_An An ra tới ra ngoài thì Hoàng Nhất đã chờ trước cổng. Hoàng Nhất đứng bên cửa xe nhìn thấy An An liền chạy tới mở của cho cô_An An cậu lên xe đi. An An đã vào trong trước khi cho xe chạy Hoàng Nhật không quên liếc An An hôm nay cô thật đẹp. Hoàng Nhật cho xe chạy trên đường chiếc xe mui trần chỉ những chàng công tử mới có. Ngồi trong xe nhưng lòng của An An không yên cô nghĩ về chú về cô tiểu thư đó, mặt cô thể hiện một nổi buồn. _An An sao vậy? Sao mặt lại không vui_Tuy lái xe nhưng Hoàng Nhật luôn chú ý tới từng hành đọng dù nhỏ nhất của An An cậu dễ dàng nhận ra khuôn mặt buồn bả của cô. _Câu hỏi của Hoàng Nhật đưa An An về thực tại cô nhớ ra mình đang ngồi trên xe của Hoàng Nhật_Mình không làm sao hết.mà chúng ta đi đâu bây giờ? _Hoàng Nhật nở nụ cười bí hiểm nụ cười giết chết được tất cả các cô gái trừ người con gái ngồi trước mặt anh_ Tới rồi An An sẽ biết. Hai người không nói gì Hoàng Nhật thì vừa lái xe vừa chăm chú nhìn cô. An An thả lòng mình theo những khung cảnh bên đường cảnh thật đẹp. _Tới nơi rồi_Hoàng Nhật nói xong mở cửa xe ,chạy qua bên chỗ An An ngồi mở cửa xe cho cô _Chúng ta tới đây làm gì? Đây là biển mà đừng nói là chúng ta cùng nhau tắm biển nha._ An An sau vụ tai nạn hồi nhỏ cô rất sợ nước nên khi thấy biển cô cảm thấy sợ. tuy sợ nước nhưng An An lại rất thích ngắm biển thích ngắm màu xanh cảu biển của trời thích vui đùa trên những bãi các dài. _Chúng ta không tắm, cậu cứ đi theo mình sẽ biết._Hoàng Nhật ra vẻ bí hiểm.Anh chàng này hình như có nhiều việc bí hiểm lắm. Hoàng Nhật đưa An An vào một ngôi nhà gỗ nằm gần bờ biển ngôi nhà rất đẹp. An An chăm chú ngắm ngôi nhà xinh xắn cô thật sự rất muốn có nó nơi này không khí thật thoải mái cảnh vật thật đẹp làm cho An An quên đi nhũng buồn bực, cô cảm thấy thanh thảng và rất thích nơi này. Hoàng Nhật ngắm những thay đổi trên khuôn mặt An An, cô có một thứ gì đó khiến anh có những cảm giác lạ chưa có một cô gái nào khiến anh như vậy.Chỉ có An An mới cho cậu cảm giác như thế,cậu muốn nhìn thấy An An trầm tư suy nghĩ.Lúc này An An trong thật với chính bản thân và cảm xúc của cô _Cậu chủ cậu đến rồi hả_Giọng nói của một người phụ nử có khuôn mặt phúc hậu. _Con chào dì. Dì đừng gọi cháu là cậu chủ gọi cháu là Hoàng Nhật được rồi.Cháu thích dì gọi như thế_Hoàng Nhậât tươi cười nói _Từ trong nhà bước ra là một người đàng ông tầm 40 trên mặt nở một nụ cười_Cậu chủ tới rồi tôi đã chuẩn bị xong thưa cậu. _Đã bảo chú gọi tên rồi mà chú còn gọi vậy con giận á._Hoàng Nhật nghiêm mặt nói. Nãy giờ An An nhìn cử chỉ thân thiết của Hoàng Nhật đối với hai người trước mặt, mới nhìn An An cũng có cảm tình với họ vì nụ cười phúc hậu và sự thân thiện cho người gặp một cảm giác tin tưởng. _Hoàng Nhật chợt nhớ ra nãy giờ mình quên giới thiệu An An. Anh nắm tay An An lại gần cặp vợ chồng_Đây là bạn cháu cô ấy tên là An An. _Cháu chào cô chú_An An lể phép. _Cô gái này thật dễ thương_An An chỉ biết cười trước lời khen của ….. _Thôi chúng ta đi thôi_chú….. _Đi thôi_Hoàng Nhật dắt An An tới một chiếc thuyền nhỏ. Chúng ta đi thuyền hả_An An thắt mắt. _Tôi dẫn bạn đi câu cá, vùng biển này có rất nhiều cá._Hoàng Nhật thích thú nói. _Được được An An rát thích câu các chúng ta đi thôi_An An vội vả trèo lên thuyền Hoàng Nhật nhìn thấy sự hứng thú vui vẻ trên mặt cô anh rất vui. Anh thích cô mãi như vậy đừng bao giờ buồn. Thấy Hoàng Nhật mãi đứng ngay người An An cầm lấy tay anh kéo lên. Cô không hề biết hành động vừa rồi của mình khiến Hoàng Nhật bất ngờ anh như pho tượng cô làm gì thì làm. An An chả có ý gì đâu nhé từ lâu cô đã thích đi thuyền câu cá nhưng Trần Viễn bảo bận và nguy hiểm nên không cho cô đi giờ được đi cô rất vui. Chiếc thuyền chạy ra tới một nơi rất đẹp nước biển trong An An có thể nhìn thấy những dãy săn hô bên dưới với những chú cá đủ màu sắc bơi lượn, cô mãi ngắm nhìn những cảnh vật không biết có một người cũng đang ngắm mình. _Hoàng Nhật ngồi bên An An ngẵm khuôn mặt đầy biểu cảm của cô_Á nó ở đằng kia_An An ngượng đỏ mặt cô cảm tháy mặt cô từ hồng chuyển sang đó và Hoàng Nhật cũng vậy. Thật ra lúc nãy An An chăm chú nhìn các con cá hề rất đẹp dột nhiên nó bơi sang chổ khác cô định chạy theo không ngờ Hoàng Nhật lại ngồi bên cạnh. Cô quay đàu nhanh nên đã hôn lên má anh. Nguyên nhân khiến hai khuôn mặt đó đang nhìn nhau chằm chằm. _Chú đã chuẩn bị cần câu xong ròi nè hai đứa chơi đi nhé_giọng nói của …. Đưa cả hai về thực tại. _Hoàng Nhật càm lấy một cần câu đưa cho An An_Cậu thử xem thú vị lắm đó. _Mình phải câu thế nào_Làm sao biết cá cắn câu. An An thích thú cầm lấy cần câu luôn miệng hỏi Hoàng Nhật phải làm thế nào. Hoàng Nhật chỉ cho An An rất nhiệt tình nhưng cô thì cứ lóng nga lóng ngóng. Chỉ mãi An An không cầm được Hoàng Nhật nắm lấy tay cô cùng cầm vào cần câu cá. Mặt An An lại đỏ lên tư thế bây giờ Hoàng Nhật không chỉ nắm tay cô mà cô đang ở trong lòng anh nghe rỏ cả nhịp tim anh. Sau khi lo lắng và bế Lan Nhi lên phòng.Trần Viễn đi xuống nhà giướng,bây giờ cũng đã đến cơm chiều.Anh nhìn thẳng vào chiếc đồng hồ treo tường.Bây giờ cũng chuẩn bị đến giờ cơm chiều rồi.Anh đột nhiên lại thấy thiếu vắng một người.Là cô cháu gái của anh gần hai tuần nay anh chưa ăn cơm với nó một lần.Đột nhiên lại nhớ đến những buổi cơm chung với An An.Mấy ngay nay dù anh về nhưng vẫn chưa có cơ hội ăn chung với An An.Trần Viễn trầm tư suy nghĩ:Anh cảm giác rằng anh cùng An An hai chú cháu ngày càng xa nhau.Như đang có một bức tường nào đó ngăn cách hai người họ đến cùng nhau.Nhưng anh nghĩ An An đang giận anh một chuyền gì đó.Nên cô bé ít nói và ít nhìn mặt anh từ mấy hôm anh về.Đột có tiến bước chân đi vào nhà.Anh ngẩng đầu lên nhìn. _Bây giờ mới về sao_Trần Viễn đầy tức giận.Đưa đôi mắt hung hăng nhìn An An.Thật tình anh cũng không biết vì sao lại tức giận. _Nghe Trần Viễn nói An An cũng đứng lại một chút_Thôi cháu bận lên phòng thay đồ_An An cố gắng tránh né Trần Viễn.Thật bây giờ cô không biết làm gì.Nhưng giải thích vì sao mà về trể thì cô nhất định sẽ không làm điều đó.An An bước đi vài bước thì _Đứng lại đó.Chú chưa nói xong_Anh vội với theo khi An An định bước đi. _An An quay lại nhìn Trần Viễn.Chỉ một thoáng An An đã quay ra chỗ khác,Nếu cứ tiếp tục tình trạn như thế này.Cô bé nghĩ mình sẽ không trụ nổi mà chạy lại ôm chầm lấy tấm lưng của Trần Viễn quá_Có gì chú nói đại đi_An An ra vẻ thờ ơ với mọi việc. _Cháu đi với ai làm gì giờ này mới về_Đợt nhiên nhớ lại cảm giác bat an lúc nãy của mình anh khong khỏi lo lắng _Đi giải stress.Không gì quan trọng cháu lên phòng đây_An An chạy một mạch lên phòng.An An lời nói toàn lạnh lùng.Cô bé đi nhanh lên phòng không quay lại nhìn Trần Viễn.Những câu nói của An An là cô bé muốn chứng minh cho Trầm Viễn biết rằng cô đang rất giận không muốn nói chuyện với Anh lúc này