Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Chương 100
Edit: Dép
Tiêu Trình nhận được bức ảnh chụp màn hình mà Quý Hoài gửi, lập tức đơ người. Trừ cái tin cuối cùng là do cậu ta gửi ra thì cậu ta hoàn toàn không biết gì về hai tin nhắn phía trên, nhưng đúng là tin nhắn được gửi đi từ di động của Tiêu Trình.
Cậu ta nhìn thật lâu vào đoạn tin nhắn đầu tiên, "Quý Hoài, tôi thích cậu."
"Tiêu Trình?" Ông Tiêu nghi hoặc nhìn Tiêu Trình, Tiêu Trình lập tức hồi thần, nở nụ cười cáo lỗi với những người đang tham gia hội nghị. Sau đó cậu ta thu di động lại, không suy nghĩ nữa.
Buổi tối, ông Tiêu vỗ vỗ vai cậu ta, Tiêu Trình hiểu ý của cha mình, đây có nghĩa là ông rất hài lòng với biểu hiện của Tiêu Trình. Bây giờ Tiêu Trình hoàn toàn có thể trợ giúp ông Tiêu làm việc.
Về tới nhà, Tiêu Trình và ông Tiêu ăn cơm, cơm nước xong, Tiêu Trình đi lên lầu, "Con lên xem anh cả."
Ông Tiêu nhíu mày, không nói gì.
Tiêu Trình gõ cửa, sau đó mới mở cửa phòng ra. Rèm trong phòng Tiêu Đồng luôn kéo lại, cho dù ban đêm cũng không mở ra. Trong phòng có một chiếc đèn bàn đang bật, dưới ánh đèn, Tiêu Đồng đang nhìn chăm chú người trên màn hình máy tính.
"Anh?"
Tiêu Đồng lập tức đóng laptop xuống, Tiêu Trình theo thói quen, ngồi vào cạnh giường nhìn Tiêu Đồng.
"Sao thế? Gặp khó khăn ở công ty à?"
"Không." Tiêu Trình lắc lắc đầu, tiếp tục chìm vào im lặng.
"Thế thì có chuyện gì? Ông già lại nói gì anh phải không? Anh đã đồng ý với ông già là không ra khỏi cửa nửa bước rồi, còn muốn thế nào nữa? Chê đứa con trai này làm ông ấy mất mặt đúng không?" Tiêu Đồng trầm mặt xuống.
"Ba không nói anh." Tiêu Trình nhíu mày giải thích, cậu ta nghĩ Tiêu Đồng sẽ không dễ dàng thừa nhận.
"Anh, tin nhắn này là do anh gửi đúng không?"
Tiêu Đồng thản nhiên nhìn di động của Tiêu Trình, vẻ mặt không hề dao động, "Sao anh có thể gửi được, không phải em gửi sao?"
"Em gửi sao em lại không biết? Trừ anh ra còn ai vào đây?" Vẻ mặt điềm nhiên của Tiêu Đồng khiến Tiêu Trình hơi nổi giận.
Tiêu Đồng phì cười, giọng y khàn khàn, tiếng cười có chút thô ráp, "Đây không phải tiếng lòng của chính em hay sao? Không cẩn thận nên lỡ gửi đi chứ gì?"
"Anh đừng chối nữa, em là em trai anh, em rất hiểu anh nghĩ gì." Tiêu Trình đứng lên, giận dữ nói, "Nhưng em không hiểu anh muốn làm gì vậy, hay lại vì chuyện Giang Tử Mặc?"
Tiêu Đồng cũng không giả bộ nữa, mặt trầm xuống cười lạnh, "Em hiểu anh, nhưng anh cũng rất hiểu em đấy, em trai yêu quý ạ, em nghĩ gì trong lòng chẳng lẽ anh lại không rõ? Anh chỉ nói hộ tiếng lòng của em mà thôi, em phải cảm ơn anh mới đúng, vì anh đã thay em nói ra."
"Cái đ...!" Tiêu Trình siết chặt nắm tay, vung nắm đấm tới trước mặt Tiêu Đồng thì ngừng lại.
Tiêu Đồng lạnh lùng nhìn cậu ta, Tiêu Trình cắn răng thả nắm đấm xuống, cậu ta bất đắc dĩ thở dài, lại ngồi xuống cạnh giường.
"Anh, em chưa từng có ý nghĩ ấy với Quý Hoài, em đối với cậu ta..." Tiêu Trình ngừng lại, không nói thêm nữa.
"Không nói tiếp sao? Không thể lừa gạt bản thân nữa đúng không? Hừ, anh là anh trai em, lại còn không rõ em nghĩ gì chắc?" Tiêu Đồng bỗng nhiên mịt mờ, thì thào nói tiếp, "Anh chỉ... không muốn em giống anh, hối hận vì lúc ấy đã không nói rõ ra điều đó."
Đôi mắt Tiêu Đồng dần trở nên vô định, y chìm vào mớ cảm xúc phức tạp của chính mình, hối hận, lo âu bắt đầu chiếm lấy tâm trí y, khiến y ngồi thì thầm một mình, không nghe rõ y đang nói cái gì.
Tiêu Trình ngả người ra giường, cậu ta nằm một lúc lâu Tiêu Đồng mới trở lại bình thường, Tiêu Trình ngồi dậy, Tiêu Đồng xoa mí mắt nói với Tiêu Trình: "Anh không có mục đích gì đâu, nếu có điều muốn nói, thì anh hy vọng em sẽ không hối hận về sau."
Y thở dài, "Tử Mặc là người thế nào, anh rất hiểu, em ấy có thói quen khống chế tất cả trong lòng bàn tay, việc gì cũng có kế hoạch, năm đó bởi vì anh phạm sai lầm vượt quá kế hoạch và dự đoán, thế là em ấy lập tức khai trừ anh ra khỏi thế giới của em ấy."
Tiêu Đồng oán hận cắn răng,sau đó mới tiếp tục nói.
"Cho dù Giang Tử Mặc với Quý Hoài là loại tình cảm gì, chỉ với việc Giang Tử Mặc gắn máy theo dõi vào di động của Quý Hoài đã chứng minh, Giang Tử Mặc khống chế Quý Hoài chặt chẽ, tất cả hành vi của Quý Hoài đều phải nằm dưới sự điều khiển của em ấy. Em cũng biết Lý Duy chứ, từng dạy không ít mấy đứa nhóc trong giới nhà giàu, Lý Duy cũng đã từng dạy học cho Quý Hoài. Nhưng sau đó đã bị Giang Tử Mặc ép phải hủy bỏ, bây giờ Quý Hoài có thể đến trường, chắc chắn là đã phải trao đổi điều kiện gì đó."
"Em có thấy dấu vết trên người Quý Hoài không, trên cổ, trên tay... hẳn là Quý Hoài đã lấy chính thân thể để đổi lấy cơ hội đến trường, nếu không Giang Tử Mặc sao có thể để cậu ta rời khỏi tầm mắt như vậy."
Tiêu Đồng nhìn vào mắt Tiêu Trình, nói: "Nếu em không tin thì cứ tự mình quan sát thử đi, có phải lúc đối mặt với Giang Tử Mặc, Quý Hoài rất là ngoan ngoãn, không hề phản kháng hay không?"
Tiêu Trình im lặng, cậu ta nhớ lại từng lần gặp Quý Hoài, lần nào trên người Quý Hoài cũng có những vết thương, dáng vẻ Quý Hoài luôn bao che cho Giang Tử Mặc, dáng vẻ Quý Hoài chạy vội về nhà mỗi khi tan học....
Tiêu Đồng chêm thêm một câu: "Tiểu Trình, về sau em sẽ tiếp quản công ty, em sẽ càng ngày càng trở nên giỏi giang vĩ đại, có một người em trai như thế anh rất tự hào. Cho nên anh hy vọng em không hối hận, không hối hận vì đã níu lấy Quý Hoài, không hối hận vì đã dũng cảm một lần nói ra."
Đến cuối cùng Tiêu Trình vẫn không nói gì cả, nhưng thế cũng đủ để Tiêu Đồng hiểu được ý nghĩ của Tiêu Trình. Tin nhắn thì y vẫn nhắn thay Tiêu Trình, còn về việc Quý Hoài gọi điện lại, Tiêu Đồng dùng base station chuyển hướng cuộc gọi.
Tiêu Đồng bật laptop, mở tài liệu liên quan tới Quý Hoài ra, hay nói đúng hơn là tài liệu phân tích hành vi và tính cách, y nở nụ cười.
Một thiếu niên 17 - 18 tuổi đang thời kỳ trưởng thành, đây là khoảng thời gian dễ làm ra những hành vi bồng bột nhất thời, thế nhưng lại bị người khác khống chế giam cầm tư tưởng, thiếu niên sẽ nghĩ gì?
Nếu có một người đem lòng yêu mến thiếu niên tự dưng xuất hiện kéo cậu ra khỏi tình trạng hiện tại, trẻ tuổi hơn, có sức sống hơn, cậu... sẽ lựa chọn như thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
198 chương
222 chương
32 chương
40 chương
115 chương
12 chương