Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Chương 119
Edit: Dép
Hai năm trước.
Sinh nhật 26 tuổi của Vương Văn Bân.
Lục Thất uống say đến bất tỉnh nhân sự, từ quán bar đi ra gục xuống nôn bên cột điện. Vương Văn Bân bất đắc dĩ ở phía sau đỡ Lục Thất.
"Anh Thất?"
Lục Thất không đáp lại, khoác tay lên vai Vương Văn Bân, nếu Vương Văn Bân không dìu anh, anh đã trực tiếp ngã sấp mặt. Vương Văn Bân gọi vài lần Lục Thất vẫn không phản ứng, cậu đành dìu Lục Thất lên xe.
Cậu lái xe đưa Lục Thất về nhà, Vương Văn Bân cũng có chìa khóa nhà của Lục Thất, cậu vẫn luôn mang theo bên mình, giờ dùng nó để mở cửa.
Tới nhà, Vương Văn Bân đỡ Lục Thất vào phòng tắm, cởi hết quần áo của anh chỉ trừ lại quần lót, cậu do dự một hồi rồi cũng cởi nốt ra.
Căn hộ một người ở không có bồn tắm, bây giờ Vương Văn Bân chỉ có thể một tay đỡ Lục Thất, tay kia mở vòi sen.
Nước ấm chảy xuống, Vương Văn Bân đỡ lưng Lục Thất, tay kia cầm khăn mặt lau mặt cho anh. Vừa rồi lúc cởi quần áo của Lục Thất, không khí có chút kiều diễm, nhưng sau một hồi vật lộn vã mồ hồi với người say xỉn, không khí kia đã không còn.
"Anh Thất, xong ngay bây giờ đây." Vương Văn Bân bị Lục Thất đánh trúng mũi, đau tới mức chảy nước mắt.
Cậu vừa đau vừa nghĩ thầm: Nếu bị gãy thật, không biết anh Thất có chịu trách nhiệm hay không.
"Khó chịu, khó chịu quá." Lục Thất nhắm mắt rên rỉ.
"Sắp xong rồi, sắp xong rồi." Vương Văn Bân luống cuống quấn khăn tắm vòng qua hông Lục Thất, đỡ Lục Thất đi ra ngoài, vừa đi được hai bước thì Lục Thất đứng bất động.
"Anh Thất, tối nay không cần đánh đâu." Vương Văn Bân toát mồ hôi, bây giờ chỉ muốn dỗ Lục Thất đi ngủ.
Lục Thất vẫn đứng im, híp mắt rầm rì: "Phải... đánh răng."
"Thôi được rồi, nào thì đánh răng." Vương Văn Bân bó tay, đành đỡ Lục Thất tới bồn rửa mặt, Lục Thất say khướt tựa vào vai cậu, Vương Văn Bân chỉ có thể vươn tay ra lấy kem đánh răng, sau đó vặn vòi lấy nước.
"Anh Thất, há miệng ra, chúng ta đánh răng." Vương Văn Bân xoay mặt Lục Thất qua, dỗ dành anh.
Lục Thất nghe thấy "đánh răng" thì mở miệng ra, Vương Văn Bân ôm anh, chỉ có thể dùng một tay đánh răng cho Lục Thất, Lục Thất ngoan ngoãn há miệng đánh răng, Vương Văn Bân nhìn mà không giận nổi.
Từ nhỏ Lục Thất đã được mẹ huấn luyện thành thói quen, buổi tối trước khi đi ngủ nhất định phải đánh răng, nhiều năm như vậy mà vẫn duy trì, ngay cả khi say rượu cũng không quên.
Vương Văn Bân rửa sạch sẽ rồi đỡ Lục Thất vào giường. Lúc Lục Thất gục trên giường, anh vô thức ôm chăn lăn một vòng, chân thò ra ngoài chăn.
Vương Văn Bân đứng bên giường, cảm thấy kích thích hơi lớn, lúc tắm không để ý, giờ nhìn thân thể trần trụi của Lục Thất ở trên giường, cậu hơi không chịu nổi.
Cậu muốn mặc áo ngủ vào cho Lục Thất, sau khi mặc xong đã toát cả mồ hôi, liền đi vào tắm rửa một lúc. Tắm xong, Vương Văn Bân đi tới bên bồn rửa mặt bắt đầu đánh răng.
Trước kia cậu không có thói quen đó, trước năm 18 tuổi cậu còn không biết là buổi tối phải đánh răng, mẹ chết sớm không nói cho cậu biết, người ba nát rượu kia cũng chẳng nói cho cậu hay. Ngay cả đánh răng buổi sáng Vương Văn Bân còn làm cho có, nói gì tới đánh răng buổi tối.
Nhưng Lục Thất vẫn luôn nói là phải đánh răng vào buổi tối, hơn mười năm qua, cậu gần như đã ghi nhớ cái thói quen này vào xương tủy, giống như Lục Thất vậy.
Vương Văn Bân rửa mặt xong đi ra nằm lên giường. Cho tới giờ cậu toàn ngủ cùng Lục Thất, Lục Thất chưa bao giờ bảo cậu ra sofa nằm cả, anh chưa từng khách khí với cậu.
Vương Văn Bân nhắm mắt, đắp một góc chăn lên ngang bụng, còn lại đã bị Lục Thất chiếm hết.
Hôm nay là sinh nhật 26 tuổi của cậu, Lục Thất bao một phòng ở quán bar, cùng mấy tên trạch nam ở A Uyển đi chúc mừng sinh nhật Vương Văn Bân. Lục Thất sắp xếp từ trước nên Vương Văn Bân không hề biết, lúc đi vào quán, cậu bị người phía sau bịt mắt đẩy đi vào.
Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang lên, đèn rực sáng, Lục Thất cầm micro đứng ở chỗ cao nhất trên sân khấu hát chúc mừng sinh nhật cậu.
"Happy birthday to you, happy birthday to you..."
Tiếng hát và điệu nhạc quen thuộc cứ quanh quẩn thật lâu trong tâm trí Vương Văn Bân, ngay cả Giang Tử Mặc lạnh lùng nay cũng đứng phía sau đám người vỗ tay hát chúc mừng sinh nhật cậu.
Đây không phải là lần sinh nhật bất ngờ nhất mà Lục Thất tổ chức cho cậu, trước kia, cứ mỗi năm Lục Thất lại bày ra một trò mới, năm ngoái là tặng một chiếc xe thể thao hàng limited, năm kia tặng một căn nhà cạnh bờ biển.... Sau đó Vương Văn Bân nói không thích, năm nay Lục Thất đổi thành tổ chức sinh nhật kiểu này.
Giống như lần đầu tiên Lục Thất tổ chức một sinh nhật vô cùng đơn giản cho Vương Văn Bân, có bánh ngọt, có hát mừng, có những lời chúc, vậy là đủ.
Vương Văn Bân dường như cảm động rồi, ý tưởng vốn rục rịch trong lòng giờ lại nhảy ra.
"Văn Bân, sinh nhật vui vẻ." Lục Thất nói xong, thật nhiều những băng vải màu sắc phụt ra trên sân khấu, rơi xuống khắp nơi, rơi cả lên người Vương Văn Bân.
Lúc bánh ngọt được đưa lên, Lục Thất giành quyền ước của Vương Văn Bân, "Năm nay anh thay mày ước nhé, trước kia không biết mày đã ước cái gì, có thực hiện được hay không, năm nay để anh ước cho, tuyệt đối sẽ thành sự thật."
"Được, anh ước giùm em đi." Vương Văn Bân cười.
"Năm nay mày 26 rồi, vậy thì ước trong vòng 2 năm tới sẽ kết hôn, năm nay kết hôn, sang năm có tin vui, anh làm đàn anh sẽ cho mày một cái bao lì xì, anh đã đợi bao nhiêu năm rồi đấy nhé."
Vẻ mặt Vương Văn Bân lập tức lạnh xuống, xung quanh mọi người cười nói, mà cậu lại chẳng nhếch nổi khóe môi.
Vương Văn Bân nằm yên lặng nhìn trần nhà, rồi nghiêng đầu nhìn Lục Thất đang ngủ. Lục Thất ngủ rất sâu, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt đỏ ửng.
Vương Văn Bân càng nhìn càng tuyệt vọng, cậu đã đợi mười năm, cậu nghĩ mình vẫn có thể chờ đợi tiếp, vẫn có thể ở bên cạnh Lục Thất với thân phận một người em trai.
Nhưng, Lục Thất mong cậu kết hôn sinh con, liệu một ngày nào đó Lục Thất cũng sẽ dẫn người về, sau đó bảo cậu gọi một tiếng chị dâu hay không?
Đến lúc ấy cậu sẽ chịu đựng như thế nào?
Lục Thất xoay người, gác chân lên bụng Vương Văn Bân.
Dòng suy nghĩ của Vương Văn Bân đứt đoạn, cậu nhìn Lục Thất thật lâu. Anh Thất, anh đối xử với em tốt như thế, phải chăng em làm gì thì anh cũng không tức giận? Nếu như em... có ý nghĩ như thế, anh cũng sẽ không tức giận chứ?
Anh đối tốt với em như vậy, sao có thể giận em được.
Vương Văn Bân ngồi dậy, con người trầm xuống, dục vọng trong lòng ngày càng mãnh liệt như thể thiêu rụi cậu thành một đống tro tàn.
Qua một lúc lâu, Vương Văn Bân ghé vào dán lên khóe môi Lục Thất, không động đậy.
Cậu cứ như vậy hồi lâu, cẩn thận nhìn Lục Thất, sợ Lục Thất bỗng dưng tỉnh lại. Cậu buông ra rồi lại cúi đầu hôn lên môi Lục Thất, sau đó có tật giật mình sợ hãi lui về.
"Anh Thất, anh Thất..." Cậu nhỏ giọng gọi, càng tới gần càng khó nhịn, con mãnh thú trong người có thể nhảy ra bất kỳ lúc nào.
Cậu thấp thỏm kêu "anh Thất", sợ hãi không biết phải làm sao, "Anh Thất, anh đừng giận em, anh sẽ không giận đâu đúng không?"
Lục Thất vẫn nhắm mắt không hề phản ứng.
Vương Văn Bân ngồi lên người Lục Thất, nhưng cậu không dám đè hẳn xuống mà vẫn hơi nhấc người lên. Bàn tay run rẩy của Vương Văn Bân cởi áo ngủ của Lục Thất, cậu mặc quần áo cho Lục Thất cho nên cậu biết dưới lớp quần áo này chẳng có gì cả.
Vương Văn Bân do dự một lát, đứng dậy cởi quần áo của chính mình, sau đó lại khóa ngồi trên người Lục Thất, ngón tay liên tục chà xát, nắm lấy thứ kia của anh.
Lòng cậu run rẩy, cắn răng ngồi xuống.
Cậu không hề làm theo trình tự, lần đầu tiên bị chệch ra ngoài. Cậu muốn gạo nấu thành cơm trước khi Lục Thất tỉnh lại nên hơi vội vàng, lại cho vào một lần nữa. Lần này vào được một chút, cậu không có kinh nghiệm, liền ngồi thẳng xuống.
Cậu chậm rãi đẩy vào, không biết là do đau hay vì chịu đựng, trán đã mướt mồ hôi. Lục Thất khó chịu hừ một tiếng, cậu lập tức ngừng lại. Chờ tới khi Lục Thất không phát ra âm thanh gì nữa, cậu mới tiếp tục ngồi xuống, trước đó cậu không hề chuẩn bị, cho nên không chỉ cậu đau mà Lục Thất cũng đau, anh đau tới nhíu mày.
Vương Văn Bân mới chỉ đi vào một nửa, bây giờ còn đang hoảng hốt, cậu có thể cảm nhận được dòng máu đang chảy xuống. Hai đùi cậu run rẩy kịch liệt, sự sợ hãi và bối rối tràn ngập cõi lòng.
"Anh Thất, anh sẽ không giận em đúng không? Sẽ không chứ?" Cậu thấp giọng hỏi, nhưng không dám nghe đáp án từ Lục Thất.
Lúc cậu đang hoảng hốt bối rối muốn tiến hành bước tiếp theo, Lục Thất mở mắt ra.
"Cái đm, Văn Bân mày đang.... làm gì vậy?" Lục Thất sợ hãi hoảng hồn nhìn cậu.
"Em..." Vương Văn Bân bối rối, toàn bộ sự kiên quyết khi nãy đã sụp đổ, "Anh Thất, anh nghe em nói đã, em...."
"Mày cút xuống!" Lục Thất tức giận rống lớn, chán ghét nhíu chặt mày lại.
Vương Văn Bân chua xót, không dám nhìn thẳng vào Lục Thất. Lục Thất nổi giận đẩy Vương Văn Bân ra. Cậu bất ngờ không kịp đề phòng, bị đẩy lăn xuống đất. Cậu kinh hoảng ngẩng đầu lên thấy Lục Thất đang kéo quần áo, ánh mắt tức giận nhìn cậu.
"Từ khi nào thì có ý nghĩ đó?"
"Anh Thất, anh đừng giận..." Vương Văn Bân bối rối đứng lên, có chút không biết phải làm gì, cậu định chạm vào Lục Thất nhưng bị Lục Thất tránh đi.
"Mày đừng gọi anh Thất nữa, tao không có thằng em mơ ước anh trai như thế, Vương Văn Bân, thật sự không nghĩ mày lại có suy nghĩ như vậy trong đầu. Nếu biết sớm..."
"Anh Thất..." Vương Văn Bân gọi một tiếng ngắt lời Lục Thất, "Từ lần đầu tiên gặp anh vào mười năm về trước."
Lục Thất khiếp sợ mở to mắt, sau đó giận run người, anh đi đến trước mặt Vương Văn Bân đánh cậu một phát, Vương Văn Bân không kêu một tiếng.
"Cút đi! Bây giờ nhìn thấy mày là đm tao muốn giết người!" Lục Thất chỉ ra cửa rống to, "Ra ngoài!"
"Cút đi Vương Văn Bân, đừng làm tao thấy ghê tởm."
"Tao không có thằng em trai như mày, về sau đừng kêu anh nữa."
"Tao hối hận vì lúc trước đã quan tâm đến mày."
***
Đêm.
Vương Văn Bân bừng tỉnh, sau lưng ướt mồ hôi lạnh, sau đó càng sợ vì Lục Thất đang đứng ở bên giường.
"Anh..." Cậu ta ngồi dậy, "Anh đang làm gì vậy?"
"Không có gì, đi WC không được à." Lục Thất kéo kéo quần, mất tự nhiên dời ánh mắt đi, sau đó lên giường nằm tít tận cạnh giường bên kia, kéo chăn ngủ.
Vương Văn Bân sợ hãi hồi lâu vẫn chưa động đậy, sau đó Lục Thất xốc chăn gào lên: "Rốt cuộc mày có định đi ngủ không thì bảo???"
"...Ngủ." Vương Văn Bân lại nằm xuống.
Một lát sau, Lục Thất bỗng nhiên lên tiếng: "Anh mới vừa nghe thấy... trong mơ mày gọi anh là "anh Thất"."
- ------------------
Thấy mọi người hay gọi Lục Thất là 67 nên tôi muốn đính chính chút, thật ra là anh Bảy thôi nha =)) vì Lục trong lục địa có nghĩa là đất liền (̶đ̶̶ầ̶̶u̶ ̶đ̶̶ấ̶̶t̶) chứ không phải Lục sáu, học theo cậu Bân gọi anh 7 đi =)))))))
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
198 chương
222 chương
32 chương
40 chương
115 chương
12 chương