ chứng minh tất cả. " Lời nói của Vũ như một thứ độc dược len lỏi vào trong từng tế bào của tôi, gặm nhấm linh hồn tôi khiến tôi trở nên đau đớn... Đau đớn tới nỗi, tôi có cảm giác nỗi đau tinh thần này còn đau đớn hơn nỗi đau thể xác gấp vạn lần, cứ như là cơ thể tôi bị trúng độc, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều hỏng hết, tôi thậm chí còn có thể cảm thấy máu tươi đang trào lên cổ họng mình... Tôi muốn phản bác lại câu nói của Vũ lắm, nhưng lại thấy câu nói của cậu ta dường như chẳng có một chút kẽ hở nào để tôi phản bác. Có phản bác cũng chỉ là cãi cùn trong lúc tức giận... Tôi không biết phải nói gì, không biết phải làm gì, tôi không biết phải đi về đâu, tôi thực sự mất phương hướng, tôi thực sự kiệt quệ rồi... Tôi không gào khóc nữa, tôi đưa đôi bàn tay lên che mặt, khóc không thành tiếng... Thấy tôi khóc, Vũ thở dài, đưa tay lên vỗ vỗ vào đầu mấy cái thật mạnh. Cảm giác như cậu ta cũng thống khổ không khác gì tôi, giống như là cậu ta không thể chịu nổi khi thấy tôi đau... Vũ đưa tay vào túi áo, móc ra một bao thuốc lá rồi đưa lên miệng châm lửa hút. Người ta nói, con trai sẽ hút thuốc lá khi đang căng thẳng, cần phải giải tỏa tâm lý... Vũ hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra một làn khói trắng đục. "Cậu tưởng tôi thấy hả hê khi để cậu chứng kiến cảnh tượng này à? Không! Trong lòng tôi đau chết đi được. Nhưng tôi phải để cậu thấy, tôi phải để cậu thấy bổ mặt thật của hắn ta. Tôi sao cũng được, cậu ghét tôi, hận tôi, coi tôi như chó cũng được. Tôi không quan tâm, nhưng tôi không muốn cậu chìm trong hạnh phúc ảo. "