Chủ nhà ơi cúp nước rồi
Chương 57 : - chuyển nhà
Tôi vừa lên tới thì chủ nhà mở cửa, chạy vụt từ trong nhà ra, ngay sau đó là một luồng dầu khói. Vẻ mặt chị ấy khá lúng túng, tôi ít khi thấy dáng vẻ chật vật này của chủ nhà. Có lẽ chị ấy không ngờ sẽ gặp tôi cho nên chị ấy sững sờ.
Tôi nhìn chủ nhà, khuôn mặt chị ấy dính đầy nhọ hệt như chú mèo mướp nhỏ. Lần trước tôi nhìn thấy chủ nhà như vậy chính là lúc ở dưới công trường, ngày thường khuôn mặt chị ấy đều vô cùng sạch sẽ. Dường như chủ nhà bị sặc khói, đôi mắt chị ấy ươn ướt, vành mắt đo đỏ.
Tôi không muốn chạm mặt nhưng đôi chân cứ như bị đóng đinh.
"Chị... nấu cơm ấy mà..." Chủ nhà lên tiếng.
Nhiều ngày trôi qua, lần đầu tiên tôi được nghe chủ nhà nói chuyện, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. "Ừ..."
"Mấy ngày nay, chị đều ở nhà nấu cơm." Chủ nhà nói.
Chị ấy cúi thấp đầu như một đứa con nít làm chuyện sai. "Em dạy chị nấu lâu vậy mà chị vẫn không biết."
Những lời này khiến tay tôi khựng lại. Chìa khóa của tôi xoay thêm một vòng nữa, cửa mở, nhưng sau đó tôi chợt không nỡ ngăn chủ nhà đứng ở ngoài cửa.
Tôi nhìn cửa nhà, rút chìa khóa của mình ra, quay đầu lại nhìn chủ nhà. "Chị ăn cơm chưa?"
Vô dụng.
Rõ ràng bản thân đau lòng muốn chết lại không nỡ làm đối phương buồn.
Trước kia, tôi nhìn chủ nhà nấu cơm, tôi đoán hẳn là phòng bếp của chủ nhà rất kiên cố. Chị ấy vẫn phá tung phòng bếp của chị ấy như trước. Chủ nhà và tôi cùng dọn dẹp phòng bếp, thức ăn có thể "hư hỏng được" trong tủ lạnh đều đã bị chị ấy "chà đạp", tôi chỉ có thể lấy mì sợi ra nấu chút mì cho chủ nhà.
Chủ nhà rửa mặt xong thì gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra. Mấy ngày nay, tôi cứ nằm mơ thấy gương mặt này, mơ quá nhiều trái lại khiến tôi cảm thấy hơi mơ hồ. Tôi bưng mì sợi ra cho chủ nhà, chị ấy bê bằng hai tay, hấp tấp ăn cũng không sợ bỏng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ này của chủ nhà, bình thường chị ấy ăn gì cũng thong thả.
Lúc này chủ nhà ngước mặt lên, dường như trên mặt tôi dính gì đó, chị ấy đặt đũa xuống, rút khăn ướt ra định lau giúp tôi, vươn tay đến giữa chừng thì dừng lại. Hành động này chắc là chị ấy sợ tôi "hiểu lầm", nhờ vậy tôi né mặt đi.
"Mấy ngày nay chị không ăn gì à?"
"Ừ..." Chủ nhà bóp chặt đôi đũa, đầu cúi sát.
"Chị đừng tự nấu, ra ngoài ăn đi." Tôi khuyên nhủ.
Chủ nhà từ từ ăn mì sợi. "Ngon quá."
Cổ họng tôi khẽ động, quay đầu, hít sâu vài hơi mới ngăn được cảm giác chua xót trong lòng.
"Mấy ngày nay, em đi tìm nhà, đợi vài ngày nữa em trả chìa khóa cho chị." Tôi nói tiếp. "Sau này, chị đừng đặt chìa khóa trong chậu hoa nữa, cẩn thận mất đồ."
Chủ nhà cúi đầu tựa như không nghe thấy. "Em ăn mì không?"
"Em không đói." Tôi dừng một chút mới lên tiếng. "Em đi trước."
"Đừng đi..."
Tôi không thể quay đầu lại nhìn chủ nhà, tôi không thể luyến tiếc nữa. Năm nay tôi đã hai mươi bảy tuổi, theo như mẹ tôi nói, không bao lâu nữa thì tôi ba mươi rồi. Trước kia Tề Tiêu, tôi phải hồi phục rất lâu. Tôi không thể chịu thêm một Hạ Hựu Thanh nữa, tôi không muốn đến lúc mình ba mươi tuổi vẫn còn khiến cha mẹ lo lắng về chuyện tình cảm của tôi.
Tôi đặt tay trên nắm cửa, chủ nhà đứng lên, chị níu cánh tay tôi. "Em đừng chuyển đi..."
"Chị sắp về Mĩ, em có thể ở lại đây... em muốn ở bao lâu..."
"Hạ Hựu Thanh, chị nghĩ rằng em không nhìn thấy chị, em sẽ không đau lòng nữa ư?" Đôi môi tôi run run. "Chị không yêu em, tim chị sẽ không đau. Nhưng trái tim em làm bằng máu thịt, em không chịu nổi, em đau."
"Tình yêu em đã bỏ ra, em cũng không rộng lượng, em không muốn làm bạn với chị." Tôi đẩy tay chủ nhà ra.
Trở về căn hộ thuê, tôi tựa lưng trên cửa. Lúc nhỏ, tôi rất thích giả bộ sầu khổ, tỏ ra đau buồn, cố sức nặn nước mắt ra, ảo tưởng rằng mình là nữ chính dầm mình trong mưa. Đợi đến khi trưởng thành dù khó chịu cũng không muốn mình khóc. Tôi trượt dài từ trên cửa phòng ngồi bệt xuống. Xong rồi, động tác này chính là dáng vẻ lúc nữ chính bị vứt bỏ.
Tiêu rồi.
Tôi bụm má, thở dài. Làm gì có chuyện chỉ gặp một người, nghe tiếng người đó là khóc chứ.
Ngày chuyển nhà, chị Hoan cũng đến giúp một tay. Tôi nhìn chiếc vòng tay bằng da màu trắng sữa, tôi muốn đặt nó lại trong phòng nhưng lại không nỡ. Bỏ đi, cuối cùng tôi vẫn cầm đi.
Tôi không có gõ cửa chủ nhà, đặt chìa khóa vào chậu hoa. Tôi lén lén lút lút chuyển nhà, có lẽ người khác trông thấy sẽ tưởng rằng tôi bỏ trốn ấy. Chắc là chủ nhà cũng biết tôi chuyển đi cho nên chị ấy không ra ngoài hoặc là chị ấy không có ở nhà.
"Thật sự không mời chủ nhà em ăn một bữa cơm à?"
"Không cần." Tôi nhìn chị Hoan. Từ ngày đó trở đi, tôi cảm thấy hơi khó xử.
Lúc đó, tôi lờ đi còn định giả ngu. Chị Hoan bước vài bước về phía tôi, tôi đứng cao hơn chị ấy vài bậc thang, ánh mắt chị ấy sáng rực nhìn thẳng tôi. "Chị yêu con gái, chị yêu em."
Chuyện hôm nay chuyển nhà, không biết chị Hoan nghe từ đâu, chị ấy tự động khiêng đồ của tôi để lên xe chị ấy, nhắm mắt làm ngơ đối với chiếc xe tải tôi thuê chuyển nhà. Tôi chỉ có thể trả tiền và nói một tiếng xin lỗi với nhân viên vận chuyển. Chị Hoan lái xe công ty đến, nó khá to, tạo hình xe vô cùng ngầu. Lúc chị Hoan ngồi vào ghế lái, tôi ngẩn người. Rõ ràng chiếc xe này rất nam tính nhưng chị Hoan ngồi vào không bất hòa chút nào. Có lẽ việc này có liên quan đến phong cách vô cùng mạnh mẽ của chị Hoan. Cũng phải, mở nhiều công ty như vậy, cấp dưới tinh anh nhiều đến thế, chắc chắn là chị ấy rất quyết đoán.
"Dì nói sẽ đến thăm em." Chị Hoan vừa lái xe, vừa nói với tôi.
"Hả?" Mẹ tôi sắp đến?
Tôi hơi chột dạ, vài ngày trước tôi mới phát cáu với bà ấy xong. Mẹ tôi không biết tình trạng của chủ nhà và tôi, lúc nói chuyện bà ấy cứ nhắc đến hoài, tôi nạt ngang, tôi chỉ định ngăn mẹ tôi lại. Sau đó, tôi lỡ lời kể hết tất cả mọi chuyện. Tôi đang cố gắng nhớ lại xem lúc đó giọng mình có xấc xược quá không, mẹ tôi xách đao tới chém tôi chăng?
"Đợi lát nữa, em dọn dẹp trước nha, chị đi đón dì."
"Hả à? Bây giờ đã tới rồi?" Hiện tại, tôi nhảy xe còn kịp không?
"Chị cũng vừa mới biết."
... Nhưng mà tại sao mẹ tôi lại nhờ chị Hoan đến đón bà ấy?
Chẳng lẽ... bà ấy cho tôi thời gian chạy trốn?
Tôi ngồi trong nhà mà lòng không yên. Tôi lấy điện thoại ra xem thử mình có thể chạy đi đâu lánh nạn. Không được, tôi không thể đụng chuyện là bỏ chạy, đây là khuyết điểm mà tôi phải thay đổi. Hay là cứ tìm chỗ trốn trước đã... Sau này hãy thay đổi khuyết điểm sau...
Sau khi mẹ tôi đến, bà ấy không nói gì cả, chỉ giúp đỡ tôi dọn dẹp phòng. Căn phòng tôi thuê hiện tại rất tiện lợi, tuy là hơi nhỏ nhưng có lẽ nó cố ý hướng đến những người thi nghiên cứu sinh trong ngoài trường. Chị Hoan chỉ chuyển đồ vài chuyến là ra về, có lẽ chị ấy muốn dành không gian cho mẹ con tôi tâm sự.
Ít khi thấy mẹ tôi im lặng như vậy, lần trước bà ấy như vậy chính là lúc tôi công khai tính hướng.
Bữa tối cũng do mẹ tôi nấu, toàn bộ đều là món tôi thích. Mẹ tôi như vậy, thật sự quá bất thường. Nếu như trên đầu tôi có ngân trâm, tôi cũng muốn thử xem thức ăn có độc hay không.
Ăn giữa chừng, rốt cuộc mẹ tôi thở dài một hơi. "Tiểu Hoàn."
"Dạ?"
"Cha mẹ đồng ý cho con yêu con gái, không phải là để con chịu khổ."
Tôi nuốt cơm xuống, im lặng không lên tiếng.
"Nếu bây giờ không được, hay là chúng ta thử... yêu con trai được không?"
"Mẹ, chuyện này không liên quan đến giới tính."
"Nếu như con là con trai, Hựu Thanh có thể không đồng ý ư?"
"Mẹ, mẹ đừng nhắc đến chị ấy. Bây giờ, con nghe đến chị ấy, trong lòng con sẽ đau khổ hơn."
"Chỉ trách cha mẹ, tỏ thái độ vội vàng quá."
"Không thể trách cha mẹ, hai người cũng chỉ mong con hạnh phúc."
"Haii, không nói nữa, rõ ràng mẹ đến an ủi con, giờ biến thành con an ủi bọn ta." Mẹ tôi tiếp tục gắp thức ăn cho tôi. "Mẹ biết gần đây công việc của con không suôn sẻ, dù con quyết định như thế nào, người nhà cũng sẽ ủng hộ con. Bao giờ chịu không được nữa thì về nhà đi, cha mẹ nuôi con, con dù có lớn hơn nữa cũng là con của cha mẹ."
"Dạ." Tôi gật đầu. "Mẹ, mẹ gắp thức ăn cho con hoài, mẹ cũng ăn đi."
Mẹ tôi ở lại phòng tôi mới mướn vài ngày, bà ấy và tôi thu dọn trong ngoài một lần.
"Mẹ, mẹ đừng dán cái đó." Mẹ tôi quét tường để dán giấy dán tường.
Mẹ tôi vịn thắt lưng, nhưng vẻ mặt vẫn rất vui vẻ. "Mẹ hỏi chủ nhà con rồi, họ nói có thể dán."
"Ông ta tất nhiên là đồng ý, con ở có một năm đã trang hoàng miễn phí cho ổng một lần."
"Ở một năm, một năm cũng là một năm mà, ở phải thoải mái chứ." Mẹ tôi nói, hơi do dự. "Mấy hôm nay, Tiểu Hoan cũng đòi đến giúp con."
"Mẹ không giấu con, nó nói với mẹ, trước đây khi nó còn ở quê nhà nó đã yêu con rồi." Mẹ tôi nói. "bây giờ, mẹ không làm gì cả, cũng không có ý kiến gì, con cứ tự quyết."
Đến tháng tám, tháng chín, không biết khách hàng cũ lấy tin tức từ đâu, ông ấy tố cáo tôi với Giám đốc. Giám đốc kiếm tôi giảng đạo, tôi dự định thi nghiên cứu sinh, thời gian khá gấp rút nên tôi cũng nộp đơn từ chức. Đến tháng mười một, Giám đốc không kiên quyết nữa, đồng ý cho tôi từ chức. Dĩ nhiên, ngay hôm sau ông ấy cất nhắc Tiểu Nguyên lên chức Trưởng phòng, tin này đều là các đồng nghiệp cũ kề tai nói nhỏ tôi nghe. Bọn họ nói nhìn Tiểu Nguyên chướng mắt ra sao, nói Tiểu Nguyên làm rất nhiều chuyện mờ ám sau lưng tôi. Những chuyện này đối với tôi mà nói không còn quan trọng.
Trước đây, Tiểu Cô nói đến từ chức, không ngờ là tôi cũng thật sự từ chức rồi. Đối với tôi mà nói, thi nghiên cứu sinh cũng không dễ, tôi đi làm nhiều năm, kiến thức lý thuyết đã sớm quên sạch sành sanh, hơn nữa tôi còn thi vào trường Đại học Thượng Hải, trường này nổi tiếng hàng đầu trong nước. Năm đó, tôi bỏ qua cơ hội thi cử học hành, đi quanh quẩn không ngờ lại trở về sân trường.
Sau khi từ chức, tôi bắt đầu tiến vào giai đoạn thi tốt nghiệp trung học năm đó, mỗi ngày năm giờ sáng bò dậy ôn bài giải đề thi, làm cho đến tận mười hai giờ khuya mới đi ngủ. Kiên trì một tuần, tôi cảm thấy khá kiệt quệ và hoang mang, tôi không biết bản thân đang làm gì. Trong khi hoang mang, tôi vẫn tiếp tục ôn bài giải đề, ôn bài giải đề.
Tôi nằm bẹp dí trong phòng trọ nhỏ của mình, thỉnh thoảng chị Hoan sẽ đến thăm tôi, chị ấy đem đồ ăn ngon đến hoặc là nấu cơm cho tôi ăn. Đôi khi chị ấy còn giành lấy quyển sách của tôi, dắt tôi ra ngoài đi dạo.
Hạ Hựu Thanh biến thành vết thương trong lòng tôi, không động đến sẽ không chảy máu.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
43 chương
19 chương
18 chương
34 chương
545 chương