Chú là của em

Chương 94 : Đồ đàn bà cặn bã tàn nhẫn!

“Phù... đi đi, Dương Diễm, chuyện này trước hết cậu đừng để lộ ra ngoài, dù Lệ Minh Viễn đã đồng ý, nhưng trước mắt vẫn chưa kết hôn với tớ... hơn nữa, không ai biết được tương lai thế nào, có lẽ sẽ có biến động.” “Chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi, còn có thể thay đổi được gì nữa... Noãn Tâm, chẳng lẽ cậu không thấy an toàn với người hoàn hảo như thiên thần giáng trần kia sao?" "Nói gì vậy! Nếu thích thì mới không có cảm giác an toàn, còn tớ không thích anh tal".Vớ vẫn! Cậu xem lại mắt mình đi Noãn Tâm! Người đàn ông tuyệt vời như vậy mà còn không thích!" "Đây là biết mặt nhưng không biết lòng, dù Lệ Minh Viễn rất thích hợp để làm bạn, hoặc làm đàn anh, nhưng làm người yêu thì tớ thấy không hợp lắm... Được rồi, trò chuyện đã lâu đến vậy rồi mà cậu vẫn chưa nói cho tớ biết phải mang những gì ngoài quần áo sạch!" Loại đàn ông dám ngoại tình với phụ nữ đã có gia đình thì làm sao mà thành người yêu tốt được? Đời sống cá nhân của Lệ Minh Viễn loạn đến như vậy, chỉ sợ người ngoài không biết thôi Nhưng anh ta đối xử với mình rất tốt, nên Tô Noãn Tâm cũng không định nói chuyện này ra ngoài, coi như là không phụ lòng tốt của anh với mình.Cứ như bây giờ là được. Cô không dám nghĩ nhiều, cũng chẳng muốn nghĩ. Dương Diễm nghĩ mãi không hiểu Lệ Minh Viễn là người đàn ông rất tuyệt vời, sao lại không thích hợp làm người yêu được! Nhưng thấy Noãn Tâm không muốn nói tiếp chuyện này, cô ấy cũng không định hỏi thêm nữa. “Phải mang chăn đệm nữa! Đồ dùng hàng ngày thì không cần mang theo, khi nào đến trường thì tớ sẽ dẫn cậu đi mua!" “Còn gì nữa không?” "Những thứ khác tớ đã có rồi, cứ dùng cùng tớ là được!" "Okay!" Một giờ sau, Tô Noãn Tâm ôm chặn đêm, kéở vali đi tới trước cửa trường đạihọc Sân khấu Điện Ảnh. Dương Diễm đã sở ở đó từ trước, thấy cô đến thì hào hứng bước tới nhận lấy chăn đệm trên tay cô. Sau đó, cô ấy nhìn cô vẻ dịu dàng: “Phu nhân tương lai của giám đốc tập đoàn Quốc Doanh... Xin phép phỏng vấn một chút, xin hỏi nếu sau này phát đạt, cô có còn nhớ Dương Diễm bên hồ Đại Minh không?" “Phụt… đừng chọc cười tớ, đã bảo đừng nói gì cơ mà, cần thận không bị người khác nghe thấy đấy!" "Hahaha, yên tâm đi, giờ đang là lúc đi học, trước cổng trường không có ai đâu, đi thôi, tớ đưa cậu đến ký túc xá, mấy ngày nay Lâm Xuân Mạn không đến trường, chăn đệm của cậu ấy vẫn chưa được dọn đi... Nhưng hôm nay tớ có gửi tin nhắn hỏi cô ta rồi, cô ta bảo hôm nay cứ dọn tới đódi." Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Được! Cô ta đã hiểu chuyện rồi thì chúng ta cũng không tính toán với cậu ấy nữa! Sau này tới sẽ giúp đỡ cậu, nếu còn có người dám bắt nạt cậu, chúng ta cùng nhau ăn hiếp ngược lai!" Dương Diễm vui vẻ đáp lại. “Được! Sau này tớ phải nhờ Noãn Tâm bao nuôi rồi!" "Hahaha... bao nuôi cái đầu cậu ấy.” "Noãn Tâm, cậu không thương tớ sao... “Tớ có yêu cậu à?” “Đồ đàn bà cặn bã, tàn nhẫn!” "Há há há há..." Hai người vừa cười vừa đi đến ký túc xá nữ, nhưng sau khi đến, khung cảnh bêntrong khiến hai người không khỏi sững sở Trong nhà trọ, trên giường Lâm Xuân Mạn, cô ta đang ngần người ngồi trên đó, vẻ đầy tâm sự. Trông cô ta không hề có ý định dọn chăn đệm đi. - Nghe tiếng bước chân, Lâm Xuân Mạn đưa mắt nhìn sang cửa với vẻ ngỡ ngàng. Sau khi thấy hai người, cô ta rũ mắt nhìn xuống theo bản năng, rồi chậm rãi đứng lên khỏi giường. Dương Diễm cau mày nói: "Lâm Xuân Mạn, chẳng phải hôm nay cô tới thu dọn đồ đạc sao?" Họ nghe Lâm Xuân Mạn nói: "Tôi không định dọn đi." “Lâm Xuân Mạn, cô lại định gây chuyện sao? Nói cho cô biết, tôi và Noãn Tâm nhà tôi không sợ cô dâu!"