Kiểm tra sức khỏe “Thiếu tá Lam Finn Ludwig, chúng tôi phải mang tù binh về, trại tập trung muốn tù binh các quốc gia tiến hành tập trung đăng ký, sau đó làm kiểm tra sức khoẻ, tối hôm nay phải chấm dứt tập hợp. Tướng quân Attenborough có khả năng sẽ tới đây thị sát, sau khi chấm dứt thị sát, mọi chuyện muốn thế nào cũng được.” Sĩ quan chỉ huy trại tập trung Adams giữa trưa tới nhà của Ludwig, giải thích rằng cần phải đưa tù binh trở về đăng ký trước, sau đó Ludwig mới có thể mang người về. Ludwig rót một ly rượu đỏ cho Adams, gật đầu nói: “Quy định này tôi biết, cấp trên giám sát vẫn luôn rất nghiêm khắc. Ăn xong cơm trưa tôi liền đưa người trở về, nhưng mà, anh phải cam đoan Andreyevich an toàn, sẽ không chết trong tay đảng vệ quân hoặc bị tù binh ngược đãi tới chết.” Adams cười hắc hắc, nghiền ngẫm liếc Ludwig một cái. “Thiếu tá, chúng tôi cần một trưởng quan đến giám sát một chút, ngài có muốn cùng đến hay không? Hơn nữa. . . . . . Tiểu thư Miller hôm nay đã đến doanh trại rồi, phỏng chừng cũng sẽ sang bên này.” Ludwig uống một ngụm rượu, sau đó mặt không biểu tình gật đầu nói: “Tôi tự mình đưa người qua.” “Thật sự là làm phiền ngài rồi!” Adams đứng lên, hành lễ với Ludwig. Ludwig cũng đứng dậy, “Đừng khách khí.” Adams gật gật đầu, ưỡn ngực thong thả bước ra ngoài. Ludwig ngồi trong phòng khách, rút một điếu xì gà ra hút, đọc xong một tờ báo, sau đó mới nói với Anna đứng bên cạnh: “Andre tỉnh chưa?” Anna lắc đầu, “Còn đang ngủ.” Ludwig bóp tắt xì gà, đứng dậy đi lên lầu. Lúc Ludwig đi đến cầu thang, Andre vừa mới tỉnh dậy, trên người khoác áo ngủ mờ mịt đứng ở hành lang. Khi nhìn thấy Ludwig, Andre lập tức lùi về phía sau, lưng áp lên tường, cúi đầu xuống, trong cặp mắt xanh thẫm tràn đầy sợ hãi. Andre mặc một thân áo ngủ màu trắng, sắc mặt tái nhợt cứ như hoà lẫn vào vách tường màu trắng ở đằng sau. Ludwig đi tới, Andre ngửi thấy mùi xì gà quen thuộc. Nghịch sáng, Ludwig cao gầy che toàn bộ tầm mắt của Andre. “Còn đau không?” Ludwig trầm giọng hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Andre. Andre đỏ mặt, gật đầu nói: “Đau.” Ludwig cúi đầu ừ một tiếng, xoay người Andre lại, Andre áp mặt vào tường, nghĩ Ludwig muốn làm chuyện tối hôm qua, thân thể bắt đầu run run. “Xin ngài. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . .” Andre nhỏ giọng nói, khuôn mặt đối diện bức tường trở nên đỏ bừng. Ludwig cúi đầu cười một tiếng, cúi người xuống vén lên vạt áo ngủ của Andre, mở mạnh mông Andre, tầm mắt nhìn thẳng vào giữa. Andre không tự chủ được co lại thân thể, cảm thấy thẹn quả thật muốn đi chết cho rồi. Ngón tay Ludwig nhẹ nhàng sờ sờ nơi đó, “Hình như hơi bị sưng, lát tối về cho em dùng chút thuốc.” Nghe thấy buổi tối còn phải trở về, thân thể Andre không tự chủ được cứng ngắc tại chỗ. Ludwig tựa hồ cảm nhận được Andre kinh ngạc, nâng người lên, đối diện với Andre, đưa tay ra nắm cằm Andre. “Muốn nói gì?” Andre mím môi, chớp chớp đôi mắt to xanh thẫm, “Tôi không phải nên quay về trại tập trung sao? Tại sao. . . . . . A!” Khí lực Ludwig rất lớn, cằm Andre bị nắm đau, chuyện xảy ra tối hôm qua tất cả xông lên đầu, ánh mắt Andre nhìn về phía Ludwig đều mang theo hoảng sợ. Ludwig hừ lạnh một tiếng, “Em muốn quay về trại tập trung?” Andre cau mày, thấp giọng trả lời: “Tôi muốn quay về trại tập trung, ở cùng với các chiến hữu của tôi, tôi không có ý định phản quốc.” Ludwig lạnh lùng nhìn Andre vài giây, cuối cùng chỉ nói một câu: “Được, tôi thỏa mãn em.” “Thiếu tá, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi.” Anna đứng ở cầu thang lầu hai, nhắc nhở Ludwig. Ludwig gật đầu với Anna, sau đó quay đầu nói với Andre: “Cùng tôi ăn cơm trưa.” Andre kinh ngạc gật đầu, “Được. . .” Nói xong, Ludwig trực tiếp xoay người đi xuống lầu. Anna đi đến trước mặt Andre, vỗ vỗ bả vai Andre: “Thật là một cậu bé thông minh, tôi chăm sóc thiếu tá từ nhỏ, cậu là người đầu tiên thiếu tá mang về nhà, trăm ngàn lần đừng có chọc thiếu tá tức giận, biết không?” Andre mở to hai mắt, không biết nên nói cái gì. Anna đưa tay sửa sang lại tóc của mình, cười nói với Andre: “Sáng hôm nay thiếu tá bảo người đưa một ít quần áo mới tới cho cậu, tiểu quỷ, thay quần áo cùng thiếu tá ăn cơm trưa.” Andre đi theo Anna vào phòng thay quần áo, sau đó đi xuống dưới lầu ăn cơm trưa. Ludwig đã ngồi sẵn ở vị trí chủ tọa trên bàn ăn, miệng ngậm xì gà, trên tay cầm một phong điện báo về chiến tranh Soviet – Đức. Tình hình chiến tranh gần đây vừa rồi được gửi tới. “Cậu Andreyevich, mời dùng cơm.” Thấy Andre đi xuống cầu thang, người hầu nữ một bên liền dẫn Andre đến bên tay trái Ludwig, một người hầu nữ khác thì bưng đồ ăn lên. Andre cúi đầu nhìn nhìn trên bàn, là thịt xông khói và lạp xưởng thượng hạng thơm lừng, còn có trứng ốp lết. Andre trước giờ sống ở vùng nông thôn nước Nga nghèo khó, cho nên lúc nhìn thấy đồ ăn ngon như vậy, nhịn không được ngơ ngác nuốt một ngụm nước miếng. “Không hài lòng?” Ludwig bóp tắt xì gà trên tay, nhìn Andre. Andre  lắc đầu, “Không. . . . . . Không có.” Ludwig gật gật đầu, nhìn thẳng vào Andre, “Em có biết trại tập trung thế nào không?” Andre lắc đầu, “Không biết.” Ludwig ừ một tiếng, bắt đầu dùng cơm. “Nơi này của tôi không phải trại tập trung chính, nhưng cũng không khác trại tập trung chính là bao, người ở bên trong không phải là người tốt. Sáng hôm nay sĩ quan chỉ huy Adams của trại tập trung muốn tôi đưa em đưa trở về, muốn đăng kí thông tin tù binh. Em là binh lính Soviet, em nên biết, trại tập trung Đức đối xử với tù binh Soviet rất tàn bạo, vì vậy lát nữa đăng ký và kiểm tra sức khoẻ nhớ thông minh một chút, đừng gây thêm phiền toái cho tôi.” Andre gật gật đầu, “Tôi biết rồi.” “Ừ,” Ludwig liếc nhìn Andre một cái, “Tôi tự mình đưa em qua.” . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Lúc Andre bị đưa đến trại tập trung, đã bắt đầu đăng kí và kiểm tra sức khoẻ tù binh Soviet. Nơi kiểm tra sức khoẻ là một tòa nhà khép kín. Đầu tiên tất cả các tù binh —— vô luận là đàn ông hay đàn bà, đều phải cởi sạch quần áo, xếp thành hàng, theo thứ tự xác nhận thân phận danh tính rồi đi vào bên trong tiến hành kiểm tra thân thể, sau khi đảm bảo không mắc bệnh gì nặng mới có thể tiến hành các hoạt động thể lực hoặc là hành quân ngắn. Do bên trong trại tập trung có rất nhiều công việc lao động chân tay nặng nề cần tù binh đi làm, vì vậy người không thể lao động chân tay đa số đều bị xử tử ngay tại chỗ. Kỳ thật Nazi đối xử với tù binh những quốc gia khác cũng không có hà khắc như vậy, ví dụ như tù binh Mỹ, vẫn được đãi ngộ rất tốt. Nhưng mà, bởi vì nguyên thủ Adolf Hitler căm hận Soviet, thế nên tù binh Soviet cũng giống như người Do Thái mà nguyên thủ căm ghét, bị ngược đãi và giết hại. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Andre bị Ludwig ôm vào trong ngực đi vào trại tập trung. “Ô, thiếu tá Lam Finn Ludwig, sao ngài lại ở đây?” Người vừa lên tiếng là Jodl, phụ trách đăng ký và kiểm tra sức khoẻ tù binh Soviet ở trại tập trung, lúc nhìn thấy Ludwig rất là kinh ngạc. Gia tộc Ludwig là gia tộc quyền quý thế gia hiển hách ở Đức, có bề dày mấy trăm năm lịch sử. Joseph Finn Ludwig, cha của thiếu tá Lam Finn Ludwig là thống soái bộ đội tác chiến ở tuyến Đông, đã lập nhiều chiến công hiển hách, còn được trao tặng quân hàm thượng tá. Bản thân Ludwig lại rất khác cha của mình, tuy cũng có cử chỉ của quý tộc thế gia cao quý, tính cách trầm mặc lễ độ, nhưng không hứng thú với vấn đề xử lí tù binh ở trại tập trung như ông ta. Ở trại tập trung này, Ludwig luôn một mình đi đi về về, trầm mặc ít lời, chỉ có lúc bàn bạc kế hoạch tác chiến mới có thể trông thấy thân ảnh của thiếu tá Ludwig. Vì vậy hôm nay khi thấy Ludwig ở trại tập trung, Jodl có chút giật mình. Ludwig và Jodl kính quân lễ lẫn nhau. Ludwig thả tay đang đặt ở trên vai Andre, mặt không biểu tình nói với Jodl: “Tôi đưa Andreyevich tới đây đăng ký và kiểm tra sức khoẻ.” Jodl ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Andre một cái, sau đó cười nói với Ludwig: “Yên tâm đi, thiếu tá.” Ludwig vừa lòng gật đầu, quay đầu nói với Andre: “Andre, tôi tự mình đưa em vào.” Andre hơi hơi nghiêng mặt qua, nhìn không thấy vẻ mặt của Ludwig, chỉ thấy hai cánh môi của mỏng mân cùng một chỗ của người nọ, thoạt nhìn nghiêm túc lạ thường, trên người Ludwig còn có hơi thở Nazi nồng đậm và khí chất gia tộc quyền quý. “Andreyevich, chúng ta đi vào thôi.” Ludwig lại một lần nữa ôm Andre vào trong ngực. Cả người Andre run lên, cúi đầu cùng Ludwig đi vào. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . “Lam, sao không cùng bọn em vào xem bọn Nga làm kiểm tra?” Andre quay đầu lại, thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp bước đến. Dáng người cô ta cao gầy, cao hơn Andre rất nhiều, trên cánh tay mắc một cái áo khoác màu đen, mặc một thân quân phục màu xanh lá cây, đồng tử cũng là màu xanh lá cây đậm, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng, tóc xoăn cuộn sóng xoã trước ngực, khiến cho bộ quân phục trở nên vô cùng gợi cảm. Andre thấy vẻ mặt cô ta mê mẩn, nhưng lúc nhìn thấy mình, khuôn mặt lập tức trở nên trầm xuống, hơi hơi híp mắt lại, thần sắc kiêu ngạo, giống như muốn gây sự. Ludwig nhìn chằm chằm cô ta, lễ phép chào hỏi, “Rất hân hạnh được gặp cô, tiểu thư Miller.” Nói xong, Ludwig liền xoay người tính rời đi. Miller cước bộ nhanh hơn, đứng ở trước mặt Ludwig, thần sắc ái muội nói: “Lam, khó có khi em mới tới được đây, đêm nay có thời gian cùng đi uống một ly không?” Ludwig lạnh lùng đáp: “Thật xin lỗi, tiểu thư Miller. Gần đây bận nhiều việc, chắc là không có thời gian.” “Vậy khi nào mới có thời gian?” Miller tiếp tục truy hỏi. Ludwig mặt không biểu tình liếc nhìn Miller một cái, “Không có là không có.” Nói xong, Ludwig liền nhấc chân muốn rời đi. Miller đưa tay kéo tay áo Ludwig, còn chưa kịp đụng tới, Ludwig liền lập tức lùi về phía sau, cau mày, trên mặt theo phản xạ có điều kiện lộ ra thần sắc chán ghét. Miller vội vàng rút tay về, biểu tình trên mặt tràn đầy bi thương. “Lam, sau này em sẽ không đụng tới anh nữa, em xin lỗi. Nhưng thằng nhóc người Nga này là ai? Sao anh lại ôm nó chứ? Không phải anh không cho phép người khác đụng vào anh sao?” Ludwig hé mắt, đem môi nhẹ nhàng dán sát bên tai Miller. Miller kích động nhắm mắt lại, nghĩ rằng Ludwig muốn hôn mình, nhưng chỉ nghe thấy tiếng của Ludwig: “Tiểu thư Miller, trên thế giới này, chỉ có tôi muốn người khác, những người tự mình đưa tới cửa, tôi từ trước đến nay không có hứng thú.” Thần sắc Miller thay đổi, ngậm miệng, nước mắt sắp rớt xuống dưới. Ludwig lạnh lùng nhìn Miller, Miller đem nước mắt nén trở về, cố cười nói: “Lam, lát nữa cùng em xem tù binh Soviet kiểm tra sức khoẻ được không?” Ludwig gật gật đầu, ôm Andre lướt qua người Miller. Andre quay đầu lại, phát hiện Miller vẻ mặt âm trầm nhìn mình. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Ludwig ngồi trên sô pha, nhìn Andre cởi từng lớp quần áo, vừa tiến vào phòng đã sắp trần như nhộng. “Em thật sự muốn vào trại tập trung?” Ludwig nhìn chằm chằm Andre. Andre gật đầu, kiên định nói: “Chiến hữu của tôi đều ở đây, tôi muốn làm bạn với bọn họ.” “Hừ.” Ludwig hừ lạnh một tiếng. “Em chắc là không biết, Soviet gần như đã cự tuyệt kí Công ước Geneva, các người đừng mong được hưởng thụ đãi ngộ tù binh, ở trong này chỉ tổ bị hành hạ thôi.” “Ở cùng một chỗ với các chiến hữu của tôi, ít ra bọn họ cũng sẽ không khi dễ tôi.” Bị khí thế của Ludwig áp chế, Andre chỉ có thể nhỏ giọng nói. Ludwig cười lạnh một tiếng: “Người ở trại tập trung ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, hơn nữa, Andre, em quá thiện lương.” Andre ngơ ngác nhìn Ludwig. Đột nhiên, Ludwig đứng dậy ở trước mặt Andre, đem quần áo của Andre kéo xuống. “Anh muốn làm gì?” Andre khẩn trương nhìn Ludwig. Ludwig lạnh lùng liếc Andre một cái, Andre lập tức ngậm chặt miệng, thẳng đến khi quần áo trên người bị cởi sạch. “Tốt lắm, vào đi.” Ludwig vỗ vỗ vai Andre, sau đó xoay người vén mành lên, đi ra ngoài. Andre quay đầu, nhìn căn phòng trống rỗng, sau đó vén mành lên, vào trong phòng xác nhận thân phận. “Số 161, Minkowski!” “Số 162, Beauvoir!” “. . . . . .” Andre giật mình nhìn một màn trước mặt, mọi người —— bất kể là nam hay nữ đều trần truồng xếp thành từng hàng, đi qua trước bàn xác nhận thân phận, sau đó tiến vào trong phòng. Tất cả mọi người đều cúi đầu, hai tay che phần dưới của mình, không ai mở miệng. Andre một lần nữa sâu sắc cảm nhận được, mình bây giờ là một tù binh Soviet không rõ sống chết, đang ở trong địa bàn của đảng vệ quân Nazi Đức. Bên cạnh hàng người có hai người đàn ông, đều là hạ sĩ doanh địa, bọn họ một người cầm đèn chiếu sáng, một người cầm camera, chụp hình từng tù binh đi qua, dựa theo quy định quay lại toàn bộ quá trình kiểm tra sức khoẻ của tù binh. Andre đứng ở phía sau đội ngũ, chậm rãi tiến lên phía trước. Đột nhiên, ánh sáng một chiếc camera thật lớn kích thích mắt Andre. Mọi người bắt đầu thấp giọng xầm xì. Andre nâng tay che hai mắt của mình, nghĩ rằng tới lượt đèn chiếu qua bên mình, quay đầu lại thì phát hiện Ludwig đang cầm một cái camera quay phim mình. Dưới ánh đèn trắng bệch, hai gò má của Andre tái nhợt, bày ra một loại mỹ cảm của người bệnh, sợi tóc màu vàng lập loè sáng lên, đồng tử xanh thẫm dưới ánh sáng ngọn đèn có vẻ thu hút lạ thường, giống như bảo thạch được khảm lên gương mặt tái nhợt. Trên khuôn mặt non nớt của thiếu niên không có bất kỳ tỳ vết nào, chỉ có đôi môi tối hôm qua bị Ludwig đùa giỡn, thoạt nhìn có chút sưng. “Thiếu tá, ngài. . . . . .” Andre cụp mắt xuống, lông mi thật dài run run dưới ánh đèn. Andre cắn môi, cảm thấy xấu hổ không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. Ludwig tay phải cầm camera, tay trái vươn ra, bắt đầu vuốt ve đôi môi hơi sưng của Andre. Tim Andre đập như sấm, bên cạnh một đám tù binh từ phía sau đi qua Andre. Ở trong này, không ai buồn để ý đến người khác xảy ra chuyện gì, mối quan tâm duy nhất bây giờ của bọn họ chính là mình có còn sống được đến ngày chiến tranh chấm dứt hay không. Ludwig đã quay Andre rất lâu, thẳng đến khi trong phòng đăng ký trống rỗng chỉ còn lại một mình Andre. Hai má Andre đỏ lên cơ hồ muốn xuất huyết, hai tay gắt gao che xx của mình. Ludwig mạnh mẽ kéo hai tay Andre, Andre kinh hô một tiếng, hai cánh tay lại bị một bàn tay của Ludwig nâng lên đỉnh đầu. Một ngày trước Andre chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cảm thấy xấu hổ vì khoả thân ở trước mặt một người đàn ông, nhưng hôm nay, Andre khóc không ra tiếng. “Ngài. . . . . .Tại sao lại làm như vậy?” Hai tay Andre bị giơ lên cao, ánh đèn sáng ngời chiếu vào trên gò má tái nhợt gầy yếu, trong con ngươi xanh thẫm có nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống trên hai má. Ludwig càng không ngừng đùa bỡn chỗ xx của Andre, khiến cho nó nổi lên phản ứng. Thân thể Andre nhịn không được run rẩy, mím môi không để cho mình phát ra tiếng. Andre cảm thấy xấu hổ, thật sự muốn chết đi cho rồi. . . . . .Bởi vì bị người đàn ông này vuốt ve mà thân thể cậu lại có cảm giác. Thiếu niên mới biết được *** vốn không chịu được vuốt ve chơi đùa như vậy. Thẳng đến khi Andre khóc xx xuất ra, Ludwig mới buông camera. Một hạ sĩ Đức đứng bên cạnh mặt không chút thay đổi cầm camera ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Andre và Ludwig. Andre hoảng sợ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ludwig, Ludwig đội quân mũ, Andre không thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt giờ phút này của Ludwig, nhưng khóe miệng Ludwig hơi hơi giương lên, biểu thị rõ ràng bây giờ tâm tình của Ludwig rất tốt. “Thoải mái không?” Ludwig thấp giọng hỏi, tay phải đeo bao tay nắm cằm Andre, ngón tay cái tới tới lui lui vuốt ve môi dưới hơi sưng của Andre. Andre liên tục lắc đầu, nhưng thân thể vẫn không dám nhúc nhích, “Không, không thoải mái. . . . . .Tôi cảm thấy rất mất mặt.” Ludwig ừ một tiếng, tháo bao tay ra, đặt ngay mũi hít một hơi thật sâu: “Nếu em vào trong trại tập trung, sẽ còn rất nhiều chuyện mất mặt hơn thế này xảy ra, em có còn muốn vào nữa không?” Andre không tin lời Ludwig, bởi vì lúc trước gặp nhau, Andre cảm thấy Ludwig mới là người khủng bố nhất, cậu tình nguyện vào trại tập trung mỗi ngày làm cu li, vì quân Đức lao động chân tay, còn hơn mỗi ngày phải đối mặt với con người khủng bố này. “Tôi muốn vào trại tập trung.” Andre kiên định nói, nhưng đầu vẫn cúi xuống, không dám nhìn Ludwig. Ludwig hừ lạnh một tiếng, “Em sẽ hối hận, tôi chờ em hối hận.” “Không, tôi sẽ không. . . . .” Andre mạnh miệng nói, Ludwig sỉ nhục như vậy hình như đã khơi dậy lòng tự trọng của Andre. Ludwig nhìn thẳng vào Andre, híp mắt, nâng cả khuôn mặt Andre lên đối diện với chính mình. “Cưng à, chúng ta làm ước định đi, chờ ngày em muốn trở về, tôi chính là chủ nhân của em, em phải cúi xuống hôn mu bàn tay của tôi, em thấy thế nào?” Andre kinh ngạc, không ngờ người như Ludwig lại cho mình được quyền lựa chọn, vì thế Andre gật gật đầu, xem như đồng ý rồi.