Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Chương 98
Edit: Dép
Sáng sớm, không biết Lục Thất chuyển một cái thùng to đùng gì đó vào nhà, thở hồng hộc như trâu kéo vào tới phòng khách rồi lại xoay người ra cửa, chuyển vào một cái thùng y hệt vừa rồi.
"Đây là gì vậy?" Quý Hoài vừa ăn sáng vừa hỏi.
Lục Thất xoa thắt lưng, vuốt mồ hôi trán, sau đó ngồi xổm xuống mở thùng ra, "Đây là thực phẩm dinh dưỡng anh mua, bây giờ là thời kỳ chạy nước rút của Hoài thiếu gia, phải ăn nhiều mới có sức khỏe mà thi, bổ sung tinh thần thể lực, buổi tối ít làm cái chuyện ấy ấy đi."
"Anh đi mà khuyên chú Mặc, nếu buổi tối ổng có thể kiềm chế thì tinh thần thể lực của em vô cùng dư thừa."
"Không không không." Lục Thất lắc mạnh đầu, lập tức tránh né khỏi cái vấn đề nguy hiểm này, "Nhìn xem, mua cho cậu cả đấy, một tháng cuối cùng rồi, anh bắt đầu thấy lo sốt vó."
"Anh lo cái gì?" Quý Hoài buồn cười.
"Cậu là người duy nhất của nhà chúng ta thi đại học, anh với thiếu gia còn không học trung học luôn cơ, bây giờ nhà sắp có một sinh viên, chậc chậc." Lục Thất càng nói càng vui vẻ.
Quý Hoài cũng cười theo, nói: "Chú Mặc không đi học mà còn giỏi hơn em."
"Anh nói cậu nghe, thiếu gia không phải là người nữa rồi, toàn bộ sách của chương trình trung học, cậu ấy ngồi nhà đọc là biết hết." Lục Thất khoa trương nói, "Anh còn chả lật được vài trang, cậu ấy đã đọc hết toàn bộ."
Lục Thất tấm tắc khen ngợi, ngồi xuống đối diện Quý Hoài gắp một cái bánh bao lên ăn.
"Anh Lục, chỗ này..." Quý Hoài chỉ chỉ cổ anh, "Đấy là..."
Lục Thất cứng đờ người, bưng kín chỗ đó, cười ha ha cho qua chuyện: "Tối hôm qua bị muỗi đốt."
Quý Hoài: "...Bây giờ mới đầu tháng 5, anh lại còn ở tầng 30."
"Anh nói con muỗi to oành kia kìa! À không, chó thì đúng hơn! Nói cắn liền cắn!" Lục Thất không thèm giấu giếm nữa, xả giận với Quý Hoài, "Đuổi thế nào cũng không chịu đi, thiếu gia lại không giúp anh, cậu xem, dạo này anh lo tới gầy xọp cả người."
"Gầy á?" Quý Hoài nhìn từ trên xuống dưới, "Mấy ngày trước còn nghe chú Mặc bảo anh dạo này béo lên ký rưỡi."
"Có à?" Lục Thất sờ mặt, nghĩ cũng đúng, dạo này ăn uống ngon miệng, từ khi có người nấu cơm hộ thì khẩu vị của anh như được phi thăng. Nhưng anh cứ vô thức nghĩ mình với Vương Văn Bân đang đấu trí đấu dũng, cẩn thận hết nước, tới hôm qua không kịp đề phòng nên bị cắn một cái, hóa ra anh không gầy???
Lục Thất không tin, nhéo cánh tay mình, rồi lại chuyển xuống nhéo cái bụng hơi mềm mềm.
Anh bỗng nhiên nghĩ: Dạo gần đây thiếu gia đang chăm chỉ rèn luyện, có lẽ anh cũng nên luyện cùng thiếu gia, phải chuẩn bị trước, lỡ như ngày nào đó bị đẩy ngã chẳng lẽ chỉ có thể dựa vào đống mỡ bụng mềm mềm này hay sao.
Lục Thất sầu khổ suy ngẫm sự đời một lát, chợt nhớ ra hỏi: "Thiếu gia đâu?"
Quý Hoài ăn xong thu dọn bát đũa, trả lời: "Hình như đang chạy bộ bên ngoài, hoặc là đang luyện cái gì ấy, gần đây ổng càng ngày càng kéo dài thời gian tập luyện." Quý Hoài cũng không rõ lắm, dù sao mỗi ngày cậu thức dậy thì Giang Tử Mặc đã rời giường từ lâu rồi.
"Từ nhỏ thân thể thiếu gia đã không tốt, trước kia đâu có thấy cậu ấy chăm tập luyện như vậy đâu? Sao bây giờ lại tự dưng nghĩ thông thế?" Lục Thất khó hiểu.
Thiếu gia là đứa con trai bảo bối mà lão gia gần 40 tuổi đầu mới có được, sinh ra thân thể yếu ớt nhiều bệnh tật, lão gia và phu nhân rất cưng hắn, nuông chiều tới mức chân không chạm đất, ngũ cốc chẳng phân biệt được. Nếu không phải vì Giang gia gặp chuyện không may, thiếu gia sẽ vẫn là một thằng nhóc được nuông chiều, nói không chừng trong đám công tử nhà giàu ăn chơi trác táng ở Kim Thành bây giờ sẽ có một chân của Giang Tử Mặc.
Nhưng sau khi Giang gia gặp chuyện, thiếu gia phải gánh vác tất cả bằng chính đôi vai của mình. Lúc ấy anh rất thương thiếu gia, nếu không phải vì sợ Hoa Chính Diệu, có lẽ anh sẽ ở lại bên cạnh chăm sóc cho hắn, không để thiếu gia bị cô lập đưa vào trại giáo dưỡng.
Sau khi thiếu gia ra trại, Lục Thất cảm thấy thiếu gia thay đổi rất nhiều, trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng sự thay đổi lớn nhất là ở trí tuệ và khả năng ghi nhớ. Về trí tuệ, thiếu gia có thể thắng Lục Thất, nhưng về thể lực, Lục Thất có thể ngẩng cao cầu tự hào rằng mình hơn thiếu gia rất nhiều.
Nhưng mà bây giờ đã xảy ra chuyện gì vậy? Thiếu gia nhà anh bắt đầu rèn luyện thân thể? Chẳng lẽ nằm trên rất tốn thể lực?
Lục Thất cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng.
Giang Tử Mặc ra một thân mồ hôi, bước từ bên ngoài vào, Quý Hoài cầm cặp sách chuẩn bị ra cửa.
"Đợi tôi thay quần áo rồi đưa em đi." Giang Tử Mặc nói.
"Được." Quý Hoài gật đầu, ngồi xuống đợi.
Giang Tử Mặc lên lầu tắm rửa thay quần áo, Lục Thất suy nghĩ một lúc, quyết định phải ra ngoài chạy mấy vòng mới được, phải chuẩn bị trước, lỡ như có lúc cần dùng đến thể lực thì sao.
Quý Hoài cầm tệp flashcard lên, vừa học thuộc vừa nhìn Lục Thất chạy bộ thở hổn hển như một con chó pug.
Giang Tử Mặc thay quần áo xong thì đi xuống, sau đó đưa Quý Hoài tới trường. Trước khi đi, Giang Tử Mặc liếc nhìn Lục Thất, cười lạnh nói, "Câu đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng dùng tới thể lực rồi, nhận mệnh đi."
"Tôi không!" Lục Thất ương ngạnh gân cổ lên, tiếp tục chạy.
Giang Tử Mặc cười cười cầm di động lên quay lại cảnh Lục Thất đang chạy gửi cho Vương Văn Bân. Chốc lát sau Vương Văn Bân trả lời: "Đợi tôi đến dắt anh ta về."
Giang Tử Mặc rất hài lòng, cảm thấy quyết định gọi Vương Văn Bân về quá là đúng đắn. Xem đi, bây giờ Lục Thất đã không còn rảnh rỗi sinh nông nổi "đề nghị" cái gì với Quý Hoài nữa.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
198 chương
222 chương
32 chương
40 chương
115 chương
12 chương