Chú là của em

Chương 612 : Chú Không Có Tiền Mà Còn Muốn Yêu Em Em Theo Chú Uống Gió Tây Bắc À!

********** Lệ Minh Viễn chủ động cầm lấy hai cái túi trong tay Tô Noãn Tâm, dùng một tay xách hai cái rồi đi về phía trước. Tô Noãn Tâm nhìn bàn tay thì vô cùng mãn nguyện, cô cảm thấy chủ của mình thật sự rất tốt. Ngay cả những điều nhỏ nhặt như vậy cũng được chăm sóc rất tốt. Cô nhảy chân sáo tới, khoác lấy cánh tay của chú xoa xoa hai lần và nói: “Chú có nặng không?” "Không sao đâu. Mặc dù, anh không thể cầm quá nhiều thứ, nhưng thể lực của anh vẫn tốt. “Đi bộ về nhà cũng hơi xa, nếu không thì chúng ta nên bắt taxi rồi về. "Không sao, anh có thể đi bộ trở về Cảm giác thật tuyệt khi được cô bé khoác tay đi dạo và thỉnh thoảng xoa mặt cô lên cánh tay của mình. Lệ Minh Viễn không ngại đi nhiều hơn. Vào buổi trưa, cả hai ăn cơm cùng nhau tại nhà, bếp chính là Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn làm phụ bếp. Bát đĩa thì do hai người cùng nhau rửa, Tô Noãn Tâm đang dạy Lệ Minh Viễn làm việc này, cô liên tục huyện thuyên: “Việc nhà không phải là việc của phụ nữ, đàn ông phải chia sẻ nó.” “Có bảo mẫu ở nhà.” “Khi không có người làm thì chủ phải tự mình làm việc đó! Chú, chú phải sẵn sàng bất cứ lúc nào để có thể tự lập sau khi bị ông nội đuổi ra khỏi nhà! Chúng ta không cần phải làm thế này bây giờ, nhưng chúng ta phải biết cách làm, nếu không một ngày nào đó chúng ta sẽ bị bần thì sẽ chết đói đó.” Lệ Minh Viễn cảm thấy buồn cười. Ngay cả khi anh rời khỏi nhà họ Lệ thì anh cũng sẽ không nghèo đến mức đó được không? Cô nhóc đã suy nghĩ quá nhiều. Trong tiềm thức anh muốn trêu chọc cô. “Nếu một ngày anh thật sự sa sút như vậy thi cô nhóc em còn nguyện ý yêu anh nữa không?” Tô Noãn Tâm nhướng mày nói: “Chú, chú có muốn nghe lời nói thật không?” "Um." “Em không muốn! Chú không có tiền mà còn muốn yêu em? Em theo chủ uống gió Tây Bắc à!” Sắc mặt của Lệ Minh Viễn lập tức trầm xuống, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Noãn Tâm!” “Hừ, ai bảo chú đột nhiên hỏi em như vậy để trêu chọc em làm chi? Em chọc anh tức chết” “Chú mà còn hỏi lại như vậy thì em cũng nói như vậy. Nếu như trong lòng chú cho rằng em thích tiền của chú vậy em thích tiền của chủ đó. Em sẽ bỏ anh khi anh khốn cùng. Khoảnh khắc tiếp theo, đầu của Tô Noãn Tâm bị một tay Lệ Minh Viễn siết chặt và kéo về phía mình. Đôi môi, được anh hôn. Cái miệng nhỏ nhắn lập tức tức giận nói chuyện, nhưng mà không nói được lời nào nữa. Nhưng mà trái tim bắt đầu nhảy loạn xạ. Chết tiệt. Chú vậy mà lại hôn cô một lần nữa. Và nụ hôn này rất khác so với nụ hôn hôm qua. Đó là một nụ hôn trừng phạt, nó mãnh liệt hơn nhiều so với đêm qua. Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thật là khủng khiếp. Cho đến khi Tô Noãn Tâm căng thẳng đến mức quên thở, suýt chút nữa bị ngạt khí thì Lệ Minh Viễn mới buông cô ra. Ngay sau khi họ tách ra, bầu không khí giữa hai người lại trở nên kỳ lạ. Tô Noãn Tâm không dám nhìn lên đôi mắt của Lệ Minh Viễn. Cúi đầu muốn tiếp tục rửa bát phá tan bầu không khí khó xử. Nhưng vì quá căng thẳng nên cô đã làm vỡ một chiếc đĩa. Cô định ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, nhưng lại bị Lệ Minh Viễn kéo lại, nói: “Em đi ra ngoài đi, để đó anh làm Lệ Minh Viễn sợ rằng cô nhóc sẽ đập vỡ hết bát đĩa trong bếp nên quyết định tự mình làm. “Ok, em, em đi ra ngoài.” Tô Noãn Tâm rời khỏi bếp như thể chạy trốn, nhưng mà không lâu sau cô nghe thấy một chiếc đĩa khác vỡ vụn, cô không biết nên khóc hay cười. Có vẻ như chủ cũng không bình tĩnh như cô nghĩ Cũng làm rơi đĩa..