Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Chương 162
Edit: anh Dờ
Quý Hoài để Giang Tử Mặc ngồi tại chỗ rồi cậu cầm thẻ cơm đi lấy cơm, Giang Tử Mặc không vui, một mực đi theo sau cậu. Quý Hoài đành phải để hắn đi theo, Giang Tử Mặc dính như sam, tựa vào vai Quý Hoài, thỉnh thoảng hỏi cậu vài câu.
"Sườn heo ở căng tin ăn cũng được lắm, cá sốt cũng ngon." Quý Hoài đứng xếp hàng với Giang Tử Mặc.
"Ừm, em cứ chọn đi." Giang Tử Mặc không chú tâm nghe, ánh mắt liếc về một cô gái đang nhìn chằm chằm bọn họ, hôm đó hắn nghe Quý Hoài gọi người này là "Đỗ học tỷ".
Giang Tử Mặc thầm nghiền ngẫm ba chữ "Đỗ học tỷ" này, ánh mắt dần trầm xuống.
Tuy chỉ có hai người nhưng Quý Hoài gọi phần ăn cho ba bốn người, cậu thấy cái gì ngon ở căng tin là chọn hết. Cậu hơi phấn khích, bởi vì cậu có thể đưa chú Mặc đi nếm thử những món ăn cậu thích trong trường, đưa chú Mặc lên lớp ngồi nghe giảng cùng cậu, đưa chú Mặc đi trải nghiệm một ngày bình thường của cậu, cảm giác ấy rất tuyệt vời, khiến Quý Hoài không nhịn được cười trộm.
"Bình thường ở trường em toàn ăn mấy thứ này, tuy không ngon bằng đầu bếp bên ngoài nấu, nhưng thế này đã là được lắm rồi, hết tiết học nếu không tranh thủ thời gian thì toàn bị cướp hết." Quý Hoài cười giới thiệu với Giang Tử Mặc.
Giang Tử Mặc cũng cười, gắp thức ăn cho Quý Hoài: "Em ăn nhiều chút, tối hôm qua mệt mỏi rồi."
Quý Hoài đang thao thao bất tuyệt nghe thấy hắn nói thế thì nghẹn cả họng, trừng mắt oán hận nhìn Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc đùa giỡn một lúc mới bắt đầu ăn, hai người không nói nhiều, nhưng không khí ấm áp tĩnh lặng vây quanh, ai cũng không chen vào được.
Đỗ Doanh Doanh ăn mấy miếng, không yên lòng nhìn về phía Quý Hoài. Ngồi ăn cùng cô là một bạn nữ cùng phòng, cô bạn kia ngẩng lên thấy Đỗ Doanh Doanh đang nhìn Quý Hoài thì liền hiểu ra.
"Quý Hoài ngồi ăn với ai vậy? Sao chưa từng thấy trong trường nhỉ? Chưa bao giờ thấy Quý Hoài cười tươi như vậy luôn." Đỗ Doanh Doanh thầm thì mấy câu.
Thấy sắc mặt Đỗ Doanh Doanh không tốt, bạn cùng phòng an ủi, "Có thể là bạn của Quý Hoài, nếu không thì qua đó chào hỏi tý đi?"
Đỗ Doanh Doanh mất hết khẩu vị, cầm đũa chọc chọc thức ăn, nghe thấy thế thì chần chừ một lát, gật đầu đồng ý.
Đỗ Doanh Doanh chờ Quý Hoài ăn xong mới đi ra bắt chuyện, Quý Hoài thấy mấy cô gái lại gần thì thu lại vẻ mặt tươi cười.
Giang Tử Mặc cười nói: "Tiểu Hoài, đây là bạn học của em?"
"Ừm, là đàn chị cùng chuyên ngành."
"Quý Hoài, đây là bạn em hả?" Cô bạn cùng phòng của Đỗ Doanh Doanh cười hỏi, "Trời ơi, bạn của em đẹp trai y như em vậy đó."
Giang Tử Mặc nở nụ cười, vỗ bả vai Quý Hoài nói: "Quý Hoài đẹp trai nhất trường đúng không?"
"Đương nhiên rồi, chính là giáo thảo đó." Cô gái quay ra kéo Đỗ Doanh Doanh, "Còn đây là hoa khôi của trường, cũng rất xinh đẹp đúng không?"
Đỗ Doanh Doanh đỏ mặt, mắt lại liếc nhìn Quý Hoài.
"Đúng là rất xinh." Giang Tử Mặc nhìn Đỗ Doanh Doanh, hào phóng khen một câu, nhưng bàn tay khoác lên vai Quý Hoài thì âm thầm nhéo cổ cậu một chút.
Quý Hoài rụt rụt cổ, mím môi không nói gì.
Bạn cùng phòng của Đỗ Doanh Doanh rất hoạt bát, ra khỏi căng tin rồi mà cô nàng vẫn còn nói chuyện không ngớt lời. Quý Hoài hơi khó chịu, lại có chút xấu hổ, bởi vì chú Mặc đang tán gẫu với cô nàng về chính cậu.
Cậu không biết tại sao trong mắt bạn cùng trường cậu lại là người cao ngạo? Lạnh lùng? Im lặng ít nói? Lẻ loi một mình? Cô nàng bạn cùng phòng kia tuôn một tràng cái gì mà học bá, nam thần, giáo thảo... Quý Hoài nghe một chút liền thấy mệt, những danh hiệu kì cục gì đây?
Quý Hoài lén nhìn chú Mặc, thấy hắn rất hứng thú với đề tài này.
"Nói vậy, người theo đuổi Quý Hoài nhiều đến nỗi có thể xếp một vòng quanh sân thể dục?"
"Đâu chỉ một vòng, anh quá coi thường sức hút của Quý Hoài rồi."
"Được rồi." Quý Hoài nghe mà đỏ cả mặt, người khác nói vậy trước mặt chú Mặc, cậu thấy xấu hổ kinh khủng.
Quý Hoài ngắt lời cô gái, sau đó ngượng ngùng nói: "Chiều em còn có tiết, không tán gẫu với các chị nữa đâu."
Nói xong cậu kéo Giang Tử Mặc đi, bạn cùng phòng nhìn Đỗ Doanh Doanh, " Đỗ Doanh Doanh, tui thấy..." Cô nàng không biết có nên nói ra hay không, vừa rồi liên tục tán gẫu với người bạn kia của Quý Hoài, cô cảm thấy không đúng lắm. Nhưng cô nàng chần chừ không muốn nói ra cho Đỗ Doanh Doanh.
Cô nàng thở dài, thôi vậy, lỡ như cảm giác của mình sai thì sao? Nhưng khi cô nàng vừa mới quay đầu lại thì thấy Quý Hoài đi vào một góc khuất, sau đó được người đàn ông kia thân thiết hôn lên má một cái.
Cô nàng khiếp sợ mở to mắt, lập tức quay lại nhìn Đỗ Doanh Doanh, chỉ thấy Đỗ Doanh Doanh cũng sửng sốt y như mình, cô không thể tin được, nụ hôn kia cứ như in hằn trong mắt, "Sao lại thế này...."
Quý Hoài gần như là không học năm thứ nhất, gần hết năm học rồi cậu mới đi học. Ngay từ ngày ấy Đỗ Doanh Doanh đã để ý tới cậu, lúc đầu còn tưởng cậu vốn lạnh lùng cao ngạo. Nơi này là Kinh Đại, người nào mà không phải nhân tài xuất chúng, Quý Hoài dựa vào cái gì mà có thể kiêu ngạo khinh người như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó Quý Hoài đã chứng minh bằng thực lực, hội học sinh đặc biệt mời cậu vào tham gia, chưa tới một năm đã lên làm bí thư, thành tích cuối kỳ lại đứng thứ nhất. Qua vài lần tiếp xúc, Đỗ Doanh Doanh mới biết Quý Hoài không hay nói chuyện, hay nói đúng hơn là không muốn nói chuyện, nhưng rất thân sĩ, rất lễ phép, ai có chuyện gì cậu đều ra tay giúp đỡ.
Nếu không phải do Quý Hoài có sức hút mạnh mẽ thì một thiên chi kiêu nữ như Đỗ Doanh Doanh sao có thể để ý tới cậu. Lòng yêu mến này đã ấp ủ hơn một năm, may mà Quý Hoài không có bạn gái, mà cô nàng lại tự nhận là xứng đôi với Quý Hoài.
Nhưng Quý Hoài luôn từ chối cô, từ quanh co lòng vòng tới từ chối thẳng thừng, cô vẫn cố chấp nghĩ mình có thể làm Quý Hoài động lòng nên bám riết không buông.
Nhưng ai mà ngờ được rằng Quý Hoài lại là gay?
"Doanh Doanh." Bạn cùng phòng muốn khuyên nhưng không biết nên nói thế nào, việc này đã tổn thương đến lòng tự tôn của Đỗ Doanh Doanh Đỗ đại tiểu thư.
"Anh cố tình." Quý Hoài đạp Giang Tử Mặc.
Giang Tử Mặc không vui: "Cố tình thì sao? Chẳng lẽ để yên cho cô ta nhớ thương em?"
"Em đã nói rõ với chị ấy rồi..." Quý Hoài kéo tay Giang Tử Mặc, "Hơn nữa, em đâu có thích con gái."
"Chỉ thích đàn ông?"
"Chỉ thích anh." Quý Hoài ngoéo tay hắn, lấy lòng đáp.
Khéo miệng Giang Tử Mặc cong lên, "Nói ngọt cũng vô dụng, hành động thực tế đi."
Quý Hoài hé môi, nhìn quanh bốn phía xung quanh. Bọn họ đang đứng trước cửa tòa nhà lớp học, giữa trưa ăn cơm xong nên vắng tanh vắng ngắt, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi qua.
Đang giữa thanh thiên bạch nhật, nếu như...
"Á..." Quý Hoài bị Giang Tử Mặc kéo vào chỗ cầu thang trong tòa nhà.
Giang Tử Mặc đẩy cậu vào bên cạnh một gian lớp học, còn ít phút nữa mới vào tiết, hơn nữa phòng này chưa chắc đã có lớp tới học, cho nên bên trong không hề có học sinh.
"Tiểu Hoài?"
"Ưm?" Quý Hoài sửng sốt một chút, sau đó bật cười. Cậu giống như một nhóc con bị nam sinh đầu gấu chặn lại lúc tan học, không thể nhúc nhích, kiểu gì cũng phải nghe lời.
Giang Tử Mặc nhìn môi cậu, lại nhìn vào ánh mắt cậu: "Hôn tôi một cái."
Quý Hoài cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịp thở rối loạn. Nhìn bàn tay Giang Tử Mặc đang đặt bên tai cậu, sau đó nhìn về môi hắn. Vẫn chưa hôn lên nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được cảm giác lành lạnh khi chạm vào, nhưng chỉ cần hôn một lát, đôi môi ấy sẽ nóng rực như lửa.
Quý Hoài không nhịn được, ghé lại gần cẩn thận hôn lên. Cậu hôn xuôi từ bên phải mơn trớn sang khóe môi bên trái, chờ tới lúc cậu đảo ngược về, môi chú Mặc đã ấm nóng lên rồi.
Lúc Quý Hoài đang thích thú hôn, Giang Tử Mặc thầm thở dài một hơi, nắm cằm cậu, hung hăng hôn đáp trả.
Hắn thích thô bạo, hôn Quý Hoài giống như đoạt đi hết thảy.
Khiến cho cậu chỉ có thể thuận theo hơi thở của chính hắn, thuận theo sự vui vẻ của chính hắn, khiến cậu không ngừng thở dốc, không ngừng rên rỉ.
Hôn cũng sẽ gây nghiện, giống như nhiễm một chứng bệnh muốn ngừng mà không được, chìm đắm, say mê.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
99 chương
22 chương
20 chương
39 chương