Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Chương 140
Edit: anh Dờ
Ăn trưa xong, Quý Hoài buồn ngủ nằm sấp trên sofa, Giang Tử Mặc nhìn cậu một cái: "Mệt hả?"
"A..." Quý Hoài ngáp một cái, ăn cơm xong cậu muốn chợp mắt, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
"Em ngủ một chút thôi." Cậu rầm rì.
Giang Tử Mặc tăng nhiệt độ điều hòa lên, đắp áo khoác cho Quý Hoài. Tuy rằng đang tháng tám nhưng điều hòa để nhiệt độ thấp vẫn có thể bị cảm lạnh.
Lúc Vương Văn Bân tới, Giang Tử Mặc đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho cậu ta đừng to tiếng. Vương Văn Bân nhìn thoáng qua Quý Hoài đang ngủ trên sofa, nhẹ nhàng đi vào đóng cửa lại.
"Không thì sắp xếp một cái phòng nghỉ đi? Không cần rộng quá, đặt cái giường là đủ rồi."
Giang Tử Mặc gật đầu, đề nghị của Vương Văn Bân rất vừa lòng hắn. Lúc hắn đi làm rất muốn mang Quý Hoài theo, tốt nhất là có thể đặt dưới tầm mắt của hắn, muốn nhìn sẽ nhìn, muốn hôn sẽ hôn, nếu có phòng nghỉ thì tiện hơn.
"Lão đại, đừng có cười dâm dê như thế, anh cười là tôi biết ngay anh đang nghĩ gì rồi." Vương Văn Bân nói.
Giang Tử Mặc lạnh mặt, cảnh cáo trừng cậu ta một phát.
Vương Văn Bân cười, ngồi xuống đối diện hắn, thấp giọng nói: "Mấy ngày nay Hoa thị bên kia có động tĩnh, Hoa Cẩm Lăng hành động lộ liễu hơn nhiều."
"Hoa Chính Diệu còn chưa chết mà cậu ta đã vội vã muốn nắm quyền?"
"Cậu ta muốn nắm quyền nhưng chắc gì Hoa Duẫn Hòa đã đồng ý." Vương Văn Bân nói, "Có điều cậu ta chắc là phát hiện ra người mà anh cài vào rồi."
"Biết cũng chẳng sao, Hoa Chính Diệu già rồi, Hoa Duẫn Hòa chỉ biết bám riết lấy phòng thiết kế, dù dã tâm Hoa Cẩm Lăng có lớn thế nào cũng khó mà đi tiếp."
Hoa gia là một xí nghiệp lạc hậu, cành rễ lẫn lộn, bên trong toàn là hàng bô lão bảo thủ giữ ghế khư khư ăn lợi nhuận khổng lồ. Nhưng Hoa Cẩm Lăng học quản trị kiểu mới, tốt nghiệp bằng MBA loại xuất sắc, dã tâm anh ta lớn như thế sao có thể cam tâm để mấy lão già chỉ đạo.
Nhưng trong công ty toàn là các bậc chú bác, ai cũng có thể lấy tư cách trưởng bối ra để giáo huấn anh ta. Hoa Cẩm Lăng muốn cải cách Hoa thị tất nhiên phải động dao động súng, máu chảy đầu rơi.
Cho dù Hoa Cẩm Lăng có hất cẳng được người hắn cài vào thì cũng khó có thể động vào gốc rễ, cắt chỗ này thì còn chỗ khác. Trừ khi anh ta có gan thay máu toàn bộ Hoa thị.
Có điều nếu làm vậy thì Hoa Chính Diệu sẽ không để yên, trừ lão ra còn có Hoa Duẫn Hòa, các cô dì chú bác trong Hoa gia, một đám người sẽ đổ xô ra ngăn cản Hoa Cẩm Lăng.
"Cổ phần trong tay Hoa Duẫn Giang đều cho Hoa Cẩm Lăng cả rồi, hơn nữa Hoa Chính Diệu cũng cho cậu ta một ít, hiện tại cổ phần Hoa thị trong tay cậu ta sắp đuổi kịp Hoa Duẫn Hòa."
Giang Tử Mặc gõ ngón tay lên bàn, suy tư một chốc rồi nói: "Bây giờ chúng ta có bao nhiêu?"
"Gần 11%." Vương Văn Bân đáp.
"11% chưa đủ, phải thu mua thêm."
"Tôi còn phải nói với anh chuyện này, Hoa Duẫn Quan có 20% cổ phần, trừ Hoa Chính Diệu ra thì ông ta là người nắm nhiều cổ phần nhất trong Hoa thị."
Vương Văn Bân vừa nhắc chuyện này, Giang Tử Mặc nheo mắt trầm ngâm nói: "Hoa Cẩm Lăng nắm thêm phần của Hoa Duẫn Giang, tổng cộng là 16%, còn lâu mới có tiếng nói trong hội đồng. Phần trong tay Hoa Duẫn Hòa thì khả năng cao là cậu ta là không lấy được, lão cáo già Hoa Chính Diệu cũng sẽ không cho cháu trai toàn bộ, mấy bô lão trong công ty thì sống chết ôm cổ phần, cho nên..."
"Hoa Duẫn Quan sao có thể đưa cổ phần của mình Hoa Cẩm Lăng?" Vương Văn Bân nghĩ không ra.
Giang Tử Mặc cũng khó hiểu, hắn chau mày suy tư, lơ đãng nhìn tới Quý Hoài nằm trên sofa, đôi lông mày càng nhíu chặt hơn.
Hoa Duẫn Quan, Tạ Chi, Quý Hoài.
"Dựa vào đâu mà cậu ta nghĩ Hoa Duẫn Quan sẽ chịu đưa cổ phần?" Vương Văn Bân thay đổi góc độ suy nghĩ, hỏi lại một lần.
Giang Tử Mặc cười khẽ một tiếng, đáp: "Xem ra chúng ta coi thường Hoa Cẩm Lăng rồi, cậu ta không ngu ngục như người Hoa gia, khôn hơn nhiều."
"Tôi cứ có cảm giác Hoa Cẩm Lăng sẽ làm gì đó, không được, tôi phải đi tra xem, chúng ta biết quá ít về Hoa Cẩm Lăng." Vương Văn Bân đứng lên, nghĩ nghĩ lại nói: "Lão đại, tôi biết anh không đặt người Hoa gia ở trong mắt, mấy năm nay anh luôn chơi đùa với bọn họ, nhưng cũng đừng lơ là, phải cẩn thận với Hoa Cẩm Lăng."
Giang Tử Mặc gật đầu, Vương Văn Bân không biết hắn có nghe lọt hay không, cậu ta thấy hơi bất an. Mãi gần đây cậu ta mới biết đến Hoa Cẩm Lăng, bởi vì trước đó Hoa Chính Diệu coi trọng con thứ ba là Hoa Duẫn Quan, sau khi Hoa Duẫn Quan bỏ nhà đi vì một người phụ nữ thì Hoa Chính Diệu mới tập trung bồi dưỡng Hoa Cẩm Lăng.
Mấy năm trước Hoa Cẩm Lăng được gửi ra nước ngoài ăn học, hai năm nay tốt nghiệp rồi mới trở về, vừa về liền tiếp nhận dự án của công ty, dự án thành công rực rỡ khiến cho tất cả những mối nghi ngờ trong Hoa thị đều biến mất.
Bọn họ luôn không đặt Hoa Cẩm Lăng ở trong mắt, nhưng tới lúc phát hiện ra thì Hoa Cẩm Lăng đã có năng lực chống lại.
Mà Hoa Cẩm Lăng đã sử dụng thủ đoạn thế nào, bọn họ không rõ.
Điều này cũng khiến Vương Văn Bân bất an, cậu ta ngầm cảm nhận được phải cảnh giác với Hoa Cẩm Lăng nhiều hơn.
Lục Thất than thở mấy ngày liền, Vương Văn Bân thấy dạo này Lục Thất không vội vã quay về sau khi tan làm thì lòng cậu thoải mái hơn nhiều. Cậu vẫn không nhịn được mà xuất hiện trước mắt Lục Thất, tuy không đến gần, nhưng để Lục Thất có thể nhìn thấy cậu cũng tốt.
Tan tầm hôm đó, Lục Thất nhận một cuộc điện thoại, anh vội vàng nói: "Anh xuống ngay bây giờ đây, đang ở thang máy... anh có giận đâu, không phải anh không đi tìm em, em bảo anh tự xem lại bản thân còn gì, anh nghĩ kỹ rồi... Không, anh có bảo không cho em tới đây đâu, ý anh không phải thế, Tiểu Nhã đừng giận..."
Vương Văn Bân đứng đằng sau nhìn Lục Thất, sau đó rũ mắt xuống.
Thang máy mở ra, Lục Thất chạy vội ra ngoài, Vương Văn Bân cũng ra khỏi thang máy.
"Tiểu Nhã." Lục Thất chạy ra chỗ cạnh bồn hoa.
"Cuối cùng anh cũng xuống." Tiểu Nhã ném túi xách cho anh, "Em tưởng anh giận nên bơ em, em chỉ có thể tự mình tới đây."
"Không đâu, sao anh có thể giận em được?" Lục Thất cầm túi xách cho cô, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Không thì đi đâu? Đưa em về nhà luôn à?" Tiểu Nhã trừng mắt liếc nhìn Lục Thất.
Lục Thất thầm thở phào, bây giờ phải quan sát kỹ Tiểu Nhã thì mới có thể đoán trúng ý cô.
Vương Văn Bân đi theo sau bọn họ, Tiểu Nhã đã từng gặp cậu nên cười chào hỏi một chút, Vương Văn Bân nhàn nhạt gật đầu.
Tiểu Nhã sửng sốt, Vương Văn Bân nói: "Lục Thất, không định giới thiệu bạn gái sao?"
"À..." Lục Thất xấu hổ gãi đầu, "Đây là Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, đây là... ờ, bạn của anh."
"Em gặp một lần rồi mà." Tiểu Nhã nói, lần đó Vương Văn Bân uống say ngồi trước cửa nhà Lục Thất. Vẻ mặt của Tiểu Nhã không đúng lắm, đều bảo phụ nữ có giác quan thứ sáu, mà giác quan thứ sáu của Tiểu Nhã thường rất chuẩn.
Cô ôm cánh tay Lục Thất, cười hỏi: "Chúng ta ăn gì đây?"
"Em muốn ăn gì? Hay là tới quán beef steak kia nhé?"
"Chúng ta ăn lẩu đi, kêu anh đẹp trai này đi cùng luôn." Tiểu Nhã quay đầu nhìn Vương Văn Bân, Lục Thất xấu hổ đang định nói không cần thì Vương Văn Bân lại cười đồng ý.
"Được."
Bọn họ tới một tiệm chuyên lẩu vô cùng nổi tiếng ở tầng 4 khu trung tâm thương mại. Một hàng dài người xếp trước cửa tiệm, lúc Lục Thất tới thì chỉ có thể lấy số thứ tự rồi đi xếp hàng.
Vương Văn Bân tựa vào lan can bên cạnh cúi đầu nhìn phía dưới, cậu vẫn chưa cắt tóc, buộc thành một lọn sau đầu. Chân Vương Văn Bân rất dài, chỉ nhìn vóc dáng này thôi cũng khiến người ta tò mò muốn xem mặt.
Lục Thất nghe thấy âm thanh chụp ảnh tanh tách từ mấy cô gái phía trước, nhất thời anh thấy không vui, mấy cô gái này thậm chí chụp ảnh quang minh chính đại không thèm lén lút.
Anh nhíu mày gọi một tiếng: "Văn Bân."
Vương Văn Bân quay đầu lại khó hiểu nhìn anh, Lục Thất dừng một chút, không biết nên nói gì.
Vương Văn Bân lại quay đầu tiếp tục nhìn xuống dưới, cho tới khi gần tới lượt họ, Lục Thất mới gọi một tiếng kêu Vương Văn Bân đi vào.
Phục vụ dẫn bọn họ vào chỗ ngồi, Lục Thất và Tiểu Nhã ngồi một bên, Vương Văn Bân ngồi xuống đối diện.
Lục Thất thấy thật xấu hổ, bây giờ anh và Vương Văn Bân không nói chuyện được mấy câu, bình thường hai người toàn tránh mặt, đã lâu rồi chưa cùng ngồi ăn cơm với nhau.
Lúc phục vụ đưa menu, Lục Thất theo thói quen đưa cho Vương Văn Bân trước, đây là thói quen khi bọn họ hay đi ăn với nhau. Lục Thất không thích gọi món, lần nào ăn cơm cũng là do Vương Văn Bân gọi, Lục Thất chỉ cần chờ là xong, dù sao Vương Văn Bân biết rõ anh thích và không thích gì, Lục Thất ăn cơm không cần mang theo não. Cho nên lúc này Lục Thất mới vô thức đẩy việc gọi món này cho Vương Văn Bân.
Vương Văn Bân giật mình, cậu nhận lấy menu sau đó đưa cho Tiểu Nhã, "Ưu tiên phụ nữ."
"A." Lục Thất bây giờ mới sực nhớ ra, quay ra thấy Tiểu Nhã không có vẻ gì mất hứng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Nhã gọi xong thì chuyển menu cho Vương Văn Bân, "Ăn gì gọi nấy, hôm nay Lục Thất mời khách."
Lục Thất gật đầu, "Đúng vậy, hôm nay anh mời."
Vương Văn Bân xoay xoay cây bút, sau đó đánh dấu mấy cái, cậu gọi phục vụ tới, "Tôi gọi mấy thứ này nhé."
"Chờ đã, Lục Thất chưa gọi món." Tiểu Nhã vội nói.
"Không cần, tôi gọi thay anh ấy rồi." Vương Văn Bân đáp.
Tiểu Nhã giật mình không nói gì. Suốt lúc ăn cơm, Vương Văn Bân luôn im lặng, Tiểu Nhã và Lục Thất nói chuyện với nhau, sợ Vương Văn Bân buồn chán nên thỉnh thoảng lại quay ra nói chuyện với cậu, Vương Văn Bân trả lời rất lãnh đạm, chuyên chú ăn thịt.
Ăn xong Lục Thất đi tính tiền, Vương Văn Bân ăn xong cũng đứng lên, Tiểu Nhã cười cười đi cùng cậu ra ngoài, "Quan hệ của cậu và Lục Thất tốt lắm hả? Trước đây không nghe anh ấy nói."
Vương Văn Bân cảm thấy đậu má hình như mình cũng có giác quan thứ sáu, từ lúc Tiểu Nhã gọi cậu đi ăn cơm cùng là đã thấy sai sai rồi, bây giờ cảm giác ấy còn rõ ràng hơn.
"Bọn tôi quen nhau mười lăm năm rồi, chị thử nói xem?"
"Lâu như vậy rồi sao, nhưng nửa đời sau Lục Thất sẽ ở bên cạnh tôi."
"Nửa đời sau lâu như vậy sao có thể nói trước được?" Vương Văn Bân cười lạnh.
Tiểu Nhã bật cười, nhìn thấy Lục Thất đi ra rồi thì thấp giọng nói: "Lục Thất khá là ngay thẳng, tâm tư không nhiều, làm người rất đơn thuần, tôi thích anh ấy như thế. Đàn ông như vậy bây giờ rất khó tìm, hơn nữa lại còn có tiền."
Vẻ mặt Vương Văn Bân lập tức lạnh xuống, trừng mắt nhìn Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã ghé sát vào cậu, thấp giọng nói: "Anh ấy không thích nam đâu, cậu đừng có vọng tưởng nữa. Tại sao bên cạnh cậu toàn người như vậy thế? Hết đôi này tới đôi khác, bẻ cong hết người này tới người khác sao? Tôi ghét nhất là loại người như các cậu."
"Câm mồm." Vương Văn Bân lạnh lùng, "Đcm chị nói chuyện cho tử tế, nếu còn dám..."
"Vương Văn Bân!" Lục Thất chạy ra, "Mắng chửi cái gì đấy?"
"Đit mẹ tôi cứ chửi đấy thì sao, ngu ngốc!" Hai từ sau cùng là nói với Lục Thất, nhưng Lục Thất lại tưởng là Vương Văn Bân nói Tiểu Nhã, vì thế anh nổi giận, vung một quyền qua.
"Vương Văn Bân, tao cảnh cáo mày đấy, tránh xa Tiểu Nhã ra, cũng tránh xa tao ra!"
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
198 chương
222 chương
32 chương
40 chương
115 chương
12 chương