Giữa buổi họp, Ngụy Chính Thần đột nhiên đứng lên, tay đập lên bàn một cái thật mạnh. Toàn thân hắn căng cứng, ánh mắt sắc bén như đao, khí lạnh quanh thân tỏa ra ngùn ngụt. Trái tim mỗi người nhảy lên đến tận cổ họng, người đang báo cáo công tác mồ hôi túa ra như mưa, chỉ sợ mình đã chọc giận chủ tịch. Ai nấy câm nín như ve sầu mùa đông, sợ sệt nhìn người đàn ông thần sắc khó đoán. "Tan hop!" Âm thanh của hắn vô cùng lạnh lẽo, gân xanh trên trán nổi lên, dáng vẻ hung thần ác sát khiến lòng người hoàng sợ. "Vâng...Vâng...Cung nghênh chủ tịch!" Ngụy Chính Thần sải bước rời khỏi phòng họp, đến tận khi bóng dáng hắn đã khuất hẳn những người khác mới dám thở phào một hơi. Lúc này bọn họ mới nhận ra vừa rồi mình sợ đến nỗi nín thở mấy phút liền. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà chủ tịch lại có biểu hiện đáng sợ như vậy? Trong văn phòng chủ tịch, Ngụy Chính Thần cau mày năm chặt vạt áo trước ngực. Lại một lần nữa trái tim hắn đột nhiên bóp chặt, cơn đau thấu tim khiến một người đàn ông mạnh mẽ như hắn cũng phải tái nhợt mặt mày. "Điểm Điềm... Cái tên này vừa thốt ra khỏi miệng, trong ngực lại truyền đến một cơn đau nhói, giống như nhắc nhở hắn đã có chuyện không hay xảy ra. Ngụy Chính Thần gọi điện cho thuộc hạ được phải đi bảo vệ Tiêu Điểm Điềm, tiếng chuông vừa reo lên người ở đầu giây bên kia đã nhận máy ngay lập tức. "Ngụy gia." "Điềm Điềm thế nào rồi? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?" Thấy giọng nói ẩn chứa vẻ gấp gáp của hắn, mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thuộc hạ cũng vội vã báo cáo tình hình. "Ngụy gia, tiểu thư vẫn đang ở trường học. Không có chuyện gì bất thường xảy ra cả." "Hừ.." Đau đớn vẫn không dừng lại. Trong lòng hắn trào dâng một nỗi bất an. "Ngay lập tức mang cô ấy đến trước mặt tôi!" "Vâng! Thuộc hạ đã rõ!" *** Tiêu Ngọc Lan đang ngồi trong lớp, đóng giả Tiêu Điềm Điểm một cách hoàn mỹ. Cô ta đã mất rất nhiều công sức để theo dõi và bắt chước Tiêu Điềm Điềm, nhưng suy cho cùng cô gái nhỏ được bảo vệ quá kỹ, cô ta không thể nào tiếp cận quá gần, cho nên những gì học được cũng chỉ là biểu tượng bên ngoài mà thôi. Đột nhiên, một đám người áo đen xông thẳng vào bên trong phòng học, dáng vẻ hung dữ không hề giống người tốt, mà hệt như là khủng bố mới đúng. Giáo viên đứng trên bục giảng mềm nhũn cả chân, mà đảm học sinh cũng sợ hãi không dám hé răng. Một vệ sĩ áo đen đi đến trước mặt Tiêu Ngọc Lan. "Tiểu thư, Ngụy gia muốn gặp ngài, mời đi theo chúng tôi!" Trong nháy mắt, Tiêu Ngọc Lan vô cùng hoảng loạn. Cô ta cho rằng bản thân đã bị phát hiện ra, nhưng thấy thái độ cung kính của những người này, cô ta cố gắng trấn định, nặn ra một nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn khóc. "Được, tôi biết rồi." Tiêu Ngọc Lan được đưa lên xe, bị bao vây giữa bao nhiều vệ sĩ cao lớn vạm vỡ, mặc dù thái độ cung kính nhưng trên người bọn họ cũng không dấu được sát khí, vừa nhìn đã biết là từng lấy mạng không ít người, khiến cho cô ta sợ hãi đến toát cả mồ hôi lạnh. Tiêu Ngọc Lan lúc này mới cảm giác được mình đã bước vào đầm rồng hang hổ, nếu như thân phận bị bại lộ, chỉ cần một người trong số này thôi cũng có thể dễ dàng bẻ gãy cổ cô ta, cô ta hoàn toàn không còn đường lui nữa. Tiêu Ngọc Lan cắn chặt rằng, hít thở thật sâu CỔ gắng lấy lại bình tĩnh, trong lòng rủa thầm không biết Tiêu Điểm Điểm nhìn còn yếu đuối hơn cô ta gấp trăm lần kia đã sống trong hắc đạo như thế nào vậy? Thời gian chỉ trôi qua hơn mười phút, nhưng đối với cô ta lại giống như một năm dài đăng đẳng. Nghĩ đến sắp sửa được gặp gỡ người đàn ông quyền thế ngập trời kia, trái tim trong lồng ngực cô ta nhảy lên thình thịch. Không ai biết được ở trước mặt Ngụy Chính Thần, Tiêu Điềm Điềm sẽ có biểu hiện như thế nào, cô ta chỉ chứng kiến một lần duy nhất khi hai người bọn họ xuất hiện trong bữa tiệc kia. Hắn lạnh lùng ngạo mạn nhưng đối với vị hôn thê lại dịu dàng và cưng chiều hết mực. Còn cô gái kia lại không có biểu hiện gì nhiều, rất tự nhiên đón nhận tất cả những gì hắn tặng cho. Tiêu Ngọc Lan chỉ cảm thấy Tiêu Điềm Điềm đang giả bộ thanh cao, nhưng cô ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bắt chước theo. Bước chân vào tòa cao ốc chọc trời của tập đoàn Ngụy thị, Tiêu Ngọc Lan càng khẩn trương hơn. Cô ta tự động viên mình, chỉ cần có thể nắm lấy người đàn ông kia, tiền bạc, địa vị, thậm chí là quyền thế, tất cả đều là của cô ta! Khuôn mặt và dáng người của cô ta đều đã được chỉnh hình giống hệt như Tiêu Điềm Điềm, cô ta cũng không tin hắn có thể nhận ra cô ta không phải Tiêu Điềm Điềm thật sự. Trong suy nghĩ của Tiêu Ngọc Lan, đàn ông đều là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, làm gì có chuyện yêu đương thật lòng? Có lẽ Ngụy Chính Thần chỉ thích gương mặt này và thân thể trẻ trung của Tiêu Điềm Điềm, miễn là có thể hầu hạ hắn thật tốt, chẳng lẽ cô ta còn thua kém một Tiêu Điềm Điềm hay sao? Bước vào văn phòng chủ tịch trong ánh mắt hâm mộ của bao nhiêu người, Tiêu Ngọc Lan cảm thấy vô cùng đắc ý. Cho đến khi cô ta đối mặt với Ngụy Chính Thần. Người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất, dáng người cao lớn thon dài, tây trang cao cấp bao trọn lấy thân hình rắn chắc của hắn, áo sơ mi cởi ra vài nút để lộ lồng ngực rám nắng mê người. Hắn chăm chú nhìn cô ta, đôi mắt xanh thẫm thậm thủy như biển sâu không đáy. Trái tim Tiêu Ngọc Lan nhảy lên thình thịch, trong mắt tràn ngập si mê. Hắn là người đàn ông điển trai nhất mà cô ta từng gặp, không chỉ là khuôn mặt và dáng người hấp dẫn, trên người hắn còn có mị lực của một người đàn ông trưởng thành đứng trên vạn người. Người đàn ông này, nhất định phải là của cô ta! "Thần" Âm thanh nũng nịu khiến người đàn ông nhíu mày, rõ ràng đây là giọng nói mà hắn quen thuộc biết bao, nhưng chỉ trong một âm tiết ngắn ngủi, ánh mắt hắn trở nên lạnh thấu xương. Nữ nhân trước mắt này, không phải cô gái nhỏ của hắn!.