Ý của Chung Thâm quá mức rõ ràng: quan hệ của chúng ta chỉ có thể dừng ở đây. Ý đồ của anh là muốn tạo ra khoảng cách, để cho Thẩm Tử Bối bình tĩnh và cũng cho chính mình bình tĩnh lại. Thẩm Tử Bối không hiểu: “Tại sao, chú nhỏ, rốt cuộc cái gì khiến cho chúng ta không thể ở bên nhau. Cái người dưới lầu ngày đó có thể, người khác có thể, tại sao phiên em đến cái bắt đầu cũng không thể!” Không thể. Tuổi tác, bối phận, cái nhìn xã hội, quan hệ gia đình….. đối với Chung Thâm, bọn họ chỗ nào cũng đều không thể. Nếu mà nói Chung Thâm đối với những hành động mấy ngày qua của Thẩm Tử Bối không có một chút động lòng thì đều là giả. Anh cam tâm tình nguyện chăm sóc Thẩm Tử Bối nhiều năm nay, bất kể cái gì có thể cho, anh toàn bộ đều cho hết thảy. Thẩm Tử Bối nói uất ức khó chịu, bên ngoài Chung Thâm không biểu hiện gì nhiều, nhưng thực tế trong nội tâm anh lần nào cũng bị kéo theo cùng. Nếu mà tỉ mỉ tính ra, thì những suy nghĩ phức tạp hơn tình cảm gia đình kia của Chung Thâm không biết đã sớm hơn Thẩm Tử Bối bao nhiêu lần rồi. Ngôn Tình Sủng Nhưng giống như lời anh ngày trước có nói với bạn nhỏ rằng___ Con đường này rất khó đi. Chung Thâm không muốn Thẩm Tử Bối bước vào mối quan hệ không phù hợp rồi sau này lại vì điều này mà đau đớn và hối hận. Trừ cậu ra, Trần Tiểu Phi hoặc là người khác đi chăng nữa sau khi hẹn hò nếu không phù hợp có thể tách ra. Còn nếu cùng Thẩm Tử Bối chân chính cách biệt? Thì Chung Thâm hoàn toàn làm không được như vậy. Thà rằng dứt khoát đừng bắt đầu. Anh còn chưa kịp chuyển đi, Thẩm Tử Bối vậy mà một bước chạy trước rồi. Chung Thâm lúc ở công ty theo dõi hạng mục, thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Thẩm Tử Bối: :「Chú nhỏ, vẫn là em đi tốt hơn, em về nhà rồi.」còn kèm theo ảnh chụp đã đến trước cổng lớn tiểu khu nhà Thẩm Tử Bối. Trong lòng Chung Thâm loạn lên, sau cái việc khẩu giao tối hôm qua thì sự áy náy đối với bạn nhỏ lại tăng thêm vài phần. Hôm nay việc ở công ty nhiều, tan làm còn có một bữa tiệc không thể không đi, anh không có cách gì rời đi đem người trở về. Nghĩ đến đây, Thẩm Tử Bối như biết trước mà gửi đến thêm tin nhắn thứ hai nữa: 「Chú bận việc đi, đừng đến tìm em.」 Bữa tiệc của Chung Thâm cùng đối tác bên A diễn ra đến gần mười giờ, vừa kết thúc là anh liền kêu tài xế trực tiếp chạy ngay đến nhà của Thẩm Tử Bối. Lúc gõ cửa anh đã nghĩ xong xui nên nói gì làm gì rồi. Bất luận thế nào cũng phải đem bạn nhỏ về trước, đặt dưới mí mắt Chung Thâm mới yên lòng, nếu không Thẩm Tử Bối sẽ luôn ăn đồ mua bên ngoài còn thích thức khuya nữa, thế thì không tốt cho sức khỏe. Nếu Thẩm Tử Bối nhất quyết giận dỗi muốn rời khỏi, thì cũng phải chờ đến tháng chín nhập học ở ký túc xá rồi mới có thể đồng ý. Còn về phần ngủ, vậy vẫn nên phải tách ra, xa thì cũng không được xa quá, cùng tiểu khu lại cùng một căn là được……. Chung Thâm tự mình nghĩ xong xui như thế, lại hoàn toàn không nhận ra suy nghĩ và thái độ của anh không giống như đến đem bạn nhỏ về, mà lại cực giống như đến dỗ cô vợ nhỏ dỗi chạy về nhà mẹ về. Lời đã sắp xếp xong, kết quả vừa mở cửa ra, Chung Thâm ngây người rồi___ vì người con trai đi ra mở cửa cho anh là một người anh không quen biết. “Cậu là?” Lý Kiều đoán vị cao ráo này chắc chắn là Chung Thâm, bụng nghĩ chú của Thẩm Tử Bối vẫn còn rất trẻ, hèn gì Thẩm Tử Bối mỗi ngày đều kêu chú nhỏ chú nhỏ bên miệng. Hắn nhanh nhạy giới thiệu bản thân, nói đến tìm Thẩm Tử Bối hồi nữa cùng nhau đợi xem bóng đá. Chung Thâm thở phào nhẹ nhõm, “Thì ra là vậy. Bạn học Lý Kiều chào cậu, tôi đến tìm Bối Bối nói vài lời.” Lý Kiều nhìn anh thuần thục tự nhiên mà đến mở tủ giày thay cho mình một đôi dép lê sọc đen trắng, chắc là đồ riêng biệt cho anh dùng: “Vậy tôi giúp anh gọi cậu ấy.” Lời vừa dứt, Thẩm Tử Bối đã từ bên trong đi ra, nhìn thấy người đến là Chung Thâm, thì trên mặt cậu hiện rõ sự phấn khởi không kìm nổi, gọi “Chú nhỏ!” sau đó lại nhớ đến cái gì, thì cả người lập tức xìu xuống lại, “Chú nhỏ, chú không phải không muốn sống cùng em cũng không cần em nữa rồi sao.” Chung Thâm có uống ít rượu, không đến nỗi say nhưng tâm trạng lại khuếch đại lên không ít, nghe Thẩm Tử Bối nói như vậy trong lòng liền buồn bã khó chịu. Anh nhăn đầu mày, biểu tình rất tệ, nhưng lại không có nói mấy lời nghiêm túc giống tối hôm qua, mà là xoa xoa đầu của Thẩm Tử Bối, nói: “Bối Bối, ý của chú không phải vậy.” Không phải cái gì? Vậy không phải nó lại có nghĩa gì?! Lý Kiều khắp đầu chấm hỏi, rất muốn nghe thử xem hai người này rốt cuộc phát sinh vấn đề gì, nhưng hắn nhìn chỉ thị vẫy tay sau lưng của Thẩm Tử Bối thì liền ngầm hiểu, rồi chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do rời đi WC. Phòng vệ sinh cách âm rất tốt, đến cuối cùng Lý Kiều mới láng máng nghe được người trong phòng khách nhắc đến mấy câu “Tại sao…… bên nhau” “Kém mười tuổi” “Tại sao không được.”, mà còn là nghe giọng của Thẩm Tử Bối. Rồi đợi tới khi nghe Thẩm Tử Bối kêu hắn đi ra ngoài, thì Chung Thâm đã về rồi. ___Cuộc nói chuyện của hai người___ Chung Thâm và Thẩm Tử Bối có thể nói về chuyện gì chứ, trừ phi Chung Thâm có thể chấp nhận cùng cậu ở bên nhau, Thẩm Tử Bối lấy hẹn hò ra làm điều kiện trao đổi. Nhưng Chung Thâm không đồng ý, đến thử xem sao cũng không cho. Chung Thâm sống thực tế, cũng trải qua rất nhiều thứ. “Bối Bối còn nhỏ, đồng tính; tuổi tác…… sau này em nhất định sẽ hối hận, sẽ trách chú. Chú không muốn nhìn thấy em khó khăn trãi qua như vậy.” Thẩm Tử Bối lại cảm thấy mắc cười, tất cả người lớn luôn luôn thích đem sự việc trở nên phức tạp, luôn phóng đại lên. Cậu bước lên trước ôm chặt lấy Chung Thâm, thành tâm thật ý nói với anh: “Em trưởng thành rồi, hối hận hay không là việc của em. Chú nhỏ đừng bỏ em, cũng đừng đẩy em ra nữa, được không? Em chỉ muốn chú yêu em là được.” Nói thì dễ dàng đơn giản, đơn giản đến mức Thẩm Tử Bối tự biết bất kể ai nghe cũng sẽ thấy ấu trĩ. Nhưng cậu luôn thành thực sống vì hôm nay, chủ động dũng cảm, nguyện ý tin tưởng tình cảm của cậu cho Chung Thâm. Cậu thật sự còn trẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thể chấp nhận được những việc mà tương lai không biết trước được kia, vậy tại sao không thử xem xem. Người Chung Thâm cứng đờ, trầm ngâm trong phút chốc, nhưng rồi nhẹ nhàng đẩy người ra, “Bối Bối……” Thẩm Tử Bối cười khổ, không muốn nghe tiếp nữa. “Chú nhỏ, lần thứ hai, chú lại đẩy em ra nữa rồi.” ___Quay lại hiện tại___ Kỳ lạ, Lý Kiều cảm nhận được cái bầu không khí quái lạ, mập mờ vừa nãy còn lưu lại trong phòng khách. Hơn nữa ngẫm nghĩ, hình thức chung sống của Thẩm Tử Bối cùng Chung Thâm cũng rất không đúng lắm. Vị chú nhỏ kia nói chuyện với hắn thì khách khách khí khí, luôn duy trì một khoảng cách nhất định, còn khi vừa mở miệng nói chuyện với Thẩm Tử Bối thì cứ như đang nói chuyện với chó con mèo con nuôi trong nhà, từ đầu tới cuối đều ôn nhu có thừa. Sau một vòng rối rắm, Lý Kiều quyết định đi hỏi người anh em xem có chuyện gì. Nhưng vừa muốn mở miệng, thì Thẩm Tử Bối ở bên cạnh đã hít một hơi thật sâu, rồi hỏi hắn: “Kiều tử, cậu biết chỗ nào bán loại thuốc kia không? Cái loại kích dục trên giường đó.” “Hả? cậu cần đồ chơi đó làm gì?” Giọng điệu của Thẩm Tử Bối không giống như đang nói đùa, “Chú của tớ về mặt kia không được, tớ muốn giúp chú ấy một chuyện tốt, một phát trúng đích!”.