Ngô Tông Bách kịp thời dừng lại, nói sang chuyện khác: "Tô tiểu thư cảm thấy cô gái kia xinh đẹp sao? Tôi cảm thấy cô so với cô ấy xinh hơn."Tô Khả Khả không có rối rắm vì hắn không nói nửa câu sau, ngược lại có chút thẹn thùng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của bản thân: "Trợ lý Ngô, lời này của anh thật cũng quá giả rồi! Tôi là sao có thể so với chị gái kia, nhưng mà tôi nghe lời này của anh tôi rất vui. Ha ha, sư phụ nói đúng, lời nói dối dễ nghe. Nhưng mà lời nói dối ngẫu nhiên nghe liền vui, nghe nhiều sẽ cảm thấy quen thuộc, anh về sau nhất định không cần khen tôi như vậy."Ngô Tông Bách thở dài nói: "Không phải nói dối. Mỗi người có một sở thích, theo ý của tôi, cô thật sự so với cô ấy đẹp hơn. Cô ấy là thiên kim của tập đoàn nhà họ Bạch, tôi đoán là nửa đường cô ấy gặp được đại thiếu, cho nên mới vào cùng nhau."Tô Khả Khả ừ một tiếng, mắt đen lúng liếng nhìn hắn, chờ câu tiếp theo."Còn có?"Ngô Tông Bách đối với cô đang bày ra vẻ mặt nhỏ nhắn chân thành, trầm mặc.Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng, biểu tình có chút do dự: "Cô ấy Bạch tiểu thư, cô cùng Tứ..""Cái gì?" Tô Khả Khả mở to hai mắt nhìn hắn.Ngô Tông Bách qua loa nói: "Không có gì."Tô Khả Khả chu miệng, cái này là sao, nói chuyện được một nửa, nghe thật khó chịu.Hai người nói chuyện, nhóm người này đã đi vào đại sảnh, hai vị trưởng bối nhà họ Tần mang theo mấy đứa nhỏ đi mừng thọ ông Từ.Bạch tiểu thư kia cũng cùng đi theo.Ông Từ được một đứa cháu trong nhà đỡ đi, lão nhân gia mặt mày hồng hào, nhìn qua rất có tinh thần.Tô Khả Khả thật xa cũng có thể tiếng cười mười phần khỏe mạnh của ông.Mấy người ngồi nói chuyện rất lâu, Tô Khả Khả đứng khá xa, không biết bọn họ đang nói gì, cô đoán chắc là mừng thọ.Đến bị Bạch tiểu thư, nụ cười của ông Từ rõ ràng giảm xuống, nhưng vẫn khách khí gật đầu.Tô Khả Khả có chút bất ngờ, hỏi Ngô Tông Bách: "Ông Tần hình như không thích Bạch tiểu thư? Ta xem tướng mạo của Bạch tiểu thư rất tốt, tính cách bao dung, tấm lòng rất tốt, đồng thời cũng sảng khoái hào phóng, người như vậy đáng lý phải làm cho người khác thích mới đúng.""Ông Từ cùng người nhà họ Bạch có chút thù, ông Từ không phải nhằm vào Bạch tiểu thư, mà là không thích tất cả mọi người nhà họ Bạch." Ngô Tông Bách bị nhắc đến mới nói.Tô Khả Khả gật gật đầu, không có tiếp tục tìm hiểu, lại tiếp tục nhìn chằm chằm chú.Tần Mặc Sâm hình như mới vừa kết thúc một cuộc nói chuyện, anh quay đầu, hướng Ngô Tông Bách cùng Tô Khả Khả đi đến đó.Ánh mắt đảo qua, ánh nhìn chính xác dừng lại ở trên người Tô Khả Khả.Tô Khả Khả đột nhiên bị chú nhìn, không nhịn được thẳng lưng lên.Anh đi tới bên này.Miệng nhỏ của Tô Khả Khả nhấp nháy, gấp không chờ được mà muốn cùng chú của cô nói: Cô từ lúc vào đây đến giờ cũng chưa từng đi lung tung, đặc biệt hoàn thành đúng chức vụ của mình.Chỉ là Tô Khả Khả không có cơ hội nói lời này, bởi vì chú của cô vừa mới đi ra một bước liền bị người phía sau gọi lại."Mặc Sâm."Tần Mặc Sâm dừng chân, mày nhăn lại, quay đầu nhìn người phụ nữ ngăn hắn.Bạch Nguyệt Tương nhìn về phía anh, hơi mỉm cười: "Đã lâu không gặp. Thấy bạn cũ không định ôn chuyện sao?"Tần Mặc Sâm trầm mặc một lát nói: "Về nước khi nào?""Hai ngày trước đã quay lại.."Tô Khả Khả nhìn thấy nửa đường chú bị ngăn lại, tò mò nhìn Ngô Bách Tông hỏi: "Trợ lý Ngô, chú cùng Bạch tiểu thư có quen sao? Tôi nhìn thấy hai người bọn họ hình như rất thân."Này không, đều nói đến, vốn dĩ muốn lại đây, kết quả người này kêu một tiếng, chú liền đi qua, phỏng chừng không phải quen bình thường."Ách.." Ngô Tông Bách rối rắm một hồi, rốt cuộc vẫn quyết định nói với cô.Có một số việc, cho dù hắn không nói, cô nhóc này cũng sẽ biết được từ miệng người khác, lúc đó lại càng không tốt."Ta đi theo Tứ gia có bảy tám năm, bảy tám năm qua, bên người Tứ gia một người con gái cũng không có, mọi người đều cho rằng là vì tính tình của Tứ gia lãnh đạm."Tính lãnh đạm những chữ này, Ngô Tông Bách nói với âm thanh rất thấp."Nhưng thật ra, trong đó cũng có một số người tự cho là biết một sự thật khác, đó là Tứ gia vì Bạch tiểu thư này mà giữ mình."Miệng Tô Khả Khả tức khác biến thành chữ O, cực kì giật mình: "Cái này đương nhiên là giả!" Ngô Tông Bách thoáng tăng thêm hơi: "Tôi đi theo Tứ gia nhiều năm như vậy, trong lòng của hắn có người thích hay không, tôi còn không rõ sao? Chẳng qua là trước khi đi theo Tứ gia, Tứ gia cùng Bạch tiểu thư đúng thật là có chút qua lại, cụ thể là gì tôi cũng không rõ lắm, dù sao tôi cũng chỉ là một trợ lí, không nắm rõ mọi việc của ông chủ. Lúc tôi đi theo Tứ gia, Bạch tiểu thư đã ra nước ngoài, mãi đến ba năm trước đây, Bạch tiểu thư về nước, muốn gặp mặt Tứ gia. Ở nhà họ Bạch một tháng, sau đó lại ra nước ngoài, đây là toàn bộ chuyện của Tứ gia cùng Bạch tiểu thư. Cho nên, cô đừng nghĩ nhiều quá, Tứ gia cùng cô ấy căn bản không phải quan hệ như cô tưởng.."Đôi mắt Tô Khả Khả lại sáng ngời: "Đừng nói, vị Bạch tiểu thư này ở cùng một chỗ với chú, trai tài gái sắc, nhìn qua còn rất xứng đôi."Ngô Tông Bách:...Nhóc à, cô đây là thiếu não sao?Tô Khả Khả xác định chú cô tạm thời sẽ không xảy ra chuyện liền không nhìn anh nữa, chú đang ở cùng đại mĩ nữ nói chuyện phiếm, cô cứ như vậy nhìn chằm chằm hai người rất không hợp lễ phép.Không bao lâu sau, tiệc đại thọ bắt đầu. Ông Từ để con trai trưởng lên bục đọc một đoạn diễn văn, cảm ơn cái này cảm ơn cái kia, nói tới tất cả.Tô Khả Khả đánh giá tướng mạo của người nọ, bĩu môi nói, không thích.Tiếp theo, con cháu của ông Từ liền lần lượt tiến lên mừng thọ, lời chúc một cái so với một cái càng ngọt hơn. Cái gì phúc như Đông Hải, nhật nguyệt hưng thính, cái gì tùng hạc trường xuân, hạnh phúc cuối đời vô cương.Tô Khả Khả nghe từng cái, đều không phải rất thích.Hai đứa cháu trai đẩy bánh kem mấy tầng đi ra, ông cắt bánh một chút, nhìn khách khứa cười nói: "Các vị ở nơi này cứ tự nhiên."Yến hội chính thức bắt đầu, các khách quan nói chuyện so với lúc nãy tự nhiên hơi một ít.Tô Khả Khả tùy tiện ăn chút đồ, tiếp tục đứng gác, tương đối chuyên nghiệp.Vì không chán, Tô Khả Khả cách vài phút lại nhìn chú một cái, sau khi xem xong liền nhớ lại đề hai ngày này vừa làm và một vài từ đơn tiếng Anh.Cô nhìn qua một lần thứ mười thì chú cùng vị Bạch tiểu thư kia đã nói chuyện xong, biểu cảm của hai người không nhìn ra vui hai buồn.Lại nhìn qua lần thứ mười một, Bạch tiểu thư đã đi rồi, chú cùng một cháu trai lớn nói chuyện, cháu trai không biết nói cái gì, mặt một bộ dạng hận sắt không thành thép.Lần thứ mười hai nhìn mắt qua..Tô Khả Khả khẽ thở dài, như vậy không có cách nào ôn tập bài một cách nghiêm túc.Cô thu hồi ánh mắt, quyết định ôn xong một trăm từ đơn rồi mới nhìn lại về phía chú.Lẩm nhẩm, ánh mắt mơ hồ của Tô Khả Khả dừng lại ở nơi nào đó, đột nhiên ngẩn ra.A? Người kia..Các khách tham gia tiệc đều ở trong sảnh nói chuyện, nhưng Tô Khả Khả lại nhìn một người giống cô đang tránh ở góc.Là một thanh niên mang một bộ tây trang màu xám bạc, Tô Khả Khả đứng thẳng người, nhìn dáng ngươi cao dài không sót cái gì, đang nhíu mày nghiêm túc nhìn chằm chằm đồ vật trên bàn.Xung quanh các loại âm thanh đều bị hắn gạt bỏ ngoài tai, đây là một thế giới thuộc về mình hắn, yên tĩnh, thần bí.Nam nhân ôn nhu như ngọc mang bộ đồ trắng càng thích hợp, có lẽ hắn cũng thích màu trắng, chỉ là màu trắng xúc phạm thọ tinh, hắn mới dùng màu xám bạc này.Nam nhân cúi đầu đùa nghịch mấy cái ly trên bàn dài.Tô Khả Khả nhìn lướt qua, đến khi nhìn đến vị trí đặt mấy cái ly, trong lòng cô kinh ngạc. m dương bát quái?.