Dạ tiệc Vào một ngày giữa tháng mười hai, sĩ quan chỉ huy trại tập trung Adams giữa trưa đi đến biệt thự của Ludwig. Ludwig lập tức từ lầu hai đi xuống, ăn mặc chỉnh tề tiếp đãi Adams. “Chào buổi trưa, sĩ quan Adams.” Ludwig lễ phép chào hỏi. Adams vừa vào cửa liền cởi mũ xuống, nhếch miệng cười nói: “A, thiếu tá Lam Finn Ludwig đáng kính! Tôi tới đây là muốn nói cho ngài biết một tin tức  tốt, tướng quân Attenborough chiều nay muốn tới nơi này thị sát! Buổi tối doanh trại của chúng ta muốn tổ chức một bữa tiệc nghênh đón tướng quân.Tướng quân Attenborough mới từ Đức trở về, đã gặp cha của ngài thượng tá Ludwig, nói nhất định phải tới nhìn ngài một cái!” Ludwig nghiêm túc gật gật đầu: “Tôi đã biết, buổi tối tôi nhất định sẽ tham dự đúng giờ.” Adams cũng không nhiều lời, bây giờ hắn còn rất nhiều chuyện phải chuẩn bị. Adams cầm mũ tính rời đi, chỉ chỉ vào ngôi nhà màu đỏ nói: “Thiếu tá, buổi tiệc cử hành ở chỗ đó, buổi tối nhất định phải đến đúng giờ đấy! Đêm nay nghe nói sẽ có rất nhiều con gái Đức xinh đẹp tới đây ~” Adams tà tà cười, đứng dậy cúi chào Ludwig, sau đó đi mất. “Anna, cô lại đây một chút……” Ludwig gọi Anna tới, nói những gì phải chuẩn bị hôm nay. …………………………………………………… Tháng mười hai là tháng tuyết rơi nhiều ở Moscow. Trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi ngày Moscow đều đổ tuyết lớn, có đôi khi buổi sáng tuyết đọng còn cao hơn mắt cá chân, thậm chí có hôm còn dày tới mười centimet. Ludwig nhịp nhàng đi lên lầu, Andre đang đọc một quyển sách tiếng Đức mà Ludwig chỉ định. Dạo này Andre chán gần chết, mỗi ngày đều đọc sách, nghỉ ngơi đủ, ăn thức ăn ngon, dinh dưỡng phong phú, khí sắc tốt hơn trước rất nhiều. Thấy Ludwig tiến vào, Andre liền buông sách trên tay. “Ludwig, vừa rồi là ai tới vậy?” Ludwig lập tức đi đến sô pha ngồi xuống, thân thể quay về phía sau, kéo kéo caravat, mặt không chút thay đổi nói: “Vừa rồi sĩ quan chỉ huy trại tập trung Adams đến, nói tối hôm nay tướng quân Attenborough sẽ tới đây, tôi phải đi tham dự hoạt động chiêu đãi, tướng quân Attenborough vừa gặp mặt cha tôi, đại khái là có chút chuyện muốn nói với tôi.” “Tướng quân Attenborough là ai?” Andre hoàn toàn không biết nhân vật lớn này, lúc trước cậu cũng không có để ý chuyện đại sự trong ngoài nước, huống hồ cậu chỉ là một thiếu niên vùng nông thôn, bình thường chỉ giúp gia đình làm nông, làm gì có thể biết được mấy chuyện này? Ludwig nhéo nhéo mũi Andre. “Ông ta là thủ lĩnh Gestapo.” *Gestapo là tên gọi tắt của Geheime Staatspolizei, là lực lượng cảnh sát bí mật (hoặc Mật vụ) của tổ chức SS do Đức Quốc xã lập ra.  Gestapo là tổ chức xấu có tiếng, Andre dĩ nhiên là biết, vì thế liền chán ghét nói: “Anh nói cái tổ chức tay sai của Adolf  Hitler, Gestapo đấy ư? Hừ, thật sự là cái tổ chức làm người ta muốn ói, so với đảng vệ quân trại tập trung của các người còn ác độc hơn….. A!” Andre còn chưa nói xong, Ludwig đã nắm cằm Andre, trầm giọng nói: “Bảo bối, tôi nghĩ tôi đã quá nuông chiều em rồi, em nói chuyện rất không biết suy nghĩ.” Andre đỏ mặt vuốt vuốt cằm, thật sự ở một vài phương diện Ludwig rất nuông chiều mình. Kỳ thật đây cũng không phải lần đầu tiên Andre chửi bới Hitler ở trước mặt Ludwig, nhưng từ trước đến nay Ludwig cũng chưa nói gì, bây giờ mình thật sự là nói chuyện càng ngày càng tùy tiện, mấy lời này rất dễ đưa tới họa sát thân. “Tôi cũng không ra ngoài nói, sợ cái gì?” Andre nhỏ giọng oán giận nói, sau đó nhìn nhìn xích trên chân mình, căn bản cơ hội đi ra ngoài còn không có. Ludwig lạnh lùng liếc Andre một cái: “Buổi tiệc tối nay tổ chức ở ngôi nhà đỏ bên kia, em cùng đi với tôi.” Andre lập tức lắc đầu: “Tôi không đi!” “Cho tôi lý do.” Ludwig nhìn khuôn mặt cương quyết của Andre, theo thói quen nhíu nhíu mi. Andre cau mày: “Nơi đó toàn là người Đức, hơn nữa…… Tôi nghe nói tham gia loại bữa tiệc này đều là mang bạn gái theo, tôi cũng không phải con gái, anh mang tôi theo rất kì cục!” Ludwig ngồi ở bên giường, vuốt ve má Andre, trầm giọng nói: “Tôi có thể nói em là con tôi.” “Ludwig!” Andre tức giận hét lên. Ludwig chớp mắt, cặp mắt xám bạc nhìn chằm chằm vào hai má đỏ rực của Andre. “Huống hồ, không có bao nhiêu cô gái đẹp hơn em, Andre, em thật sự là đồ đàn bà.” Andre giận đến cả người phát run, hung hăng đẩy Ludwig ra. “Tôi không phải con gái! Tôi không phải con gái!” Ludwig nhìn bộ dáng Andre phát điên, tâm tình sung sướng châm một điếu xì gà ngậm vào miệng, trong đám khói híp hai mắt nhìn khuôn mặt đỏ lên vì giận của Andre. “Thiếu tá, tất cả đều chuẩn bị tốt, có thể vào được không?” Bên ngoài truyền đến thanh âm của Anna. Ludwig ừ một tiếng, “Ừ, vào đi Anna.” Dứt lời, Anna liền đẩy cửa đi vào, đi theo bên cạnh là hai người hầu nữ mặc váy đen phụ giúp kéo ròng rọc giá áo, bên trên treo một kiện lễ phục nữ màu trắng. “Được rồi, đi xuống đi.” Ludwig phất tay, Anna và hai hầu nữ phía sau cúi đầu, lui ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Andre nhìn bộ lễ phục xinh đẹp thuần trắng kia, trước ngực có thêu hoa văn và điểm xuyết rất nhiều hạt trân châu xinh đẹp, tà váy thật dài, không có tay áo, thoạt nhìn rất giống làm thủ công. “Anh lấy đầm của nữ tới đây làm gì?” Andre nghi ngờ nhìn Ludwig. Ludwig cúi đầu cười cười: “Không, Andre, đây là cho em mặc, đêm nay em có thể làm bạn gái của tôi……” Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre, “Bạn gái đầu tiên trong đời.” Andre ôm hai chân rúc vào bên giường, lắc mạnh đầu nói: “Không muốn! Tôi không muốn mặc đồ nữ! Tôi không muốn làm bạn gái của anh!” “Ồ? Xem ra em vẫn thích bị tôi khóa ở trong này có phải không? Đúng là một người hầu trung thành.” Ludwig tà ác nhìn Andre. Andre căm tức nhìn khuôn mặt tà ác hoàn toàn khác với biểu tình cao quý lễ độ của Ludwig. “Anh muốn nói sao cũng được! Dù thế nào tôi cũng sẽ không mặc! Tôi không muốn làm con gái!” Ludwig mặt không chút biểu tình đứng lên, đi thẳng tới chỗ Andre: “Thật không ngoan gì cả. Andreyevich, bây giờ tôi rất mất hứng.” Andre vừa nhìn thấy biểu tình âm trầm của Ludwig, thân mình co rụt lại, cúi đầu, thấp giọng nói: “Không, tôi không muốn……” Ludwig nắm tóc Andre, buộc Andre ngẩng đầu lên nhìn mình. “Andre, nếu em không mặc, bây giờ tôi liền ném em ra ngoài tuyết.” Thân mình Andre run rẩy, người đàn ông này nói được làm được. Andre ngẩng đầu nhìn gương mặt không biểu tình gì của Ludwig, sau đó nhìn nhìn đầm dài. “Nhưng mà tôi không muốn mặc……” Ludwig lấy đầm trên giá áo xuống, đứng ở trước mặt Andre. “Bảo bối, tôi đến giúp em mặc.” Gương mặt trắng nõn của Andre lập tức đỏ lên, Ludwig cũng không chờ cậu, trực tiếp vươn tay bắt được hai chân mảnh khảnh của Andre, kéo Andre đến bên giường. Ludwig đặt đầm ở trước người Andre. “Kích cỡ vừa đúng, tiểu mỹ nhân.” Andre bất mãn hừ một tiếng: “Tôi không phải mỹ nhân! Đừng có gọi tôi kiểu đó!” Ludwig liếc Andre một cái, đặt đầm lên sô pha, sau đó cầm lấy một cái quần trong viền ren kiểu nữ có dây buộc màu trắng mặc cho Andre. Andre bực mình muốn chết, cặp mắt to xanh thẳm nhìn chằm chằm vào dây buộc của quần trong bị gỡ ra, sau đó buộc vào hai bên eo của mình. Ludwig vỗ vỗ mông Andre: “Đứng lên.” Andre ngoan ngoãn đứng dậy, Ludwig liền kéo quần lót lên, sau đó cẩn thận nhìn nhìn, kéo Andre đến trước gương, ôm bả vai Andre: “Nhìn xem, có phải rất đẹp hay không?” Andre cúi đầu, không nói lời nào. Ludwig đưa tay niết mông Andre, sau đó lấy một cái áo ngực màu trắng trên giá mặc lên người Andre. Andre rốt cuộc hết chịu nổi, mạnh mẽ đẩy tay Ludwig ra, cởi cái áo ngực kia ném lên giường: “Tôi không muốn mặc! Tôi chết cũng không mặc!” Ludwig giật giật miệng, kéo cửa sổ ra, sau đó kéo Andre qua cửa sổ. “Có mặc hay không, không mặc bây giờ tôi liền ném em xuống dưới.” Ven đường có một vài binh sĩ đảng vệ quân và người nhà đi dạo, lúc thấy Andre bên cửa sổ thì kinh hô một tiếng, muốn đi tới nhìn xem, nhưng bị binh sĩ xung quanh biệt thự của Ludwig cầm súng đuổi đi, bên ngoài vang lên mấy tiếng súng. “A — !”, Andre bị tiếng súng và gió tuyết thổi mạnh dọa, gió lạnh buốt mang theo bông tuyết thổi lên người cậu, làm cho mái tóc của Andre bị thổi rối tung. Andre không cẩn thận quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía dưới, phía dưới trắng xoá một mảnh, tất cả đều là tuyết thật dày, mấy cái cây trơ trụi bị gió thổi lung lay dữ dội, bông tuyết càng không ngừng bay vào phòng, dính vào thân thể Andre. Bấy lâu nay Andre vẫn ở trong phòng ấm, bị gió tuyết ngoài cửa sổ thổi lập tức lạnh đến cả người phát run, lập tức xoay người ôm chặt Ludwig, đầu rúc vào trog ngực Ludwig, khóc nói: “Tôi mặc! Cái gì cũng mặc hết! Đóng cửa lại, Ludwig, lạnh quá!……” Andre bị lạnh đến mức cả người cứng ngắc, Ludwig đưa tay đóng cửa sổ lại. Andre run rẩy ôm chặt Ludwig, vừa khóc vừa mắng: “Ludwig! Anh đồ khốn kiếp này! Khốn kiếp!” Ludwig đột nhiên nhếch miệng bật cười, cúi đầu hôn lên trán Andre, lấy cái khăn treo trên giá quấn quanh người Andre, sau đó ngồi ở bên giường, ôm Andre, sưởi ấm cho cậu. “Đây là lỗi của em, Andre.” Ludwig càng không ngừng vuốt ve và hôn thân thể Andre, Andre dần dần cũng cảm thấy ấm áp trở lại. Ludwig vỗ vỗ vai Andre: “Bây giờ tôi không giúp em nữa, tự em mặc vào đi.” Andre ngẩng đầu, hấp hấp cái mũi. “Nhưng tôi không biết mặc.” Ludwig ừ một tiếng, vươn tay lấy áo ngực lại đây, giúp Andre mặc vào: “Em mặc đầm mà không có ngực sao được?” Andre ngượng ngùng liếc Ludwig một cái, nhỏ giọng nói: “Ludwig, anh giúp tôi mặc.” Ludwig đặt Andre lên giường, xoay người cầm bộ đầm dài trên sô pha mặc cho Andre. Andre mặc đầm vào, sau đó bị Ludwig kéo đến đứng ở trước gương. “Thế nào?” Ludwig nhìn Andre trong gương. Andre nhíu nhíu mi, vòng eo mảnh khảnh bị bộ lễ phục siết chặt, hơi hơi hở ra phần ngực, trước ngực thêu hoa văn và điểm xuyết trân châu màu trắng — thoạt nhìn hoàn toàn không giống con trai. Ngay cả đôi chân lộ ra bên dưới bộ đầm trắng cũng y như chân con gái. Andre ngẩng đầu liếc liếc mắt nhìn mình trong gương rồi xoay người ngồi xuống giường: “Nói cho anh biết, Ludwig, tôi tuyệt không thích mặc đồ của con gái.” Ludwig đi qua, hai tay luồn xuống dưới đầm, mạnh mẽ kéo hai chân Andre. Andre rụt người về phía sau, tức giận nói: “Ludwig, bây giờ là ban ngày!” Ludwig lạnh lùng liếc Andre một cái, tụt quần lót trong đầm xuống, ôm Andre ngồi trên đùi mình. Andre dùng sức đánh bả vai Ludwig: “Khốn kiếp…… Tôi không phải con gái! Khốn kiếp!” “Thiếu tá, chúng ta phải chuẩn bị đi thôi, bây giờ có phải nên trang điểm cho cậu Andreyevich hay không?” Ngoài cửa mặt truyền đến tiếng của Anna. Andre lập tức ngậm miệng lại, đỏ mặt ôm Ludwig, gắt gao cắn môi dưới, cặp mắt xanh lam nhìn chằm chằm vào Ludwig, tính trẻ con nói: “Ludwig, không cần làm như vậy, rất mất mặt.” Bàn tay ấm áp của Ludwig tiếp tục vuốt ve mông Andre, hai mắt nhìn chằm chằm vào Andre. “Anna, khỏi đi, Andre không cần trang điểm.” Andre có tóc màu vàng, hiện tại tóc mái đã gần dài đến dưới lỗ tai, hai gò má tái nhợt đặc trưng của người Nga, làn da nhẵn nhụi, thậm chí lỗ chân lông cũng không thấy, chỉ nhìn mặt hoàn toàn không nhìn ra giới tính. “Được, thiếu tá.” Nói xong, Anna liền xoay người xuống. Bên ngoài truyền đến thanh âm dưới lầu của Anna. Andre lấy tay đánh bả vai Ludwig, “Bây giờ là ban ngày!” Ludwig giật nhẹ miệng, thấp giọng nói bên tai Andre: “Trên người em có chỗ nào mà tôi chưa thấy qua?” Andre đỏ mặt, căm tức nhìn Ludwig, sau đó nhảy xuống khỏi người Ludwig, nằm ở trên giường, không nói lời nào. Ludwig thấy Andre không nói gì thì đứng dậy đi ra ngoài. Ludwig vừa mới bước ra, Andre liền ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ, cắn cắn môi, sau đó lập tức nhảy xuống giường, đứng ở trước gương nhìn bộ dáng mình mặc đầm. Andre nhìn chính mình trong gương, ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa phát ra ánh sáng màu trắng, chiếu vào bên trong, rọi lên da thịt tái nhợt nhẵn nhụi của Andre. Andre nhìn bộ dáng của mình, đột nhiên nhớ tới công chúa bạch tuyết mà lúc còn nhỏ mẹ thường kể. Cậu cúi đầu xốc đầm lên, thấy quần lót của mình bị Ludwig kéo xuống dưới, vội cúi người kéo quần lên. “Rất được phải không?” Ludwig đột nhiên đẩy cửa tiến vào. Andre hừ một tiếng quay đầu đi, không muốn nhìn khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc đến lạ lùng của Ludwig. Ludwig lập tức đi đến trước mặt Andre, ôm Andre đặt ở trên giường, đầu tiên là đeo một sợi dây chuyền bảo thạch màu xanh cho Andre, sau đó ngồi xổm xuống mang cho Andre một đôi giày cao gót màu trắng. Andre tùy ý để Ludwig mang giày cao gót cho mình, kết quả vừa đứng dậy thiếu chút nữa không đứng vững té nhào xuống đất. Ludwig nhéo nhéo mặt Andre: “Vật nhỏ vô dụng.” Andre cau mày, nghiêng mặt tránh khỏi ngón tay Ludwig, bởi vì dưới chân cậu rất khó chịu, thân thể giống như nháy mắt bị đẩy lên thật cao. Vì thế Andre không nói lời nào xoay người đi về phía giường, chống giường ngồi xuống, dây xích trên mắt cá chân phải phát ra tiếng động trên thảm. Ludwig cúi người xuống mở xích trên chân Andre ra. Andre cúi đầu, hai tay chống bên giường, thấp giọng nói: “Sau này đừng khóa tôi nữa.” Ludwig mặt không chút thay đổi nhìn Andre: “Tại sao?” Andre mím môi: “Tôi sẽ không chạy trốn.” Ludwig ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Andre, cúi đầu ừ một tiếng, sau đó chặn ngang ôm lấy Andre. “A — anh muốn làm gì?” Andre kinh hô một tiếng, nhìn Ludwig. Ludwig nhướng nhướng mi: “Chúng ta nên xuất phát rồi, tướng quân Attenborough rất nhanh sẽ đến đây, nghi thức hoan nghênh trước buổi tiệc chúng ta cũng phải tham gia.” “Bỏ tôi xuống dưới, tôi tự mình đi!” Andre bất mãn nhìn Ludwig. “Bên ngoài lạnh như vậy, em muốn bị đông chết?” Ludwig lạnh lùng liếc Andre một cái, Andre thấy vẻ mặt không vui của Ludwig, lập tức ngậm miệng lại. Ludwig ôm Andre đi xuống lầu. “Thiếu tá, xe hơi đã chờ ở bên ngoài!” Anna cười nói, lúc thấy Andre thì kinh ngạc vỗ vỗ tay: “Cậu Andreyevich….. Ấy, không đúng, tiểu thư Andre đêm nay thật sự là cực kì xinh đẹp!” Andre nhìn vẻ mặt tán thưởng của Anna, dù sao phát giận với người ta cũng không tốt, vì thế chỉ nhếch nhếch miệng. “Cảm ơn đã khen, Anna.” “Được rồi, Anna, mau lấy áo khoác lại đây.” Ludwig nhắc nhở Anna. Anna vội vàng phất tay với người hầu phía sau, “Đưa áo khoác qua đây.” Nói xong, người hầu nữ phía sau liền lấy một cái áo lông màu trắng lại đây. Ludwig nhận áo lông, khoác lên người Andre rồi đi ra ngoài.