Chú là của em

Chương 588 : Đứa Con Gái Chết Tiệt Này! Tao Đánh Chết Mày

********** Nghe vậy, Tô Ngọc Mỹ cũng cảm thấy hơi khó chịu. Bà cau mày nói: "Chị. Noãn Tâm vừa mới bắt đầu đóng phim, đầu có quen biết ai đâu. Chuyện tìm người yêu vẫn phải coi duyên số thế nào. Ngoại hình của Mạn Hoa và Cần Diệp đều rất ưa nhìn, nhất định sau này sẽ có thể tìm được người ưng ý" "Vậy, Noãn Tâm, nếu cháu không thể giúp hai chị họ của cháu tìm người yêu, thì cũng có thể cất nhắc, nâng đỡ hai đứa nó một chút được chứ? Chỉ cần một mối quan hệ nhỏ thôi cũng được. Cần Diệp vừa xinh đẹp, lại có thân hình rất chuẩn. Hồi bé nó còn học nhảy, cũng có thể chơi piano. Hay là lần quay phim tới, cháu đưa con bé đi cùng đi. Chắc chắn nó sẽ được đạo diễn nhìn trúng mà cho nó một vai diễn thì sao. Con bé chắc chắn sẽ có thể diễn tốt." Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy dì cả của cô thật kỳ lạ. Tự cho rằng bản thân mình tốt đẹp như vậy sao. Cô thậm chí còn không có tự tin mà tùy tiện đi tới đoàn phim, tự tin chắc chắn sẽ được đạo diễn nhìn trúng, chắc chắn có thể diễn tốt. Trương Cần Diệp thì có năng lực gì chứ? "Dì cả, tôi thực sự không thể giúp dì chuyện này được. Bản thân tôi vẫn là một người mới vào nghề. Tôi mới chỉ làm webdrama, mà vẫn còn đang đóng vai phụ thôi. Làm sao tôi có thể đưa người vào đoàn phim được? Bây giờ đoàn phim cũng có những quy định riêng của họ nên không thể đưa người nhà hay người thân vào được đâu. sẽ ảnh hưởng đến các diễn viên khác khi quay phim" Ngay lập tức, sắc mặt Tô Ngọc Đào trở nên nghiêm nghị, nói: “Chuyện này không được, chuyện kia cũng không được. Tô Noãn Tâm, dì thấy mày chưa nổi tiếng mà đã bắt đầu quên mất gốc gác của mình rồi! Mày đừng quên, mẹ mày là con gái của nhà họ Tô. Nếu không có nhà họ Tô thì sẽ không có mẹ mày. Không có mẹ mày thì cũng không có mày đâu!" Tô Noãn Tâm tức giận nói: "Dì cả, rốt cuộc dì muốn nói gì? Chỉ vì mẹ tôi là con gái nhà họ Tô, nên hai mẹ con tôi phải nghe theo sự sắp xếp của mọi người sao? Mọi người muốn hai mẹ con tôi làm gì thì hai mẹ con tôi phải làm theo sao? Nếu không làm thì trở thành loại người quên mất gốc gác, không có lương tâm à?" "Chẳng lẽ không đúng sao? Bố mẹ, hãy nhìn con bé bây giờ đi. Trong mắt nó có còn coi chúng ta là người lớn trong nhà, là bậc cha chủ của nó nữa không?" Trương Mạn Hoa và Trương Cần Diệp đứng bên cạnh, cùng nhau xem cảnh tượng náo nhiệt, nhìn Tô Noãn Tâm bị mẹ của cô ta trách mắng. Nếu không ngoài dự đoán thì ông bà ngoại của cô ta sẽ bắt đầu ra vẻ người lớn. Để xem lúc đó họ định làm gì với cô bé này. Quả nhiên, ông ngoại Tô Noãn Tâm vỗ bàn, nói: "Tô Noãn Tâm, mày đúng là nghiệt chủng. Nếu trước đây, mẹ mày không nhất quyết sinh ra mày thì mày đã sớm bị phá bỏ rồi! Mày có biết mày đã hại đời mẹ mày không? Đứa con gái mà tao đã hết công nuôi dưỡng đều vì mày mà công cốc hết. Bây giờ mày lớn như vậy rồi mà vẫn không biết đền ơn đáp nghĩa là gì!" "Mẹ tôi nuôi nấng tôi lớn khôn, tôi chắc chắn sẽ báo đáp bà ấy, cả đời hiếu thuận với mình bà ấy là được rồi! Chẳng lẽ tôi còn phải bảo đáp những người này sao? Rõ ràng là bậc cha chủ các ông ghét tôi vô cùng, mà tôi vẫn phải mang ơn mấy người sao? Tôi hiểu vì sao mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay. Tôi cũng nói cho các người biết, khi mẹ tôi bị bệnh, các người không hề quan tâm đến bà ấy. Bây giờ chỉ dùng mấy lời nói tốt đẹp mà đã tưởng có thể xóa bỏ tất cả, sau đó tới đây kiêu ngạo ra lệnh cho hai mẹ con tôi phải làm theo ý của các người, đừng có mơ? Tôi nói cho các người biết, bây giờ, mẹ con tôi đang có một cuộc sống rất tốt rồi, sau này chắc chắn sẽ tốt hơn nữa. Nhưng ông và những người ở đây, đừng hòng có thể đòi hỏi chút gì ở chúng tôi!" "Đứa con gái chết tiệt này! Tao đánh chết mày!" Ông ngoại Tô Noãn Tâm lập tức đứng lên, muốn đánh người. Ông ngoại đánh cháu gái là lẽ thường tình. Được đánh. Tô Ngọc Mỹ đau khổ đứng lên ngăn lại, nói: "Bố, bố làm gì vậy, Noãn Tâm vẫn chỉ là một đứa trẻ!" Từ đầu đến cuối, Lệ Minh Viễn đều không hề lên tiếng. Lúc này anh vẫn im lặng, chỉ kéo Tô Noãn Tâm ra sau lưng mình, nhất mực bảo vệ, ra vẻ thách thức xem ai dám động đến người con gái của anh..