Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Chương 160
Edit: anh Dờ
Mặt Giang Tử Mặc trầm xuống, trong mắt trào ra sự đau xót, Quý Hoài không dám nhìn Giang Tử Mặc, cậu vốn không cảm thấy tủi thân, nhưng nhìn vào vẻ đau lòng trong mắt chú Mặc, mũi cậu tự dưng cay cay.
Cậu cúi đầu cắn chặt môi.
Giang Tử Mặc tiến lên mở vòng tay ra với Quý Hoài. Phía trước bọn họ là đèn neon sáng bừng và đám đông náo nhiệt, mà ở góc tối bên này, Giang Tử Mặc dịu dàng nhìn Quý Hoài, "Tiểu Hoài, tôi thật sự trở về rồi."
Quý Hoài đỏ mắt lên, giọng khàn đặc. Nhưng đồng thời hai chân cậu như bị đóng băng, cậu muốn bước lên nhưng không thể. Cậu vừa sốt ruột vừa khổ sở, vẻ mặt mịt mờ, kinh ngạc nhìn người trước mắt.
"Tiểu Hoài." Giang Tử Mặc thấp giọng gọi cậu, vẻ mặt dịu dàng đến vô cùng.
"Quý Hoài, bạn của chú à?" Phan Dư An đứng bên cạnh bỗng lên tiếng hỏi.
Không đợi Quý Hoài trả lời, người của hội học sinh đột nhiên chạy tới, "Hội trưởng! Quý học trưởng! Các anh qua nhìn tý đi, Liêu học tỷ té xỉu rồi!"
"Cái gì?" Phan Dư An kinh hãi lập tức chạy ào ra.
Quý Hoài thoáng nhìn Giang Tử Mặc, cũng đi theo Phan Dư An, đi hai bước thì xoay người lại nói: "Anh... chờ em một lát."
"Được, tôi chờ em." Giang Tử Mặc cười gật đầu, hắn chỉ chờ một chốc lát, sao có thể so được với hai năm dài đằng đẵng mà Quý Hoài đã phải chờ đợi.
Liêu Văn là thành viên ban học tập, bình thường làm việc rất nghiêm túc, bữa tiệc tối nay cô tất bật chuẩn bị cùng ban tổ chức, không kịp ăn uống gì nên giờ hôn mê bất tỉnh.
Lúc Quý Hoài tới, cô vừa tỉnh lại, sắc mặt tái xanh, môi trắng nhợt. Quý Hoài dìu cô đứng lên, sau đó nói: "Để tôi đưa em ấy xuống phòng y tế, nơi này giao cho các cậu."
"Được, có gì cứ alô cho anh." Phan Dư An vỗ vỗ vai Quý Hoài.
Quý Hoài đỡ Liêu Văn đi ra ngoài, Đỗ Doanh Doanh vừa mới biểu diễn xong liền vội lại đây, "Dù sao cũng là con gái, chị đi theo sẽ tiện hơn."
Quý Hoài không phản đối, cậu quay đầu nhìn về phía góc tối kia, thấy chú Mặc vẫn còn đứng đó nhìn cậu. Cậu do dự muốn nói chuyện với chú một chút, nhưng cậu còn đang dìu người, đành thôi.
Bọn họ đưa Liêu Văn tới phòng y tế, bác sĩ bảo là tụt đường huyết, truyền hai bình glucose cho cô. Lúc bác sĩ cắm kim truyền cho Liêu Văn, Quý Hoài vẫn đứng bên cạnh.
Liêu Văn ngại ngùng, "Bí thư cứ về đi ạ, em không sao đâu."
"Chờ em truyền xong bình này, anh đưa em về ký túc." Quý Hoài nói.
"Không cần đâu." Liêu Văn tuy rằng rất muốn giữ Quý Hoài ở lại nhưng mà Đỗ Doanh Doanh cứ đứng bên cạnh, cô đành mở lời giục Quý Hoài đi về.
Đỗ Doanh Doanh cười nói: "Quý Hoài, em cứ về đi, ở đây có chị rồi."
Quý Hoài vẫn lắc đầu, cậu kéo cái ghế ngồi xuống, "Người của ban học tập bọn em, em ở lại cũng là phải lẽ."
Đỗ Doanh Doanh cứng miệng không cười nổi nữa, nhưng còn lâu cô mới để Quý Hoài ở đây một mình với đứa con gái khác, cho nên cô cũng ở lại không đi. Chừng nửa giờ sau thì truyền xong cả hai bình, sắc mặt Liêu Văn dần hồng hào trở lại.
Quý Hoài đưa Liêu Văn tới dưới lầu ký túc xá nữ, Đỗ Doanh Doanh muốn nói chuyện nhưng Quý Hoài đã vội vã đi về.
Cho tới giờ, cô chưa từng thấy Quý Hoài sốt sắng vội vã như vậy. Trước kia dù chuyện có to bằng trời thì Quý Hoài vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, chuyện gì cũng không lay chuyển được cậu. Nhưng lúc này không biết tại sao, Đỗ Doanh Doanh thấy được Quý Hoài đang sốt ruột, hồi hộp, lo lắng và sợ hãi.
Trong lúc Đỗ Doanh Doanh sửng sốt, Quý Hoài đã biến mất không còn bóng dáng.
Thực tế thì Quý Hoài mới đi chưa được bao lâu thì đã bị một bàn tay vươn ra từ trong xe hơi kéo vào. Cậu chưa kịp sợ hãi thì độ ấm quen thuộc đã bao trùm lấy thân thể.
"Tiểu Hoài." Giang Tử Mặc ôm cậu vào ngực, tay gắt gao bấu chặt vào lưng cậu, "Tiểu Hoài, để tôi ôm một lát."
"Được." Quý Hoài vươn tay ôm hắn, gần như hai người đồng thời lên tiếng cùng lúc.
"Em gầy quá."
"Anh gầy quá."
Giang Tử Mặc sửng sốt, sau đó dịu dàng hôn lên cổ cậu, phải quen thuộc lẫn nhau đến mức nào mới có thể vào khoảnh khắc ôm lấy nhau kia đã lập tức nhận ra người trong ngực gầy đi rất nhiều, hắn gầy đi, Quý Hoài cũng vậy.
Không cần nghĩ quá nhiều, hắn đoán ra được hai năm nay Quý Hoài đã sống thế nào.
"Về sau sẽ bồi bổ lại cho em." Giang Tử Mặc xoa cái eo gầy chỉ còn một lớp thịt mỏng của Quý Hoài.
Quý Hoài nở nụ cười, mắt lóe lên tia sáng đã biến mất từ lâu, "Em học nấu ăn rồi, về sau làm nhiều món cho anh ăn."
"Có ăn được không?"
"Đương nhiên có thể, không ăn được anh cũng phải ăn." Quý Hoài cười cắn lên vai Giang Tử Mặc.
Giang Tử Mặc sờ soạng khắp người Quý Hoài coi như kiểm tra, phát hiện ra đúng là gầy đi nhiều quá, ôm vào không thoải mái như trước. Hắn lại càng đau lòng, tay xoa eo cậu, hôn lên môi và tai cậu.
Quý Hoài run lên, khẽ rên rỉ ôm Giang Tử Mặc không buông tay.
"Nài nài nàiii đủ rồi nhá, tâm sự tâm siếc xong rồi đúng không? Thở dốc cái gì đấy?" Vương Văn Bân ngồi trên ghế lái huýt sáo.
Quý Hoài biết là có Vương Văn Bân ở đây nhưng cũng không chịu buông chú Mặc ra, cậu dụi mặt lên vai hắn. Giang Tử Mặc trừng mắt nhìn Vương Văn Bân, tay cũng không chịu buông Quý Hoài.
Vương Văn Bân chậc lưỡi, đưa bọn họ tới dưới nhà rồi đi. Quý Hoài hơi choáng váng, đến cả lời tạm biệt cũng chưa nói. Giang Tử Mặc kéo tay cậu, "Chúng ta về nhà."
Giang Tử Mặc có chìa khóa, hắn mở cửa ra sau đó bật đèn, quét mắt một lượt rồi kéo Quý Hoài đang đứng ngoài cửa vào lòng mình.
"Có phải lúc nào nhớ tôi thì sẽ đến đây không?"
Quý Hoài dụi mặt vào ngực hắn, hít sâu một hơi cảm nhận hơi thở quen thuộc kia, rầu rĩ nói: "Chỉ khi nào không nhớ thì mới dám tới."
Giang Tử Mặc tê tái cả cõi lòng, giống như bị người ta dùng vô số cây kim đâm vào, mắt hắn hơi đỏ lên, nghẹn yết hầu nói: "Tôi biết."
Tôi biết thời thời khắc khắc em đều nhớ đến tôi, cho nên tôi liều cả mạng sống cũng muốn trở về, cho dù mất đi ý thức nằm trên giường bệnh thì vẫn luôn có một giọng nói thúc giục tôi tỉnh lại. Giọng nói ấy nói cho tôi biết, tôi phải trở về, trong nhà còn có người đang đợi tôi.
Nếu tôi không về, người ấy sẽ nhớ tôi phát điên mất.
Hai người cứ ôm nhau như vậy ngồi xuống sofa, hai tay ôm chặt lấy đối phương, một giây cũng không dám buông ra.
Cứ như vậy ôm thật lâu, Giang Tử Mặc mới nâng mặt Quý Hoài từ trong lồng ngực mình lên.
"Cho tôi hôn em được không?"
"Ừm." Quý Hoài khẽ gật đầu.
Giang Tử Mặc hôn từ mi mắt đi xuống, hôn từng chút một, môi dán lên môi Quý Hoài, ấm áp nồng nàn. Hắn cọ lên chóp mũi cậu rồi hôn xuống cằm.
Quý Hoài cảm thấy như ngã vào một cái nệm bông, ở dưới còn có lò sưởi, sưởi ấm toàn thân cậu, ấm cả vào trong tim. Cậu nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng giao phó cho Giang Tử Mặc.
"Em cứ như vậy tôi không nhịn được nữa đâu." Giang Tử Mặc nhéo một bên má cậu nói.
Quý Hoài mơ màng nói: "Nhà chỉ có hai người chúng ta, anh... không muốn à?"
Ánh mắt Giang Tử Mặc trầm xuống, tay dường như không thể khống chế khẽ niết mặt cậu, Quý Hoài nhìn hắn.
"Sao tôi lại không muốn chứ?" Giang Tử Mặc nâng mặt cậu lên, nhìn vào mắt cậu nói: "Tôi vô cùng muốn, giây phút nào cũng muốn, muốn ôm em, muốn em nằm dưới người tôi mà khóc cầu xin tôi, khóc gọi tôi là chồng..."
"Vậy sao anh còn chưa làm?" Quý Hoài tuy thẹn thùng nhưng vẫn nói ra miệng.
"Tôi sợ không khống chế được, sẽ làm em bị thương." Giang Tử Mặc dịu dàng vuốt ve Quý Hoài, tình dục trong đáy mắt bắt đầu dậy sóng, nhưng hắn tận lực khắc chế.
Hăn biết thân thể chính mình đã không được động vào Quý Hoài hai năm rồi, một khi làm thật thì sẽ như quỷ hút máu, hận không thể vắt khô cậu, cắn nuốt sạch sẽ cả máu thịt cậu vào trong thân thể.
"Em không sợ, em không sợ đau." Quý Hoài dần đỏ bừng mặt lên, nhỏ giọng nói: "Không phải anh muốn em gọi chồng à?"
"Em!" Gân xanh trên trán Giang Tử Mặc nảy lên, ngón tay siết chặt lấy Quý Hoài.
"Chồng ơi, "Quý Hoài ngượng ngùng nhìn, ôm lấy cổ Giang Tử Mặc thì thầm vào tai hắn, "Em muốn anh đi vào."
Lông mày Giang Tử Mặc nhảy dựng lên, toàn thân nóng máu không kiềm chế được nữa, đè Quý Hoài xuống dưới thân.
Hết thảy giống như nổ tung, lửa tình nhanh chóng xâm chiếm bao vây lấy cả hai người. Quý Hoài không thấy đau, có lẽ cậu thích cái cảm giác đau đớn này, đau như muốn thiêu đốt linh hồn, nhưng lại làm cậu vui sướng trào nước mắt.
Cậu vui sướng, cậu hưng phấn, cậu kích động, tất cả cuộn trào bùng nổ trong thân thể, cậu ôm chặt lấy hắn, sau đó thuận theo nhịp độ của chú Mặc, chủ động đưa đẩy thân mình.
Giang Tử Mặc nắm eo cậu chửi tục một câu, cuối cùng chỉ còn sự điên cuồng còn sót lại, Quý Hoài kêu rên thật lớn tiếng, chốc lát sau lại bắt đầu khóc.
Cậu cười thật lâu, cũng khóc thật lâu, cuối cùng Giang Tử Mặc hôn lên mắt cậu, cúi đầu nói: "Bảo bối đừng khóc, tôi đã về rồi, tôi sẽ không bao giờ... đi nữa."
"Anh đừng lừa gạt em."
"Tôi không lừa em, sao tôi có thể nỡ lòng lừa em được đây, đừng khóc, Tiểu Hoài." Khóe mắt Giang Tử Mặc cũng bắt đầu ướt, giọt nước mắt trong suốt trào ra, rơi xuống khuôn mặt Quý Hoài, "Em khóc khiến lòng tôi đau."
Quý Hoài cắn môi khóc thút thít, thân thể không ngừng run rẩy, không biết là khóc vì nỗi đau từ nội tâm hay là vì động tác bên dưới thân thể.
Cho đến khi cậu chậm rãi ngừng khóc, cậu ôm cổ Giang Tử Mặc không buông: "Em muốn nữa, muốn nữa, anh làm tiếp đi, đêm nay không cho phép anh dừng lại."
Giang Tử Mặc vẫn còn ở trong thân thể Quý Hoài, giờ khắc này nếu có một trận sóng thần dâng lên hay có một trận động đất đột ngột xảy đến, khiến hai người chết cùng một chỗ cũng coi như thỏa lòng.
Như vậy thì có thể thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không rời xa nhau.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
198 chương
222 chương
32 chương
40 chương
115 chương
12 chương