Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Chương 103
Edit: Dép
Quý Hoài xuống khỏi người Giang Tử Mặc, có hơi ngại ngùng, xung quanh toàn là bạn cùng lớp thế mà cậu lại bổ nhào vào Giang Tử Mặc một cách rớt hết liêm sỉ, nhưng khi quay đầu ra nhìn thấy Lục Thất cũng bổ lên người Vương Văn Bân, lòng cậu cân bằng trở lại.
"Người toàn mồ hôi, chúng ta trở về đi." Quý Hoài nhìn Giang Tử Mặc, áo sơ mi ướt dính sát vào người hắn, trán cũng mướt mồ hôi.
"Về nhà thôi, hôm nay cô Thúy làm món cá em thích ăn." Giang Tử Mặc cười nói.
Quý Hoài vui vẻ gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với mấy bạn học cùng đánh bóng rổ, "Tôi về trước, mai lại gặp."
Quý Hoài quay đầu lại hỏi: "Chú Mặc, sao hôm nay lại trở trời đi đón cháu thế?"
"Đi đón em còn không vui à?"
"Đâu có, vui lắm luôn ấy."
"Cũng đâu phải là lần đầu đi đón em..."
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, giọng ngày càng xa, vai kề vai, khoảng cách gần thật gần. Tiêu Trình kinh ngạc nhìn theo, Quý Hoài khẽ ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói với Giang Tử Mặc, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra sự vui sướng, một Quý Hoài như vậy, Tiêu Trình chưa từng thấy.
"Nhìn gì đấy?" Thành viên ban thể dục khoác vai Tiêu Trình, nhìn về phía Quý Hoài và Giang Tử Mặc đi song song với nhau, nhớ tới lúc Quý Hoài vừa tới Nhạc Vinh đã có một chút lời đồn đại, thuận miệng nói: "Nhìn không giống như lời đồn lắm, đối xử với Quý Hoài tốt phết mà."
Tiêu Trình im lặng thật lâu, nội tâm cảm thấy vô lực, Giang Tử Mặc là người thế nào, cậu ta biết rất rõ. Nhưng người xung quanh, kể cả Quý Hoài đều bị bộ dạng giả dối của anh ta đánh lừa.
Còn cậu ta, cho dù có làm gì thì Quý Hoài vẫn không hề cảm kích.
Lục Thất lên xe trước lái xe, Giang Tử Mặc ngồi cùng Quý Hoài ở ghế sau, Lục Thất thấy hai người lên xe thì lập tức khóa cửa xe lại.
Vương Văn Bân kéo cửa nhưng không kéo ra, Lục Thất hạ cửa kính xuống, nhe răng nói: "Mày giỏi thì tự về đi."
Sau đó nâng cửa kínhh xe lên, khởi động máy. Nhưng xe vừa lăn bánh chưa bao xa, Vương Văn Bân đứng ra trước mũi xe chặn lại, Lục Thất vội đạp phanh, chửi: "Tổ sư thằng điên!"
Vương Văn Bân cười, nhướn mày nhìn Lục Thất, Lục Thất đành đen mặt mở cửa để Vương Văn Bân lên xe.
Lục Thất lại khởi động xe, Vương Văn Bân bỗng nhiên nghiêng người qua ấn đầu Lục Thất, hung hăng cắn lên môi anh, sau đó liền buông ra. Lục Thất nóng máu, tháo dây đai án toàn rồi định chồm qua liều mạng với Vương Văn Bân, Giang Tử Mặc mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Cả hai đều cút xuống xe."
Lục Thất có giận cũng cố phải nhịn lại, miệng bị Vương Văn Bân cắn rách, anh liếm một chút thấy vị tanh mới biết hóa ra chảy máu rồi.
Anh tức giận đến nghiến răng, nếu không có thiếu gia và Hoài thiếu gia trên xe, anh đã lái xe tông thẳng vào gốc cây cho chết luôn thằng ôn con kia rồi.
Vương Văn Bân xoa xoa vết máu dính trên môi, sung sướng cười.
Quý Hoài nhìn mà cũng muốn cười, nhưng sợ Lục Thất ngại nên cố nín lại, Giang Tử Mặc nghiêng đầu nhìn cậu, Quý Hoài nháy mắt, bảo Giang Tử Mặc nhìn sắc mặt tức nghẹn của Lục Thất.
Giang Tử Mặc căn bản không cần nhìn cũng biết Lục Thất đang mang vẻ mặt gì, hắn mím môi, nhớ tới vết thương trên môi Lục Thất, mắt hắn chợt tối lại, hắn kéo Quý Hoài vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi Quý Hoài.
Quý Hoài dường như có thể cảm nhận được hai cặp mắt phía trước đang nhìn mình, cậu xấu hổ muốn né tránh. Nhưng bàn tay của Giang Tử Mặc ấn xuống gáy cậu, trấn an xoa xoa một chút, sau đó mới buông ra.
Quý Hoài đỏ bừng mặt, không dám nhìn mặt Vương Văn Bân và Lục Thất, cậu mím môi, muốn ngồi cách Giang Tử Mặc xa xa một chút. Giang Tử Mặc lại nhướn mi nhìn phía trước, tiếp tục cúi đầu xuống bắt lấy cánh môi Quý Hoài, cắn nhẹ.
"Chú Mặc, đợi đã...." Môi dưới của Quý Hoài bị răng nanh của Giang Tử Mặc cắn rách, Giang Tử Mặc vươn lưỡi liếm, hiện giờ vẻ mặt của hắn giống Vương Văn Bân y như đúc, hai người nhướn mày nhìn nhau qua kính chiếu hậu.
Mặt Quý Hoài nóng muốn bốc cháy, vừa rồi cậu còn cười Lục Thất, bây giờ liền tới phiên cậu!
Đây là gì vậy? Hai con công đực ra oai với nhau sao? Trẻ con không chịu được!
Cho tới khi xuống xe, mặt Quý Hoài vẫn chưa hết đỏ, Lục Thất nhìn nhìn vết thương trên miệng Quý Hoài, cười hê hê, "Hoài thiếu gia, hồi trước anh không biết vì sao cậu lại bị thương trên miệng, hóa ra là như thế, ha ha..."
Sắc mặt Quý Hoài khó tả, cậu nhìn Lục Thất vô tâm vô phế, rõ ràng miệng Lục Thất cũng có vết thương y hệt, thế mà lại còn cười cậu!
Vương Văn Bân đi phía trước, lúc này lại vòng về ôm lấy cổ Lục Thất kéo đi, sau đó cáo lỗi với Quý Hoài: "Hoài thiếu gia, ngại quá, để tôi dắt người đi."
Quý Hoài gật gật đầu, nhìn Lục Thất phản kháng Vương Văn Bân, cậu không hề thấy đồng tình nữa, người vô tâm vô phế như thế bị Vương Văn Bân hái cúc là chuyện không sớm thì muộn.
Lúc ăn cơm, Quý Hoài ăn hai miếng cá sốt cà chua rồi thôi, cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Thất ăn vô cùng vui vẻ, lại càng khô cạn mọi thể loại ngôn từ.
"Uầy, chân giò này ngon thật đấy, cá cũng không tồi." Lục Thất vừa ăn vừa nói, một lúc lâu sau mới cảm thấy đau, "shhh" một tiếng, chửi: "Đệch! Vương Văn Bân! Lần sau mà mày còn dám cắn anh trước bữa cơm, anh sống mái với mày đấy đm!"
"Được, không cắn trước khi ăn cơm." Vương Văn Bân không nhịn được cười.
Giang Tử Mặc dùng ánh mắt nhìn thiểu năng để nhìn Lục Thất, khinh bỉ nói: "Lục Thất, lần sau mà còn khóc lóc tới tìm tôi, mẹ kiếp, tôi đánh chết cậu thật sự đấy."
"Hả?" Lục Thất nhai thịt đầy miệng, khó hiểu nhìn hắn.
Vương Văn Bân nói: "Anh ấy chỉ khóc lóc cầu xin tôi thôi, sao lại khóc lóc cầu xin anh được."
"Được, quà tôi đã chuẩn bị rồi, còn người..." Giang Tử Mặc thoáng nhìn Lục Thất một chút, liền không muốn nhìn nữa, "Thôi, cậu mang đi luôn đi."
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
198 chương
222 chương
32 chương
40 chương
115 chương
12 chương