Chú là của em
Chương 997
Thành tích học tập ở trường của cậu rất tốt…Mỗi lần đều được nhất lớp nhưng không đổi lại được một câu khích lệ của ông ấy.
Thậm chí ông ấy còn không để ý tới vấn đề học tập của cậu, cũng chưa bao giờ họp phụ huynh cho cậu.
Nhưng mẹ lại rất yêu thương cậu, so với bất cứ ai trong nhà thì đều yêu cậu hơn.
Kỷ Vân Như nhìn sự khủng hoảng trong mắt con trai mà đáy lòng không khỏi cảm thấy đau đớn.
“Lục Viễn Phương! Là ai bảo ông đưa Lục Tích về nước!”
Lục Viễn Phương cười lạnh nói: “Con của tôi mà tôi còn không thể đưa về nhà sao?”
“Rõ ràng ông đang…Giúp cái con…Giúp Minh Dao xả giận!”
“Bà đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu…Lục Tích, nghe thấy không, về phòng thay quần áo đi!”
“Đã biết, ba…”
Lục Tích rời khỏi phòng khách, trở về phòng của mình.
Ngày hôm qua cậu vẫn còn đang ở nước ngoài, vừa mới quen cuộc sống mới, chỉ là lúc trước khi đi ngủ thì cực kỳ nhớ mẹ.
Hôm nay, cậu đã được trở lại bên cạnh mẹ.
Rõ ràng đây là chuyện vui, nhưng tại sao cậu lại không vui nổi.
Quan hệ của bố mẹ thật sự không tốt… Thường xuyên cãi nhau, cậu biết.
Còn nữa…Minh Dao là ai?
Vì sao ba muốn thay Minh Dao xả giận?
Lục Tích đi rồi, thiếu chút nữa Kỷ Vân Như đi lên liều mạng với Lục Viễn Phương.
Lục Viễn Phương nắm lấy tay cô ta định tát mình, dùng sức vung sang một bên.
Ông ta cười lạnh nói: “Kỷ Vân Như, những chuyện này đều do tự bà tìm đến!”
“Sao ông lại tìm được Lục Tích?”
“À…Có phải bà thật sự cho rằng một tay bà có thể che trời đúng không? Là Lệ Minh Viễn tra được rồi nói cho tôi…Nếu bà dám động tới Minh Dao thì bây giờ nên suy nghĩ lại đi”
Lệ Minh Viễn.
Vậy mà lại là cậu ta!
Kỷ Vân Như hít sâu một hơi nói: “Rốt cuộc ông muốn thế nào mới buông tha cho Lục Tích? Lục Tích đã bị ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý bởi vì quan hệ bất hoà của chúng ta rồi! Ông còn muốn tiếp tục như vậy nữa sao?
Lục Viễn Phương, Lục Tích cũng là con của ông! Là người thừa kế tương lai của nhà họ Lục các người!”
Lục Viễn Phương nhàn nhạt nói: “Minh Dao là con gái của tôi…Bà động vào con gái của tôi, tôi liền động vào con trai của bà! Bà xác định chắc chắn phải đem chuyện này nói cho người lớn trong nhà tới đón Minh Dao trở về, để ở bên người bà để bà tự mình dạy dỗ sao?”
“Ông đang uy hiếp tôi?”
“Không sai, tôi chính là đang uy hiếp bà! Kỷ Vân Như, chỉ cần là bà có chút lương tâm thì bà cũng sẽ không xuống tay đối với một đứa con nít.
Đầu tiên là tính kế sau đó lại đuổi giết tôi đều âm thầm chịu đựng!
Vậy mà bà lại còn có thể xuống tay với một đứa nhỏ, bà có còn là một con người nữa hay không?
Chính là thời điểm con trai của bà bị tôi đánh thì tâm tình của bà sẽ thế nào thì thồi điểm con gái của Lục Viễn Phương tôi bị bà đánh tâm tình của tôi cũng giống hệt như bà vậy đó!
Tôi cũng hận không thể bóp chết được bà!”
“Cái đó còn Lục Tích thì sao? Lục Tích thì không phải là con trai của ông hay sao?”
“Chuyện này có quan trọng hay không?”
Kỷ Vân Như ha ha cười lớn lên nói: “Không quan trọng sao? Lục Viễn Phương, ông nói tôi không có lương tâm vậy còn ông thì sao cơ chứ?
Ông có sao?”
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
75 chương
37 chương
53 chương
26 chương
48 chương