Chú là của em

Chương 989

********** Chương 990 “Kỷ Vân Như, cô đừng chiếm được tiện nghi mà khoe mẽ! Tôi nói cho cô biết, chỉ là tạm thời không so đo, nhưng trong lòng tôi vẫn nhớ kỹ lắm! Về sau chúng ta cứ từ từ mà tính!” Kỷ Vân Như dường như lại không lo những lời này, nhướng mày nói: Tôi có thể tạm thời không n, nhưng chuyện này cô cần “Tùy cô thôi…” Cô ta cũng không định buông tha cho đứa con hoang của Bạch Kỳ Sương. Chẳng qua hiện tại cô ta có chuyện quan trọng hơn phải làm. Chỉ cần anh trai tỉnh. Về sau cứ từ từ giải quyết là được. Đến lúc đó cho dù có Lệ Minh Viễn ở đây cô ta cũng sẽ không để anh ta vào mắt. Mà Tô Noãn Tâm ở trong mắt cô ta, càng chả là cái gì! “Minh Dao chúng ta đi!” “Nhưng anh Nhiếp Hạo giúp em đi mua thuốc còn chưa có về Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Đúng rồi, tôi quên hỏi…Quan hệ của Nhiếp Hạo và cô là gì? Vì sao cô lại tới đây tìm anh ta?” “Nhiếp Hạo sao…Chỉ là một con chó tôi nuôi thôi, thế nào? Cô cảm thấy hứng thú à?” Dường như Tô Noãn Tâm đã đoán được cái gì. Cô cười lạnh nói: “Không có hứng thú.” Rồi sau đó trực tiếp ôm Minh Dao rời khỏi phòng. Ngoài thang máy, Nhiếp Hạo dựa vào trên vách tường, ánh mắt trống rỗng đứng ở kia. Tô Noãn Tâm trầm mặt, ánh mắt đạm mạc liếc qua anh ta một cái, một câu cũng chưa nói, ấn thang máy. Minh Dao yên lặng ghé vào trên vai Tô Noãn Tâm, nhìn Nhiếp Hạo, dùng khẩu hình miệng nói với anh ta: “Em không trách anh..” Nhiếp Hạo yên lặng nhìn, trong mắt vẫn bình tĩnh như cũ. Anh không nói gì, cũng không có bất cứ động tác gì. Vân luôn nhìn Tô Noãn Tâm ôm Minh Dao vào thang máy. Mặt Minh Dao sưng đỏ mỉm cười nhìn anh, lộ ra tám cái răng. Cô bé lại dùng khẩu hình miệng nói với anh: “Vui lên đi” Cửa thang máy đóng lại. Gương mặt sưng đỏ cười còn khó coi hơn cả khóc kia biến mất ở trước mắt. Nhiếp Hạo rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng đen tối không rõ, rồi sau đó, đi nhanh tới phòng khách sạn. Trong thang máy, Tô Noãn Tâm tức giận nói: “Em còn để ý đến anh ta làm cái gì! Bây giờ chị mới biết được, chuyện xảy ra ở phòng lần trước đều là kế hoạch từ một tay anh ta!” Minh Dao ghé vào bả vai cô, giọng yếu ớt nói: “đáng thương…” “Em còn nói tốt cho anh ta, nếu không phải do anh ta thì em sẽ bị đánh sao? Chị nói em biết, chuyện này chị không để yên đâu!” “Chỉ là chị…Chị cũng không biết em xảy ra chuyện mà…Là do Nhiếp Hạo nói cho chị, bảo chị tới cứu em đúng không?” “Cho dù có như thế thì sao? Anh ta vẫn tính kế chúng ta, làm em bị thương!” Trong lòng Minh Dao lại rất vui vẻ. Bởi vì cô bé xác định…Lần này tuy rằng Nhiếp Hạo không xuất hiện, nhưng vừa rồi anh đã che chở cho cô bé một lần. Nhiếp Hạo, rất Là anh ấy đã gọi điện thoại kêu chị xuống lầu, kéo mình ra khỏi sự khủng hoảng..